- Được rồi. Chuyện này con không cần nói đến nữa, trong lòng Ai gia tự có chừng mực.
Cao Thái hậu lúc này lại có chút bất mãn nói. Triệu Hạo nói nhiều như vậy, đơn giản cũng chỉ là muốn khơi lên bất mãn giữa mình và Triệu Nhan, nhưng gã lại không chịu nghĩ thử xem, với địa vị hiện giờ của Triệu Nhan, không phải là bà muốn động là có thể động được, lại thêm chuyện này lại được Triệu Hú ủng hộ, tuy Triệu Hú tuổi còn nhỏ nhưng dù sao thì cậu cũng là Hoàng đế của Đại Tống. Hơn nữa trên triều rất nhiều đại thần cũng bắt đầu chuyển hướng, hiện giờ sức khoẻ của bà tuy đã tốt hơn một chút nhưng cũng tuyệt đối không thể cứ quang minh chính đại như vậy mà phủ định quyết định của Triệu Hú, nếu không sẽ chỉ khiến trên triều lần nữa dậy sóng.
Nhìn thấy Cao Thái hậu giống như không muốn nghe mình nói nữa, Triệu Hạo cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà ngậm miệng lại, chỉ là trong lòng gã vẫn có chút không phục, bởi vì gã căn bản nhìn không ra người Nữ Chân có uy hiếp gì với Đại Tống, hành động này của Triệu Nhan cũng chỉ là phí tiền hao của, thậm chí còn gián tiếp tăng cường thực lực của Liêu Quốc, quả thật là sai lầm to lớn.
Một tháng sau, Chương Đôn mang theo minh ước kết minh cùng Liêu Quốc về Đại Tống, lúc này sức khoẻ của Cao Thái hậu đã khôi phục tương đối, nói ra thì đây cũng xem như một kỳ tích không lớn không nhỏ, dù sao thì tuổi tác của bà cũng đã cao như vậy, rất nhiều người đều cho rằng bà không thể gắng gượng qua cơn bệnh nặng này, lại không ngờ Cao Thái hậu chẳng những gắng gượng qua được, hơn nữa dường như càng thêm có tinh thần hơn so với ngày trước.
Sức khoẻ của Cao Thái hậu khôi phục, Triệu Hú cũng chỉ có thể lần nữa lùi về tuyến thứ hai, dù gì thì tuổi của cậu vẫn chưa đến lúc tự mình chấp chính, tuy nhiên sau khi Triệu Hú thưởng thức qua mùi vị của quyền lực lại có chút không muốn buông tay, vì thế còn từng tâm sự vài lần với Triệu Nhan, Triệu Nhan cũng chỉ có thể khuyên cậu hãy nhìn rộng, đợi sau này khi cậu trưởng thành, nói không chừng muốn thoát khỏi những chính vụ kia cũng không được.
Tuy nhiên Cao Thái hậu mặc dù lần nữa chưởng quyền nhưng lại không hề tỏ dị nghị gì đối với việc kết minh cùng Liêu Quốc. Chương Đôn sau khi trở về nộp minh thư lên, bà cũng đại diện Đại Tống ký tên trên minh thư, sau đó giao chuyện này cho Chính Sự Đường xử lý. Vật tư rất nhanh liền được điều động xong, mặt khác còn có một vài quan viên giám thị cũng được điều động đến kinh thành tập hợp, những quan viên này suất lĩnh quân đội áp tải vật tư đến Liêu Quốc, bọn họ sẽ là nhóm quan viên đầu tiên đến Liêu Quốc, sau này cứ cách hai tháng, đều sẽ có vật tư mới được đưa đi, thẳng đến khi người Nữ Chân hoàn toàn bị tiêu diệt.
- Tử Hậu huynh, chuyến đi sứ Liêu Quốc này huynh vất vả rồi!
Dưới bóng liễu bên bờ sông Biện Hà cạnh Lăng Vương phủ, Triệu Nhan mỉm cười nói với Chương Đôn đang mặc y phục thường ngày, nói ra thì cũng rất thú vị, tự của Chương Đôn và Trương Tái giống nhau, nhưng hai người đều không thuận mắt đối phương, Trương Tái cho rằng Chương Đôn có tài vô đức, mà Chương Đôn lại cho rằng Trương Tái cổ hủ cố chấp, cố tình bọn họ lại có quan hệ mật thiết với Triệu Nhan, khi tình cờ gặp nhau đều thường xuyên nảy sinh tranh chấp, vì vậy Triệu Nhan cũng cố gắng không cùng lúc mời họ đến vương phủ, ví dụ như hôm nay hắn cũng chỉ mời Chương Đôn.
- Điện hạ khách khí rồi, đi sứ Liêu Quốc cũng chỉ là bổn phận của hạ quan, may mà Đại Tống chúng ta ngày càng cường thịnh, chỉ cần hạ quan tỏ vẻ cứng rắn một chút, bọn họ liền không thể không nhún nhường đủ đường, cho nên chuyến đi sứ Liêu Quốc này, kỳ thật là cho hạ quan được vênh váo một phen!
Chương Đôn lúc này cũng vui vẻ cười to nói.
