Dưới bóng cây bên sông Biện Hà, Triệu Hú vô cùng buồn chán kéo cần câu trong tay, căn bản không có lòng dạ nào câu cá, còn thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Triệu Nhan ở bên cạnh, dường như là có lời gì muốn nói, nhưng nhiều lần mở miệng đều không nói nên lời. Còn Triệu Nhan thì lại dường như không nhìn thấy sự bất thường của Triệu Hú vậy, vẫn ngồi vững vàng câu cá. Qua một lúc, Triệu Hú dường như rốt cuộc đã lấy hết dũng khí nói:
- Tam thúc, lúc nào ta mới có thể chân chính đích thân chấp chính?
- Đường đường là một vị hoàng đế, chẳng lẽ cháu chỉ có nhẫn nại được nhiêu đó thôi sao?
Triệu Nhan dường như đã sớm biết Triệu Hú sẽ hỏi như vậy, chỉ thấy hắn ngay cả đầu cũng không thèm quay lại mà mở miệng đáp, cần câu trong tay vẫn vô cùng ổn định không hề động gì cả.
- Ta…
Triệu Hú nghe đến đây vừa định biện luận cho mình, nhưng há miệng lại không biết nên nói gì, nói ra thì từ khi cậu đăng cơ, triều chính vẫn luôn do Cao Thái hậu nắm giữ, còn Triệu Nhan thì bảo cậu kiên nhẫn chờ, tuy cậu cũng biết sớm muộn gì Cao Thái hậu cũng sẽ giao đại quyền cho mình, chỉ là mấy năm chờ đợi này, cùng với việc tuổi cậu lớn dần, khiến cậu đã có chút không chờ nổi nữa mà muốn đích thân cầm quyền, đặc biệt là lúc trước, khi Cao Thái hậu bệnh nặng, cậu đã cảm nhận được chỗ tốt của quyền lực, đương nhiên càng khiến cậu khó lòng dứt bỏ được.
Triệu Nhan lúc này rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn Triệu Hú một cái, kỳ thật hôm nay khi Triệu Hú đến học, hắn đã nhìn thấu tâm tư của đối phương rồi, chỉ là vẫn không vạch trần mà thôi, không ngờ Triệu Hú vẫn là không kìm nổi mà nói ra rồi, điều này cũng khiến Triệu Nhan thở dài, bởi chuyện này chính là điều hắn lo lắng nhất.
- Hú nhi, cảm giác có được sau đó lại mất đi quả thật không dễ chịu gì, tuy nhiên cuộc đời chính là như vậy, có lúc giống như là ông trời đang cố tình đùa giỡn chúng ta vậy, rõ ràng là để một thứ gì đó ở trước mặt cháu rồi, nhưng đợi đến khi cháu đi lấy, lại bỗng nhiên bị ông trời thu về, chúng ta không có cách gì để thay đổi quyết định của ông trời cả, nhưng lại có thể thay đổi tâm tình của bản thân, chỉ cần cháu điều chỉnh tốt tâm lý, vài năm sau khi ngoảnh đầu lại, e là cũng sẽ chỉ cười nhạt, căn bản không để ở trong lòng.
Triệu Nhan lúc này nói có chút sâu xa. Những lời này cũng là cảm ngộ nhân sinh mà những năm này hắn đúc kết ra được.
- Tam thúc, cháu không phải đến để giảng đạo với thúc, tuy những điều thúc nói dường như rất có lý, nhưng cháu thật sự không thể cảm nhận được. Hiện giờ cháu chỉ biết bệnh của Thái hậu đã đỡ rồi, đương nhiên thân là vãn bối, cháu cũng mong Thái hậu có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng tuổi của bà cũng đã cao như vậy rồi, cớ sao vẫn cứ nắm chặt lấy đại quyền mà không chịu buông tay?
Triệu Hú lúc này chống cằm cười khổ, khi nói xong lời cuối cùng, lại càng không thèm che giấu nỗi bất mãn của cậu đối với việc Cao Thái hậu lần nữa nắm đại quyền.
