Chương Đôn miệng đắng lưỡi khô đi ra khỏi Nguỵ vương phủ của Gia Luật Ất Tân, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn Ngụy vương phủ ở sau lưng, lúc này mới thấp giọng lẩm bẩm:
- Cũng xem như Gia Luật Ất Tân biết nặng nhẹ, cuối cùng cũng đưa vật tư cho Tiêu Nham Thọ, nếu lão cứ kéo dài như thế mãi, e là Hoàng Long phủ có thể thật sự không giữ được.
Tiêu Nham Thọ chỉ sợ là nằm mơ cũng không nghĩ tới, sở dĩ y bỗng nhiên nhận được vật tư mà ngày trước thiếu, hoàn toàn là nhờ vào những lời uy hiếp lúc trước của Chương Đôn với hai quân thần Gia Luật Tuấn. Chương Đôn nghe thấy tình huống bên Hoàng Long phủ không ổn, đặc biệt là sau khi Tiêu Nham Thọ bị Gia Luật Ất Tân đuổi đến nơi đó chịu chết, trong lòng hết sức lo lắng, nhịn vài ngày cuối cùng vẫn nhịn không được đến phủ của Gia Luật Ất Tân hỏi thăm tình huống, tuy nhiên khiến y yên lòng là, lúc trước Gia Luật Ất Tân cũng bị lời của y doạ sợ, không ngờ đã sớm phái người đi thông báo cho người của mình, để họ cấp vật tư, hẳn là hiện giờ Tiêu Nham Thọ đã nhận được những vật tư kia rồi.
Nghĩ đến những điều trên, Chương Đôn không khỏi khẽ mỉm cười, từ thái độ của Gia Luật Ất Tân đã cho thấy Liêu Quốc vô cùng cố kỵ Đại Tống, căn bản không dám thật sự trở mặt với họ, kể từ đó, Chương Đôn gần như đã có thể khẳng định, Gia Luật Ất Tân đến cuối cùng nhất định sẽ đồng ý kết minh với Đại Tống, hiện giờ chậm chạp không tỏ thái độ cũng chỉ là không muốn bỏ đi sĩ diện của bản thân mà thôi.
Đoán được suy nghĩ trong lòng của Gia Luật Ất Tân, Chương Đôn cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, trong mấy ngày tiếp theo, y gần như thường ngày mỗi ngày ở cùng với Gia Luật Diên Hi, nói ra thì Gia Luật Diên Hi tuy không thích đọc sách cho lắm, nhưng lại thích học đòi văn vẻ, kết giao với một đám văn nhân Liêu Quốc, trên tiệc rượu cũng thường xuyên có người nhảy ra ngâm thơ đối câu, tuy nhiên tài học của những văn nhân Liêu Quốc này căn bản không thể sánh với Chương Đôn, kết quả trong một thời gian ngắn, tài danh của Chương Đôn liền truyền ra trong thượng tầng quý tộc Liêu Quốc, điều này cũng khiến cho càng nhiều quý tộc hy vọng có thể kết giao với vị sứ tiết tài hoa hơn người này của Đại Tống, trong lúc nhất thời thiếp mời gửi Chương Đôn giống như tuyết rơi rơi vào dịch trạm vậy. Nhưng Chương Đôn chỉ có một, đương nhiên không thể đáp ứng lời mời của tất cả mọi người. Kết quả trong một thời gian, quý tộc Liêu Quốc không ngờ lại xem việc mời được Chương Đôn như điều vẻ vang, điều này càng khiến cho danh tiếng của Chương Đôn lại càng vang xa.
Hẳn là ấn tượng của Gia Luật Tuấn đối với Chương Đôn không tốt, nhìn thấy y ở Liêu Quốc như diều gặp gió, trong lòng vô cùng không thoải mái, vì thế hôm nay lần nữa triệu y vào cung, sau đó đồng ý với kiến nghị kết minh với Đại Tống cùng tiêu diệt người Nữ Chân, tuy nhiên minh ước cụ thể, cùng với việc chấp hành chuyện này như thế nào, đều cần phải thảo luận kỹ càng hơn nữa.
Đại Tống sở dĩ phái trọng thần như Chương Đôn đi sứ, chủ yếu là để y ở Liêu Quốc có quyền lực lớn hơn, cho nên trong mấy ngày tiếp theo, y đại diện cho Đại Tống cùng mấy đại thần của Liêu Quốc thương nghị về nội dung chi tiết của minh ước, tuy rằng trong thời gian này nảy sinh không ít tranh chấp, nhưng cuối cùng ý kiến hai bên vẫn đạt được thống nhất, nội dung chủ yếu của minh ước chính là Đại Tống sẽ tiếp tục chi viện một vài vật tư cho Liêu Quốc, để đảm bảo cho những vật tư này được dùng trong việc tiêu diệt người Nữ Chân, cho nên Đại Tống sẽ phái quan viên chuyên môn vào Liêu Quốc tiến hành giám thị, còn Liêu Quốc thì đảm bảo sẽ phái đủ quân đội đến vùng Hoàng Long phủ. Cho dù là không thể hoàn toàn tiêu diệt người Nữ Chân, nhưng cũng phải áp chế được xu thế quật khởi của chúng.
Ngoại trừ những nội dung chủ yếu trên, Chương Đôn còn thêm một điều vào phần bổ sung. Đó chính là nếu Liêu Quốc tiêu diệt người Nữ Chân gặp phải bất lợi, thậm chí bị người Nữ Chân phản công đoạt đi Hoàng Long phủ, như vậy Đại Tống có quyền đơn phương kết thúc minh ước, đồng thời vẫn giữ lại những thủ đoạn khác có thể áp chế người Nữ Chân.
