- Trong thành quân Liêu bắt đầu tập hợp ở hướng thành nam?
Ngô Khất Mãi vừa mới xử lý xong mâu thuẫn nội bộ của mình, kết quả là có được tin tức khiến người ta kinh ngạc, đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy quân Liêu muốn phá vây, chỉ là điều này nếu ở vào vài ngày trước cũng vô cùng bình thường, nhưng mấy ngày nay quân Liêu liên tiếp phá vây, đều bị mình đánh lui trở về, mấy ngày nay quân Liêu đã không dám phá vây nữa rồi, cho nên hướng hành động hôm nay của quân Liêu theo gã thấy có chút dị thường.
- Ngô Khất Mãi, ngươi còn chờ cái gì, quân Liêu sắp từ thành nam đánh ra, chúng ta mau xuất binh đi!
Lúc này chỉ thấy Ô Cốt Đột kia cũng kêu lớn, tuy nói lúc trước gã không quá tán thành kết minh với Bộ lạc Hoàn Nhan, tuy nhiên hiện tại nếu xuất binh rồi, hơn nữa còn vây khốn Thái Tử Liêu quốc ở trong thành, điều này làm cho bọn họ cũng không có đường quay về, hơn nữa trong mắt gã, Gia Luật Diên Hi chính là một kho vật tư đầy ắp, chỉ cần có thể bắt lấy tên đó là có thể đổi về vô số vật tư từ phía Liêu quốc.
- Không đúng, cảng thành nam đã bị chúng ta hủy, thuyền cũng bị đốt thành bụi, bọn họ chỉ có thể đánh tới để chiếm lĩnh cảng, nếu không cũng không có biện pháp rút lui từ phía bên kia, lúc trước quân Liêu vài lần phá vây, hoặc là theo phương bắc, hoặc là theo phía tây, nhưng chưa từng phá vây theo phía nam!
Lúc này Ngô Khất Mãi lại có chút hoài nghi nói, mặc dù không có bất luận cái gì làm căn cứ chính xác nhưng gã lờ mờ có một cảm giác, quân Liêu lần này phá vây giống như có chút không bình thường cho lắm.
Tuy nhiên ngay khi Ngô Khất Mãi vừa dứt lời, cũng chỉ thấy lại có một thám tử cưỡi ngựa chạy như bay đến, nhìn thấy Ngô Khất Mãi lập tức phi xuống khỏi yên ngựa lớn tiếng kêu lên:
- Khởi bẩm tướng quân, quân coi giữ thành Khai Châu đã mở cửa thành nam, bắt đầu tấn công huynh đệ của chúng ta đang đóng ở cảng, mặt khác trên mặt biển phía nam thành cũng xuất hiện không ít thuyền, xem ra hình như là chuẩn bị tiếp ứng quân Liêu rút lui khỏi!
- Thì ra là thế, xem ra quân Liêu trong thành đã sớm nhận được tin tức, chuẩn bị sẽ chạy trốn từ trên biển, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời khỏi!
Ô Cốt Đột lúc này lại kêu lớn, lời của gã cũng đã được tuyệt đại bộ phận người Nữ Chân đồng tình, đều kêu la phải bắt sống Gia Luật Diên Hi.
Ngô Khất Mãi nghe được trên mặt biển thậm chí có thuyền tiếp ứng quân Liêu, cũng lập tức hiểu nguyên nhân vì sao quân Liêu muốn phá vây từ cửa nam, chỉ có điều trong lòng của gã vẫn có một tia nghi hoặc như cũ, luôn cảm giác chuyện này có chút không đúng, nhưng hiện tại quân tình khẩn cấp, thành nam gã chỉ để lại năm trăm người bảo vệ cảng, hơn nữa đã mấy lần giao tranh với quân Liêu. Nếu mình không đi chỉ sợ đành trơ mắt nhìn năm trăm người kia bị quân Liêu tiêu diệt, sau đó thong dong ngồi trên thuyền chạy trốn.
- Xuất binh!