Kỳ thật Triệu Nhan cũng biết, có vài đạo lý ai nấy đều biết, nhưng nếu không đích thân trải qua, e là dù mình có nói như thế nào, Triệu Hú cũng căn bản không lĩnh hội được ý nghĩa thật sự trong đó, cho nên hắn cũng không nói đạo lý gì với Triệu Hú nữa, liền trầm ngâm một lát rồi lần nữa mở miệng nói:
- Hú nhi, cháu có thật là rất muốn xử lý triều chính không?
- Đương nhiên! Tuy người khác thấy xử lý triều chính có chút khô khan và nhàm chán, nhưng so ra thì, cháu lại thấy nó tốt hơn nhiều so với việc cháu ngày ngày đọc sách ở trong cung, hơn nữa đi theo mấy vị Tướng công, cháu cũng học được rất nhiều tri thức mà trong sách không có, đối với tình hình của Đại Tống cháu cũng càng hiểu hơn, vốn là cháu còn muốn đặc biệt quan tâm đến tình hình khuếch trương ở Nam Dương bên kia, nhưng hiện giờ bệnh của Thái hậu đã khoẻ rồi, sau đó liền lần nữa đuổi cháu về cung.
Lúc nói xong lời cuối, trên gương mặt của Triệu Hú lần nữa lộ ra vẻ bất mãn, cái miệng nhỏ chu lên đến nỗi dường như có thể treo được một cái bình dầu lên đó luôn.
Nhìn thấy bộ dạng của Triệu Hú, Triệu Nhan cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, liền suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói:
- Hú nhi nếu cháu muốn tham dự triều chính, ta cũng có một biện pháp, chỉ là không biết cháu có gan làm hay không?
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, hai mắt Triệu Hú liền toả sáng, lập tức có chút vội vã nói:
- Biện pháp gì?
- Rất đơn giản, nếu cháu không muốn ở lại trong cung nhàm chán đọc sách, vậy tại sao cháu không trực tiếp nói chuyện này với Thái hậu, yêu cầu Thái hậu cho tham dự triều chính, như vậy cháu có thể học được rất nhiều kinh nghiệm chính trị phong phú, lại có thêm một chuyện để làm, không buồn chán như trước nữa, chẳng phải là một công đôi việc sao?
Triệu Nhan cười ha hả nói với Triệu Hú.
- Đây… đây chính là biện pháp của Tam thúc ngài?
Triệu Hú nghe thấy lời của Triệu Nhan lại có chút há hốc mồm, vốn cậu còn cho rằng biện pháp của Triệu Nhan cho dù là có không tinh diệu cũng sẽ dùng sức ảnh hưởng của thúc ấy để đẩy mình lên triều đình, nhưng cậu không hề nghĩ tới rằng Triệu Nhan lại bảo cậu tự mình chủ động đi yêu cầu Cao Thái hậu, trước không nói chuyện này có thành công hay không, ngoài ra cậu cũng căn bản không có cái gan này, dù gì thì Cao Thái hậu cũng nổi tiếng là nghiêm khắc, cho dù là vị hoàng đế Bệ hạ như cậu cũng có chút sợ hãi Cao Thái hậu.
- Đúng vậy, biện pháp này rất được đúng không?
Triệu Nhan lúc này cũng cười nói, xem vẻ mặt của hắn, dường như thật sự cho rằng biện pháp của mình rất hay.
Nhìn vẻ mặt của Triệu Nhan, Triệu Hú không kìm nổi cười khổ nói:
- Tam thúc, ngài nói đây là cái biện pháp gì vậy, nếu cháu đi tìm Thái hậu đề ra yêu cầu này, e là cũng chỉ đổi lại một trận khiển trách, thậm chí nói không chừng sẽ còn phải chịu phạt gì đó, cháu không muốn tự chuốc khổ vào thân đâu.