Vốn điều khoản cuối cùng này mang theo mười phần uy hiếp, bất luận là Gia Luật Tuấn hay những vị đại thần khác đều không đồng ý Chương Đôn thêm một điều khoản như thế ở cuối, nhưng thái độ của Chương Đôn lại vô cùng cứng rắn, bởi vì như vậy, Đại Tống sẽ có một lý do hợp lý xuất binh vào Liêu Quốc, ngoài ra cũng sẽ tạo nên thúc giục đối với quân thần Liêu Quốc, để bọn họ không dám không tận sức. Cho nên y kiên trì bất kể như thế nào cũng phải thêm một điều này.
Đại Tống đã sớm không còn là Đại Tống trước kia nữa, từ sau cuộc chiến Yến Vân lần trước, Liêu Quốc đã mang vài phần sợ hãi đối với Đại Tống, cho nên đối diện với thái độ cứng rắn như thế của Chương Đôn, bọn họ cuối cùng cũng không thể không thoả hiệp, điều này khiến Gia Luật Tuấn lần nữa cảm nhận được nỗi khuất nhục của minh ước Loan Hà ngày trước.
Sau khi minh ước được ký kết, Chương Đôn lập tức cáo từ Gia Luật Tuấn và cam đoan sau khi trở về sẽ đốc thúc Đại Tống chuyển nhóm vật tư đầu tiên đến Liêu Quốc, đồng thời cũng hy vọng Liêu Quốc tuân thủ ước hẹn, an bài hướng đi cho những quan viên giám thị những vật tư này của Đại Tống. Gia Luật Tuấn cũng sớm không muốn nhìn thấy Chương Đôn tiếp nữa, liền an bài một buổi tiệc rượu tiễn đưa, sau đó cho nhi tử Gia Luật Diên Hi tiễn đối phương ra khỏi kinh.
Cùng lúc đó, trong Khôn Ninh điện của Hoàng cung trong thành Đông Kinh Đại Tống, Cao Thái hậu bệnh vừa mới khỏi được nhi tử Triệu Hạo đỡ dậy, đi chầm chậm ở trong đại điện, bởi vì thái y từng dặn, mỗi lần sau khi bà uống thuốc thì nên đi lại nhiều, có thể khiến dược lực được hấp thu nhanh hơn, trải qua khoảng thời gian cẩn thận điều dưỡng này, bà cũng cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều rồi, hẳn là thêm một tháng nữa cũng sẽ hồi phục lại tương đối.
- Mẫu hậu, nghe nói Chương Đôn đi Liêu Quốc, dường như là muốn kết minh với Liêu Quốc cùng đối phó với người Nữ Chân gì gì đó, chuyện này có phải là có chút giống trò đùa rồi không, dù gì thì người Nữ Chân cách Đại Tống chúng ta cũng quá xa rồi đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe Triệu Hạo giống như có chút tuỳ ý mở miệng nói.
Cao Thái hậu nghe đến đó quay đầu nhìn đứa con này của mình, trong lòng cũng thầm thở dài, đối với tâm tư của nhi tử này của mình, bà đương nhiên là rõ hơn bất kỳ ai, tuy nhiên bà cũng biết chút bản lãnh kia của Triệu Hạo căn bản không phải là của người làm nên đại sự, cho nên chỉ thấy lúc này bà thản nhiên nói:
- Chuyện này ta biết, tuy nhiên ta cũng không rõ Triệu Nhan vì sao lại làm như vậy, nhưng nếu hắn đã lên kế hoạch làm chuyện này, hơn nữa lại nhận được sự ủng hộ của Bệ hạ và các vị đại thần, khiến cho chuyện này đã thành kết cục đã định, vậy cũng chỉ có thể kệ hắn làm thôi, dù gì thì Đại Tống ta nhiều nhất chỉ là bỏ ra chút vật tư, cũng không tính là tổn thất gì.
Kỳ thật ngay khi trên triều vừa quyết định sẽ cùng Liêu Quốc kết minh cùng tiêu diệt người Nữ Chân, Cao Thái hậu đã biết chuyện này, chỉ là lúc đó bà đang dưỡng bệnh, quả thật không có tinh lực đi quản chuyện này, hiện giờ ván đã đóng thuyền, cho dù bà muốn phủ định quyết định lần này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Mẫu hậu, chi viện một vài vật tư cho Liêu Quốc cũng không tính là gì, nhưng lỡ như Liêu Quốc lấy được những vật tư này mà không đi đối phó với người Nữ Chân, mà ngược lại dùng để phòng bị Đại Tống chúng ta thì làm sao, ngoài ra cho dù là bọn họ dùng những vật tư này đi đối phó với người Nữ Chân, hơn nữa cũng thật sự đánh bại được người Nữ Chân, nhưng điều này cũng chỉ là khiến Liêu Quốc ít đi một đại địch, khiến bọn họ có thể toàn lực đối phó với Đại Tống ta, ngược lại Đại Tống chúng ta xuất nhiều vật tư đến thế, lại chẳng nhận được cái gì hết.
Triệu Hạo lúc này lại lần nữa mở miệng nói, nhìn dáng vẻ lo lắng này của gã, giống như thật sự lo cho nước lo cho dân vậy.