Nghĩ đến những điều trên này, Ngô Khất Mãi rốt cuộc phát ra mệnh lệnh. Hắn ra lệnh một tiếng, tướng sĩ trong doanh lập tức chuẩn bị sẵn sàng. Binh lực chủ yếu của đội này có hai ngàn người, toàn bộ đóng ở thành tây, ngoài ra ở thành nam và thành bắc đều có năm trăm người, năm trăm người ở thành bắc khẳng định không thể điều động, mặt khác thành tây bên này cũng phải lưu lại năm trăm người phòng ngừa người trong thành đánh ra, cho nên Ngô Khất Mãi điểm đủ 1500 người thẳng hướng thành nam.
Khi Ngô Khất Mãi dẫn binh đi vào cửa thành nam, liền nhìn thấy cửa thành mở rộng ra, hết đội này đến đội kia của quân Liêu từ trong cửa thành trào ra, trên bến tàu đóng năm trăm người Nữ Chân tuy rằng binh lực không đủ, nhưng không yếu thế chút nào. Dựa theo kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người trên chiến trường tung hoành ngang dọc, kỵ binh quân Liêu tuy rằng mấy lần muốn cuốn lấy bọn họ, nhưng đều bị người Nữ Chân hất ra, trong lúc nhất thời quân Liêu không nghĩ được cách nào khác, ngược lại còn bị người Nữ Chân nắm mũi dẫn đi.
Tuy nhiên quân Liêu từ trong thành đánh ra càng ngày càng nhiều, không gian kỵ binh Nữ Chân có thể xê dịch cũng ngày càng nhỏ, nếu không có viện binh, đội kỵ binh năm trăm người Nữ Chân cuối cùng này chỉ đành rơi vào trong vòng vây trùng trùng, cuối cùng tuy rằng có thể sẽ tạo cho quân Liêu thương vong không nhỏ nhưng mình cũng khó tránh được vận mệnh diệt vong.
Nhìn thấy tình huống này, Ngô Khất Mãi lập tức hét lớn một tiếng, đầu tàu gương mẫu lao ra phía quân Liêu, 1500 kỵ binh Nữ Chân phía sau gax cũng theo sát phía sau, giống như cán chiến đao vô cùng sắc bén đánh thẳng hướng quân Liêu.
Người Nữ Chân tuy rằng trang bị lạc hậu, thậm chí đại bộ phận trên thân người đến bì giáp đều không có, vũ khí cũng không thống nhất nhưng thuật cưỡi ngựa của bọn họ lại dũng mãnh vô cùng, tiễn pháp lại tinh diệu vô cùng, đây đều là bản lĩnh bọn họ luyện được từ rừng núi, thậm chí đã thành bản năng sinh tồn của bọn họ. Cho nên bọn họ gần như là chiến sĩ trời sinh, tới chiến trường rồi có thể phát huy ra thực lực kinh người.
Trái lại quân Liêu tuy rằng cũng xuất thân từ dân tộc du mục nhưng trải qua nhiều năm đồng hóa như vậy, bọn họ đã sớm mất đi nhiệt huyết và bản lĩnh tổ tiên truyền lại cho bọn họ, hơn nữa mấy năm nay nội chính Liêu quốc hỗn loạn, quân đội cũng bị ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt sau khi Gia Luật Nhân Tiên chết, quân Liêu quân bị lỏng lẻo, sức chiến đấu cũng nhanh chóng giảm xuống, bởi vậy khi bọn họ đối mặt người Nữ Chân hung hãn, gần như vừa tiếp xúc liền lộ ra nguyên hình, trong chớp mắt đã bị kỵ binh của Ngô Khất Mãi mở một đường máu, hơn nữa thuận lợi hợp binh một chỗ với đội kỵ binh Nữ Chân đóng giữ kia.