Triệu Hú nói xong có chút tức giận mà day mũi, trên gương mặt cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, tuy nói cậu là hoàng đế Đại Tống nhưng Thái hậu dù gì cũng là tổ mẫu của cậu, hơn nữa tuổi của cậu còn nhỏ, đương nhiên phải chịu bị Cao Thái hậu quản giáo đủ bề, đây cũng là điều khiến cậu bất mãn nhất, tuy nhiên cũng chính vì vậy khiến cậu có cảm giác sợ hãi tận đáy lòng đối với Cao Thái hậu.
Tuy nhiên ngay khi Triệu Hú vừa dứt lời, lại chỉ thấy Triệu Nhan bỗng nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm khắc lớn tiếng khiển trách:
- Đường đường là vua một nước, nếu cháu ngay cả cái gan này cũng không có, cháu cho rằng Thái hậu sẽ yên tâm giao đại quyền cho cháu sao?
- Cháu… không phải là cháu sợ.
Triệu Hú dường như còn muốn biện luận gì đó cho mình, nhưng chỉ một câu ngắn ngủi mà khi nói đến hai chữ cuối, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, có thể thấy ngay cả bản thân cậu lúc nói câu này cũng không tin tưởng.
- Sợ thì nói sợ, đây cũng không phải là chuyện xấu hổ gì mà không dám thừa nhận, kỳ thật ta cũng sợ Cao Thái hậu, hơn nữa còn sợ sớm hơn so với cháu, thậm chí mãi cho đến bây giờ, mỗi lần ta nhìn thấy Thái hậu cũng bất giác mà đứng thẳng người, nói mỗi câu mỗi chữ đều phải cẩn thận lựa lời, có thể nói loại sợ hãi này đã ăn sâu vào trong xương tuỷ của ta, mà không thay đổi theo sự thay đổi của điều kiện bên ngoài.
Triệu Nhan lúc này tỏ ra vô cùng thoải mái mà nói, hắn không phải là vì an ủi Triệu Hú mà nói dối, mà quả thật có một thứ cảm giác kính sợ đối với Cao Thái hậu, ngay cả bản thân hắn cũng không biết thứ cảm giác này được hình thành từ lúc nào, dù sao thì lúc trước khi Triệu Thự còn tại thế, lúc hắn đối diện với Cao Thái hậu đã cảm thấy có chút không được tự nhiên.
- Thật sao? Tam thúc ngài cũng sợ Thái hậu?
Triệu Hú nghe thấy lời của Triệu Nhan mắt liền sáng lên, lập tức có chút không dám tin truy hỏi.
- Đương nhiên, chớ nói là ta, lúc trước ngay cả phụ hoàng cháu, thậm chí ngay cả Hoàng tổ phụ cháu cũng đều có chút kính sợ đối với Thái hậu, một mặt là vì tính cách của Thái hậu quá mức mạnh mẽ, bình thường cũng khá nghiêm khắc, cho nên ta và phụ hoàng cháu đương nhiên đều có chút kính sợ đối với Thái hậu, còn về Hoàng tổ phụ của cháu thì cháu cũng biết, ông không phải là con ruột của Nhân Tông Hoàng đế, trước khi đăng cơ cũng chịu qua không ít đau khổ, may mà có người thê tử cường thế như Thái hậu giúp ông chống đỡ cái nhà này, cho nên Hoàng tổ phụ cháu kính trọng mà lại có phần sợ hãi Thái hậu, tình cảm của hai người cũng vô cùng sâu nặng.
Khi nói đến đây, chỉ thấy Triệu Nhan bỗng nhiên thở dài, sau đó tiếp tục nói:
- Phỏng chừng cũng chính vì những ngày tháng cực khổ trước khi đăng cơ của Hoàng tổ phụ cháu mới khiến cho tính cách của Cao Thái hậu lại càng thêm mạnh mẽ, bởi vì nếu bà không cường thế thì liền bị người khác ức hiếp, chuyện trong nhà đều do Cao Thái hậu một lời quyết định, cho dù là hiện giờ tình hình đã không giống trước nữa, nhưng tính cách của Cao Thái hậu không hề thay đổi, cho nên có lúc cháu cũng nên thông cảm cho bà một chút.
