Tiêu Tri châu nếu dẫn hải quân Đại Tống đến rồi, theo Tiêu Địch Liệt thấy, chỉ cần y để hải quân Đại Tống bắn mấy phát pháo vào người Nữ Chân, sau đó lại lên bờ đuổi người Nữ Chân chạy là được, nhưng hiện tại Tiêu tri châu không ngờ mạo hiểm tiến vào thành Khai Châu, điều này làm cho y có chút không hiểu.
- Chuyện này nói rất dài dòng, kính xin Tiêu Tướng quân dẫn ta đi gặp Thái tử điện hạ, đến lúc đó ngài liền hiểu được ý của ta đến đây.
Khi Tiêu tri châu nói tới đây, trên mặt cũng không ngừng lộ ra vài phần cười khổ, vốn y cũng không có ý định vào thành, chỉ có điều không nghĩ tới các tướng lĩnh Đại Tống thương lượng ra một kế sách, cần quân Liêu trong thành phối hợp, vừa vặn y cũng đi theo trong hạm đội, cho nên lần này do y ra mặt làm sứ giả là thích hợp nhất.
Nghe đến đó, Tiêu Địch Liệt cũng nhìn ra Tiêu tri châu không hề giống nói dối, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có mấy người, cho dù gặp Thái Tử cũng không nguy hiểm gì, cho nên sau khi do dự một lát, rốt cuộc gật đầu đồng ý dẫn bọn hắn đi gặp Gia Luật Diên Hi.
Gia Luật Diên Hi mấy ngày nay đều lo lắng hãi hùng, buổi tối căn bản ngủ không được, hơn nữa cho dù là không dễ dàng gì ngủ được, cũng thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, luôn lo lắng bị người Nữ Chân ngoài thành đánh vào. Tối nay cũng không ngoại lệ, Gia Luật Diên Hi cũng là tới sau nửa đêm mới khó khăn chợp mắt được, lúc này mới ngủ một hồi, lại mơ thấy ác mộng người Nữ Chân bắt mình lại, kết quả sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, kế tiếp bất kể như thế nào cũng ngủ không được.
Cũng đúng khi Gia Luật Diên Hi trằn trọc trên giường không ngủ được, Tiêu Địch Liệt dẫn theo Tiêu tri châu rốt cuộc đi tới bên ngoài cầu kiến. Gia Luật Diên Hi nghe được Tiêu Địch Liệt không ngờ tới gặp mình vào lúc này, hơn nữa còn dẫn theo một người đến, trong lòng cũng hết sức lấy làm lạ, dù sao y cũng ngủ không được, cho nên liền mặc quần áo triệu kiến hai người trong phòng khách.
Chỉ thấy Tiêu tri châu đi vào phòng khách nhìn thấy Gia Luật Diên Hi, lập tức vội tiến lên hành lễ:
- Thần! Tri châu Thần Châu Tiêu Văn Viễn bái kiến Thái tử điện hạ!
Quả nhiên, khi Gia Luật Diên Hi nhìn thấy Tiêu tri châu cũng vô cùng kinh ngạc hỏi:
- A? Tiêu tri châu sao ngươi lại tới đây?
Tiêu Tri châu nhìn Gia Luật Diên Hi, lập tức tiến lên mở miệng nói:
- Khởi bẩm Thái Tử, thần nghe nói Thái Tử bị nhốt, vì thế thuyết phục Đại Tống xuất binh tiến đến cứu viện...
Hơn nữa câu đầu tiên đã chỉ ra công lao của mình. Sau đó nói lại một lần chuyện mình làm sao thuyết phục quân đội Đại Tống, đương nhiên nói gần nói xa đều chỉ ra bản thân ở trong chuyện này lập nhiều công lao.
- Tốt! Tốt! Tiêu tri châu quả nhiên không hổ là người tài của Đại Liêu ta, ở lúc nguy nan này, Tiêu tri châu lại có thể thuyết phục quân đội của Đại Tống đến cứu viện. Thật sự là khiến ta quá vui mừng rồi!