Nếu trước kia, sau khi quân Liêu nhìn thấy viện quân của người Nữ Chân đã đến, ngay lập tức sẽ lui về trong thành, bởi vì bên bọn họ tuy rằng chiếm được ưu thế binh lực nhưng lại căn bản không phải là đối thủ của người Nữ Chân. Có điều lần này quân Liêu phản ứng có chút dị thường, sau khi nhìn thấy viện quân của Ngô Khất Mãi chẳng những không có lui về phía sau, ngược lại tăng nhanh tốc độ xuất binh, hiện tại ngoài thành đã có ba bốn ngàn người, xem ra quân Liêu muốn đem tất cả binh lực đều dùng ở trên chiến trường thành nam này rồi.
Ngô Khất Mãi một bên chỉ huy thủ hạ chính là kỵ binh siết chết quân Liêu, một bên cũng quay đầu nhìn về phía mặt biển, chỉ thấy ở trên đại dương bao la màu xanh thẳm, quả nhiên có một hạm đội chậm rãi lái tới, bây giờ cách cảng chỉ một hai hải lý, Ngô Khất Mãi có thể thấy vô cùng rõ ràng những con thuyền to lớn đó, tuy rằng Ngô Khất Mãi không hiểu về thuyền biển nhưng gã cũng có thể phân biệt ra được, những thuyền này đều chỉ là con thuyền dân dụng, bởi vì gã không nhìn thấy vũ khí ở trên thuyền.
- Xem ra những thuyền này chỉ là những thuyền quân Liêu tạm thời mộ binh, chính là vì muốn cứu Gia Luật Diên Hi ra.
Ngô Khất Mãi nhìn thuyền dân trên mặt biển lầu bầu nói, vốn gã còn có chút hoài nghi, tuy nhiên nhìn thấy quân Liêu liều mạng muốn công chiếm bến tàu, thuyền sau lưng cũng không có dị thường, điều này làm cho điểm hoài nghi đó trong lòng gã biến mất.
Chỉ có điều Ngô Khất Mãi cũng không biết rằng ngay ở sau lưng những con thuyền dân dụng mà gã nhìn thấy vài dặm có một hạm đội Đại Tống trang bị đến tận răng đang chậm rãi mà đến, khi bọn họ tới sớm đã tính toán xong phương vị, những con thuyền dân dụng ở phía trước vừa hay ngăn chặn chiến hạm của bọn họ, khiến cho người Nữ Chân trên bến tàu tạm thời không phát hiện được bọn họ, hiện tại chỉ chờ quân Liêu diễn xong tuồng hay trên bến tàu là ổn.
Theo thời gian trôi qua, quân Liêu trong thành trào ra tuy rằng càng ngày càng nhiều nhưng trên chiến trường tình thế lại càng thêm bất lợi đối với quân Liêu, đặc biệt dưới sự chỉ huy của Ngô Khất Mãi, kỵ binh Nữ Chân quả thực giống như là hổ trong bầy dê, vây khốn quân Liêu trong vòng tròn, đồng thời cũng tạo thành thương vong không nhỏ cho quân Liêu. Dưới tình huống như vậy, quân Liêu muốn đoạt lại bến tàu gần như là không thể nào.
Dưới thế cục bất lợi này, quân Liêu hình như rốt cuộc đã nhận rõ thế cục, tiếng chiêng thu binh vang lên, quân Liêu ngoài thành rốt cuộc bắt đầu chậm rãi thu binh, mượn cơ hội này, Ngô Khất Mãi lại chỉ huy quân đội từ phía sau lưng đánh lén, kết quả lại tạo thành thương vong không nhỏ cho người Liêu, trên khắp chiến trường đều là tử thi quân Liêu.
Nhìn thấy thây người khắp nơi trên chiến trường là quân Liêu, Ngô Khất Mãi cũng không kìm cười lạnh một tiếng, tuy nhiên gã cũng không có thừa cơ giết vào bên trong thành, bởi vì gã còn cần lợi dụng Gia Luật Diên Hi hấp dẫn viện binh Liêu quốc phái tới, để huynh trưởng của mình phục kích đối phương ở nửa đường, cho nên bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công phá thành Khai Châu.