Hoàn thành nhiệm vụ đi sứ đương nhiên khiến Chương Đôn vui vẻ, tuy nhiên khiến y vui vẻ hơn vẫn là tiệc chiêu đãi hôm nay của Triệu Nhan, trước đây tuy quan hệ giữa y và Triệu Nhan mật thiết, nhưng vẫn duy trì một loại quan hệ cấp trên cấp dưới, y vẫn dựa vào Triệu Nhan và làm việc cho hắn, mà không phải như đám người Tô Thức và Trương Tái là quan hệ bạn bè với Triệu Nhan, nhưng hiện giờ Triệu Nhan lấy thân phận cá nhân mời y, hơn nữa còn cùng y chuyện trò vui vẻ, điều này khiến y lập tức phát giác được biến hoá về thái độ của Triệu Nhan đối với mình, điều này mới là chỗ khiến y cao hứng nhất.
- Những lời này của Tử Hậu huynh ta thích, có câu là nước yếu không có tiếng nói trong ngoại giao, Đại Tống chúng ta lúc trước khi đối diện với Liêu Quốc, gần như mọi mặt đều bị kiềm chế, nhưng đợi đến khi chúng ta lớn mạnh hơn so với Liêu Quốc, tình thế này lập tức nghịch chuyển, cho nên thực lực quốc gia mới là căn bản của mọi thứ, Đại Tống chúng ta muốn cao hơn những quốc gia khác thì nhất định phải duy trì quốc gia luôn hùng mạnh, chiếm đoạt thêm càng nhiều tài nguyên.
Nói đến đây, Triệu Nhan bỗng dừng lại, sau đó tiếp tục mở miệng nói một cách sâu xa:
- Thế giới này của chúng ta nhìn thì rất lớn nhưng kỳ thật đa số đều là nước biển, chỉ có 3 phần là lục địa, trong đó còn có rất nhiều nơi không thích hợp cho con người sinh sống, cho nên tài nguyên trên thế giới thật ra là hữu hạn, cho nên Đại Tống chúng ta nhất định phải cố gắng khuếch trương ra phía ngoài, chiếm đoạt thêm càng nhiều tài nguyên có lợi, gây dựng một nền tảng vững chắc cho sự hưng thịnh của con cháu đời sau.
- Điện hạ nhìn xa trông rộng, không phải là hạ quan có thể sánh bằng!
Nghe thấy những lời này, Chương Đôn cũng không khỏi thật lòng tán dương, y là lần đầu tiên nghe thấy Triệu Nhan nói ra những quy hoạch trong lòng hắn đối với Đại Tống, cũng là lần đầu tiên biết hoá ra tâm tư của Triệu Nhan lại lớn như vậy, tầm mắt cũng sớm không còn giới hạn trong Đại Tống mà suy nghĩ cho toàn bộ thế giới, khó trách người ta đều khen hắn là đệ nhất hiền vương Đại Tống.
- Ha ha, nhìn xa trông rộng là chuyện tốt, nhưng đường phải đi từng bước một, cơm cũng phải ăn từng miếng một, đối với Đại Tống chúng ta mà nói, hiện giờ vấn đề quan trọng nhất chính là giải quyết những phiền toái bên người, ví dụ như Liêu Quốc, ví dụ như Nữ Chân, chỉ cần giải quyết hết những uy hiếp này, Đại Tống chúng ta mới có thể yên tâm khuếch trương ra ngoài.
Triệu Nhan không phải là người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tuy hắn cũng thường xuyên nằm mơ về chuyện chinh phục tứ hải nhưng cũng không lơ là uy hiếp trước mắt.
- Ta hiểu rồi, đa tạ Điện hạ chỉ điểm!
Chương Đôn lần nữa thật lòng phục tùng nói, đồng thời trong lòng cũng càng thêm hưng phấn, Triệu Nhan có thể nói những điều này với y, cho thấy hắn đối với mình cũng càng thêm tín nhiệm.
Hôm nay Triệu Nhan mời Chương Đôn đến, thứ nhất là vô cùng hài lòng với biểu hiện của y khi ở Liêu Quốc, thứ hai cũng là cảm thấy với tài năng của Chương Đôn, đích thực có thể là trọng điểm bồi dưỡng, mấy năm nay tuổi tác của Tô Tụng ngày càng cao, hơn nữa hứng thú của y về phương diện dạy học lớn hơn so với làm quan, từng không chỉ một lần bày tỏ ý định muốn tới học viện Truy Nguyên dạy học, cho nên Triệu Nhan cũng không thể không chuẩn sẵn cho việc y sẽ từ chức, vừa hay Chương Đôn hứng thú với quyền lực, hơn nữa cũng có tài năng này, cho nên nếu Tô Tụng rút lui, cũng có thể để Chương Đôn bù vào.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Triệu Nhan lại tỉ mỉ hỏi thăm quá trình đi sứ của Chương Đôn, kết quả khi nghe thấy những điều y tai nghe mắt thấy dọc đường đi, đặc biệt là sau khi nghe về cảnh tượng suy bại trong kinh của Liêu Quốc, cùng với việc Gia Luật Ất Tân độc tài, cũng không khỏi nhíu mày, trước kia hắn tuy cũng biết Liêu Quốc đang xuống dốc nhưng không ngờ thực lực Liêu Quốc lại giảm mạnh như vậy, với tình huống hiện giờ của Liêu Quốc, cho dù là được Đại Tống chi viện thì liệu có thể thật sự tiêu diệt được người Nữ Chân không?