Gia Luật Diên Hi sớm đã bị người Nữ Chân ngoài thành dọa cho bể mật, bây giờ nghe Tiêu tri châu dẫn theo quân đội của Đại Tống tiến đến cứu viện, lập tức lộ ra một bộ mặt mừng như điên, hiện tại có thể cứu y ra là được, về phần vấn đề thể diện y cũng không thèm quan tâm chút nào.
- Đa tạ Thái tử điện hạ khích lệ. Hạ quan chỉ là tận bổn phận thần tử mà thôi.
Tiêu Tri châu nghe được Gia Luật Diên Hi khích lệ, trong lòng đã sớm vui như hoa nở, tuy nhiên ở ngoài mặt vẫn làm ra một bộ mặt hiên ngang lẫm liệt nói.
Gia Luật Diên Hi lại khen ngợi Tiêu tri châu một hồi, sau đó cũng có chút sốt ruột khó chịu truy vấn:
- Tiêu ái khanh quá khách khí rồi, đúng rồi, viện quân của Đại Tống ở đâu, khi nào thì có thể đuổi người Nữ Chân ngoài thành đi?
- Khởi bẩm Điện hạ, viện quân của Đại Tống đang ở ngay trên biển phía nam ngoài thành, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh, có điều bọn họ muốn giáo huấn cho người Nữ Chân một trận cho nên muốn ra một kế sách, vậy mới bảo thần đi vào trong thành, thảo luận với Điện hạ một phen, nếu điện hạ đồng ý, thần lập tức đi suốt đêm trở về, báo cho bọn họ biết ngày mai sẽ phát động tiến công!
Tiêu tri châu lúc này vẻ mặt hưng phấn nói, nếu à có thể lập tức cứu Gia Luật Diên Hi, đồng thời lại tiêu diệt đại quân người Nữ Chân, vậy công lao của y quá lớn rồi, về phần mất đi một chút thể diện không đáng kể chút nào.
Gia Luật Diên Hi lại vội vàng mà nói:
- Kế sách gì, Tiêu tri châu mau nói!
¬- Kế sách này kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần Thái tử điện hạ mệnh lệnh cho quân coi giữ trong thành phối hợp một chút là được...
Tiêu Tri Châu tiếp theo nói qua một lần về kế hoạch mà ban ngày hôm nay hải quân Đại Tống đã định ra, Gia Luật Diên Hi nghe xong cũng liên tục gật đầu, dựa theo kế hoạch quân Tống, bọn họ bên này cũng căn bản không cần ra sức quá lớn, đơn giản là phối hợp với quân Tống diễn một màn kịch thôi, đến lúc đó xem người Nữ Chân ngoài thành bị lừa hay không?
Cùng lúc đó, trong đại doanh Nữ Chân ngoài thành, Ngô Khất Mãi đi ra ngoài lều lớn của mình sau đó duỗi lưng một cái thật dài, quay đầu nhìn nhìn tường thành Khai Châu cách đó không xa đã bao phủ trong nắng sớm. Trên mặt cũng lộ ra vài phần cười lạnh, vài ngày trước bọn họ nhận được tin tức mật thám, đã biết Thái Tử Liêu quốc Gia Luật Diên Hi đi vào thành Khai Châu, gã cùng với đại ca A Cốt Đả lập tức dẫn binh vây thành Khai Châu.
Vốn dựa theo tính toán của Ngô Khất Mãi là muốn cứng rắn đánh hạ Thành Khai Châu, sau đó bắt sống Gia Luật Diên Hi, như vậy chẳng những có thể cho Liêu quốc một đả kích trầm trọng, hơn nữa sau còn có thể lợi dụng thân phận của Gia Luật Diên Hi, đổi lấy lượng lớn vật tư từ Liêu quốc, có thể nói là một vụ mua bán có lãi không có lỗ.