Nghe thấy Triệu Nhan nói về những chuyện xưa này, Triệu Hú cũng có chút trầm mặc, qua một hồi lâu lúc này rốt cuộc mở miệng nói:
- Chất nhi biết rồi, Thái hậu cũng không dễ dàng gì, có lúc bà có thể sẽ làm ra vài chuyện khiến người khác bất mãn, nhưng kỳ thật đều là đang suy nghĩ cho cháu.
- Ừ, Hú nhi cháu có thể hiểu được là tốt rồi!
Triệu Nhan lúc này vui vẻ tiến lên vỗ vai Triệu Hú, sau đó tiếp tục nói:
- Tuy nhiên sợ thì sợ, nhưng có vài chuyện cháu cũng phải nói rõ với Thái hậu, ví dụ như cháu muốn sớm tiếp xúc với triều chính một chút thì không cần phải che giấu, Hoàng thất Đại Tống chúng ta khá sạch sẽ, không có nhiều âm mưu quỷ kế đến thế, thân tình vẫn vô cùng sâu nặng, cho nên cháu chỉ cần nói rõ chuyện này với Thái Hậu, ta tin tưởng bà khẳng định cũng sẽ cho cháu một câu trả lời vừa ý!
- Thật vậy ư? Thái hậu thật sự sẽ đồng ý?
Nghe thấy những lời trên của Triệu Nhan, Triệu Hú lần nữa ngẩng đầu, mắt sáng long lanh hỏi.
- Đương nhiên là thật, Tam thúc đã lừa cháu khi nào chưa?
Triệu Nhan lại lập tức vỗ vai Triệu Hú, tuy nhiên ngay lập tức lại mở miệng nói:
- Đương nhiên nếu cháu không dám nói, Tam thúc cũng không cưỡng ép, chuyện này cũng xem như thôi đi vậy, tuy nhiên cháu phải biết một điều là, có vài chuyện cần phải tự mình nắm bắt lấy, chờ đợi vĩnh viễn sẽ bị động!
- Cháu hiểu rồi, đa tạ Tam thúc!
Triệu Hú nghe đến đây vui vẻ đứng dậy, nói xong liền quăng cần câu, muốn xoay người hồi cung gặp Cao Thái hậu. Tuy nhiên lúc này Triệu Nhan lại trừng mắt nói:
- Vội vàng như thế làm gì, bài của hôm nay còn chưa học xong đâu, không học xong đừng mong được về!
- Bài gì? Tam thúc ngài hôm nay không phải là không có chuẩn bị bài học, chỉ là để ta bồi ngài câu cá thôi sao?
Triệu Hú lúc này cũng trợn tròn đôi mắt vô tội hỏi, bài học mà Triệu Nhan bố trí cho cậu luôn vô cùng tuỳ ý, có lúc căn bản không có bài học, cho nên cậu ở chỗ này của Triệu Nhan đã tự do quen rồi.
- Tại sao lại không có, hôm nay ta không phải là nói để cháu cùng câu cá với ta sao, ta vẫn chưa có câu đủ đâu, cháu sao có thể trở về?
Triệu Nhan lúc này cũng vô cùng cố chấp nói.
- Á… Đây… đây cũng được tính là bài học hả?
Triệu Hú nghe đến đây lại chu miệng nhăn mặt nói.
- Đương nhiên được tính là bài học, câu cá có thể rèn luyện tính kiên nhẫn của một người, hôm nay cháu nhất định phải câu đủ 10 con cá mới có thể tự do hoạt động!
Triệu Nhan lúc này cố ý trơ mặt nói.
- Mười con? Vậy phải câu đến khi nào?
Triệu Hú nghe đến đây ai oán than vãn, cá trong Biện Hà tuy nhiều, nhưng người câu cũng nhiều, khiến cá trong sông đều sắp thành tinh, sẽ không dễ dàng mắc câu, lại thêm cậu không đủ kiên nhẫn, trước giờ chưa một lần nào câu được nhiều cá đến vậy.