Quân Liêu lui về trong thành, Ngô Khất Mãi lập tức quay đầu nhìn về phía những thuyền trên mặt biển, chỉ thấy đối phương lại đến gần hơn rất nhiều, cách bọn họ không quá mấy trăm bước, phỏng chừng người trên thuyền cũng biết người Nữ Chân không có thuyền, cho nên căn bản không uy hiếp được bọn họ, lúc này mới lớn mật tới gần như thế, chỉ có điều theo quân Liêu rút về trong thành, những thuyền này cỉ cũng đang chậm rãi lui về phía sau.
Nhìn thấy những con thuyền này chậm rãi rút lui về phía sau, trên mặt Ngô Khất Mãi lại lộ ra vài phần tươi cười đắc ý, cho dù người Nữ Chân bọn họ không có thuyền thì thế nào, quyết định thắng bại cuối cùng vẫn là chiến tranh trên đất bằng, chỉ cần bọn họ không cho Gia Luật Diên Hi đánh ra khỏi thành, như vậy thuyền tiếp ứng cũng căn bản không dùng được vào đâu.
Tuy nhiên ngay khi nụ cười trên mặt Ngô Khất Mãi còn chưa biến mất, chợt thấy những con thuyền đang rút lui bỗng nhiên tăng tốc, hướng đi cũng thay đổi, trong đó một bộ phận thuyền đi sang trái, mà phần còn lại thì đi sang phải, nhìn qua giống như hai bàn tay to đang chia ra hai bên, đồng thời phía sau những con thuyền này cuối cùng lại lộ ra những chiến hạm dữ tợn.
- Không ổn, có mai phục, mau rút đi!
Nhìn thấy những chiến hạm dữ tợn trên biển này, Ngô Khất Mãi lập tức sợ tới mức toàn thân run lên, lúc này hét lớn một tiếng liền mệnh lệnh toàn quân lui lại, bắt buộc rời khỏi bến tàu.
Đáng tiếc lúc này đã muộn, lúc trước sở dĩ quân Liêu giết ra từ thành nam chính là để dẫn bọn họ tới trên bến tàu, hơn nữa quân Liêu bại lui, trên chiến trường để lại không ít thi thể và vũ khí quân Liêu, những vũ khí này và áo giáp trên thi thể đối với người Nữ Chân mà nói đều là chiến lợi phẩm hiếm có, cho nên giống những người Nữ Chân của bộ Hải Tây phía Ô Cốt Đột bắt đầu quét tước chiến trường, hy vọng có thể tìm cho mình một vài vũ khí thuận tay.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên mệnh lệnh của Ngô Khất Mãi tuy rằng truyền đạt xuống, nhưng người Nữ Chân hành động đã không mau lẹ giống như trước, mà trên mặt biển những chiến hạm Đại Tống đó lại sớm đã chuẩn bị từ lâu, trước đó khi khi người Nữ Chân đang giao chiến bọn họ đã chậm rãi tới gần lục địa rồi, hiện giờ toàn bộ bến tàu đã nằm trong tầm bắn của bọn họ.
- Khai hỏa!
Trên tàu chiến Chu tướng quân chỉ huy ra lệnh một tiếng, chỉ huy pháo và nỏ pháo trên tàu chiến dẫn đầu khai hỏa, ngay sau đó những chiến hạm này đồng loạt bắn ra, theo những tiếng rống giận dữ "Rầm rầm rầm", từng quả đạn pháo bay về phía bến tàu, có vài quả đạn pháo sau khi hạ xuống lại bắn lên, mở ra thành một con đường máu thịt giữa đám người Nữ Chân, đây nhất định là đạn pháo đích thực, có một số đạn pháo rơi xuống đất sẽ nổ, khiến cho người Nữ Chân xung quanh máu thịt văng tung tóe, những thứ này là lựu đạn, trong lúc nhất thời toàn bộ trên bến tàu đều bao phủ trong ngọn lửa, tiếng kêu thảm thiết tiếng chiến mã rít lên liên hồi, quả thực giống như địa ngục trần gian.