Tuy nhiên đại ca của Ngô Khất Mãi A Cốt Đả lại nghĩ lâu dài hơn so với gã, theo gã thấy bắt sống Gia Luật Diên Hi là không đủ, đối với nhân vật trọng yếu như Gia Luật Diên Hi, nhất định phải ép cho kiệt từng phần giá trị trên người y, cho nên bọn họ liền định ra một kế vây thành đánh viện binh, hiện tại gã suất lĩnh ba nghìn quân vây khốn thành Khai Châu, nhưng A Cốt Đả cũng đã dẫn theo hai ngàn quân lặng lẽ mai phục trên đường từ phủ Liêu Dương đến thành Khai Châu phải qua, chỉ cần viện quân của Liêu quốc dám đến, nhất định phải cho bọn hắn một bài học trầm trọng, đến lúc đó gã tiếp tục công phá thành Khai Châu, bắt Gia Luật Diên Hi đi, sau đó lại từ từ cùng bàn điều kiện trao đổi người với Liêu quốc.
Nghĩ đến đó, trên mặt Ngô Khất Mãi cũng không kìm được lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe trong quân doanh truyền đến một trận ồn ào, dường như là có người đang cãi vã, điều này làm cho sắc mặt Ngô Khất Mãi trầm xuống, lập tức đi nhanh tới, kết quả chỉ thấy ở bên cạnh đống lửa chỗ đang chuẩn bị điểm tâm, hai đám người Nữ Chân cũng đang căng thẳng giằng co, nhìn ra sắp đánh nhau.
- Quân doanh trọng địa, ai dám ẩu đả ở đây!
Ngô Khất Mãi nhìn thấy tình hình này lập tức trầm giọng giận dữ hét lên, kỳ thật không cần hỏi gã cũng biết, giữa hai người đang giằng co, đám người bên trái đống lửa là người Nữ Chân áo quần chỉnh tề, hơn nữa còn mặc bì giáp, những người này chính là người của bộ lạc Hoàn Nhan bọn họ, về phần đám người kia chỉ mặc áo da lông, kiểu tóc có chút khác biệt so với bộ lạc Hoàn Nhan, nhưng có thể nhìn ra cũng là người Nữ Chân, tuy nhiên rõ ràng lại khác biệt rất lớn so với người của bộ lạc Hoàn Nhan.
- Ngô Khất Mãi, chúng ta kính huynh đệ các ngươi là anh hùng, cho nên mới đồng ý khởi binh cùng các ngươi tiến công Liêu quốc, nhưng các ngươi cũng quá là không trượng nghĩa rồi, vì sao người của các ngươi buổi sáng có canh thịt để uống, chúng ta lại chỉ có thể uống canh nấu từ xương cốt tối hôm qua gặm thừa?
Ngô Khất Mãi vừa dứt lời, cũng chỉ thấy người Nữ Chân rõ ràng không phải người trong bộ Hoàn Nhan đứng ra tức giận nói, người này thân hình cao lớn vô cùng khôi ngô, hơn nữa người lại đen, đứng ở nơi đó như là một cây cột to, đôi mắt to như chuông đồng cũng đầy lửa giận trừng mắt với Ngô Khất Mãi, giống như nếu đối phương không cho gã một giải thích hợp lý, gã sẽ lập tức động thủ đánh người ngay.
Nhìn thấy người đàn ông giống như cây cột này, Ngô Khất Mãi cũng có chút đau đầu, bởi vì đối phương lai lịch không tầm thường, chính là thiếu tộc trưởng Ô Cốt Đột của bộ lạc Hải Tây vừa mới kết minh với bọn họ không bao lâu, mấy năm này Liêu quốc gặm nhấm dần dần bộ lạc Hoàn Nhan bọn họ, tuy rằng không thể tiêu diệt bọn họ nhưng cũng sẽ khiến bộ Hoàn Nhan tổn thất không ít binh lực, hiện tại có thể điều động binh dùng được chỉ có hơn ba nghìn người, để bù lại khuyết điểm nhân thủ không đủ, bọn họ không thể không kết minh với bộ Hải Tây người Nữ Chân.
Bộ Hải Tây cũng không phải một đại bộ lạc toàn thể, mà là một liên minh bộ lạc Nữ Chân, liên minh này thoạt nhìn khá rời rạc nhưng bên trong đã có tất cả lớn nhỏ trên trăm bộ lạc, tổng nhân khẩu tụ lại chừng năm sáu vạn người, đây đối với bộ Hoàn Nhan mà nói là một nhân khẩu bổ sung rất lớn, cho nên A Cốt Đả mất rất nhiều sức liên minh cùng đối phương, lần này là lần đầu tiên bọn họ liên hợp xuất binh, tuy nhiên xuất phát từ sự cẩn thận, Hải Tây bộ chỉ phái ra hai ngàn người, mà trước mắt Ô Cốt Đột lại còn là thống lĩnh hai ngàn người này, đồng thời gã còn là con trai của đầu lĩnh bộ Hải Tây, tuy rằng Hải Tây bộ chỉ là liên minh bộ lạc rời rạc, đầu lĩnh liên minh cũng không phải cố định, nhưng phụ thân Ô Cốt Đột ở Hải Tây bộ vẫn như cũ có lực ảnh hưởng cực lớn, nếu thật sự đắc tội với gã, chỉ sợ liên minh vốn cũng không chắc chắn của bọn họ sẽ sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Ngô Khất Mãi cũng đành phải lộ ra một nụ cười với Ô Cốt Đột thản nhiên nói:
- Ô Cốt Đột huynh đệ, chúng ta là đồng minh, cũng là huynh đệ, huynh có gì bất mãn trực tiếp nhắc với ta là được, không cần phải cãi vã với người dưới!
- Ta cũng không muốn tranh cãi, nhưng bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi mời chúng ta xuất binh, chúng ta đây chính là khách của các ngươi, nhưng bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi không ngờ cho khách ăn xương cốt còn thừa, mình lại ăn thịt, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của bộ lạc Hoàn Nhan các ngươi?
Ô Cốt Đột tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài vô cùng thô lỗ nhưng kỳ thật lại rất có đầu óc, nếu không phụ thân cũng sẽ không phái gã dẫn binh, ngoài ra gã còn có một nhiệm vụ là phải thử thái độ thực sự của bộ lạc Hoàn Nhan đối với bộ lạc Hải Tây bọn họ một chút, dù sao tiếng tăm bộ lạc Hoàn Nhan mấy năm nay cũng không có gì tốt, thậm chí lúc mới bắt đầu, Ô Cốt Đột thật ra là phản đối liên minh với bộ lạc Hoàn Nhan, chỉ có điều các bộ lạc trong liên minh khác đã bị Bộ lạc Hoàn Nhan dụ dỗ, đại bộ phận đều đồng ý kết minh, cho nên gã cũng không thể phản đối.
- Ô Cốt Đột huynh đệ, đây nhất định là người dưới sơ sót, ta đây sai người thay canh thịt mới cho các người, về phần canh xương cốt tất cả đều do bộ lạc Hoàn Nhan chúng ta ăn!
Ngô Khất Mãi lại nhượng bộ nói, vì giữ gìn hai bộ kết minh, gã cũng không thể không không nhượng bộ một chút, đặc biệt ở thời khắc mấu chốt thế này, có điều trong lòng gã cũng sinh hận, đối với bộ lạc Hải Tây, bộ lạc Hoàn Nhan bọn họ là tình thế bắt buộc, chỉ cần thâu tóm bộ lạc Hải Tây, đến lúc đó tất nhiên sẽ khiến cha con Ô Cốt Đột biết mặt.
Nhìn thấy Ngô Khất Mãi nhượng bộ, Ô Cốt Đột cũng không nói gì nữa, tuy nhiên cũng đúng lúc này, chỉ thấy có thám tử người Nữ Chân bay nhanh vọt vào đại doanh lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, quân Liêu trong thành Khai Châu có động tĩnh rồi!