Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Tiêu Địch Liệt sớm đã cảm thấy vị Tào Giai tướng quân mà mình quen biết này xuất thân hẳn là không tầm thường, nếu không y sẽ không nắm rõ thế cục hai nước Tống Liêu như lòng bàn tay, trong đó tình hình nội bộ Đại Tống thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ đối với một số tình hình nội bộ của Liêu Quốc, Tào Giai cũng nói rõ ràng, có một số tin tức ngay cả y cũng chưa nghe nói qua, mấy tin tức này tuyệt đối không phải người thường có thể tiếp xúc được.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên Tiêu Địch Liệt vẫn hết sức tò mò về thân phận của Triệu Giai, đặc biệt vừa rồi lại nghe thấy Triệu Giai ngay cả việc đại sự là Đại Tống có khả năng phát động chiến tranh với Liêu quốc cùng biết, càng làm cho y kiên định cho rằng thân phận của Triệu Giai tuyệt đối không đơn giản, cho nên lúc này mới không kìm nổi mở miệng hỏi.
Nghe thấy Tiêu Địch Liệt hỏi như thế, Triệu Giai cũng không ngừng được do dự một lát, một lát sau mới nói:
- Thân phận của ta thật sự có chút đặc biệt, tuy nhiên nếu Tiêu huynh hỏi như vậy rồi, ta cũng không muốn giấu diếm nữa, tuy nhiên trước khi ta trả lời huynh vấn đề này, ta muốn hỏi Tiêu huynh một vấn đề!
- Vấn đề gì?
Tiêu Địch Liệt nghe thấy Triệu Giai thừa nhận thân phận đặc biệt của y, lập tức cũng là tinh thần chấn động nói.
Chỉ thấy lúc này Triệu Giai hít một hơi thật sau, sau đó trịnh trọng lên tiếng:
- Tiêu huynh, vẫn là vấn đề huynh vừa hỏi, nếu các người thật sự không thủ được phủ Hoàng Long, khiến Đại Tống chúng ta xuất binh tấn công Liêu quốc, đến lúc đó huynh sẽ xử lí bản thân mình thế nào?
- Chuyện này…
Tiêu Địch Liệt nghe thấy Triệu Giai hỏi vẫn đề khó xử thế này, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Qua một hồi lâu lúc này y mới bỗng nhiên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói:
- Dựa vào tính cách của phụ thân, chỉ sợ đến lúc đó chỉ có thể tận trung với nước, cho dù cuối cùng phải đánh với ai cũng tuyệt đối không thỏa hiệp, ta thân là con của người dĩ nhiên cũng sẽ chinh chiến theo phụ thân, chỉ sợ cuối cùng cũng đành chết trận trên sa trường!
Lời của Tiêu Địch Liệt cũng không nằm ngoài dự liệu của Triệu Giai. Bởi vì y đã sớm biết tính cách của hai cha con họ, nghe đến đó chỉ thở dài một tiếng nói:
- Lòng trung thành của Tiêu lão tướng quân đối với Liêu quốc đích thực khiến người ta phải kính nể, còn nhớ cha ta đã từng nói, từ khi Gia Luật Nhân Tiên chết trận, toàn bộ Liêu quốc cũng chỉ có Tiêu lão tướng quân mới có thể được xưng tụng là tướng tài hiếm có. Chỉ có điều Tiêu lão tưỡng quân giống như Gia Luật Nhân Tiên, đều là người một lòng trung thành với Liêu quốc, cho dù chết trận cũng sẽ không phản bội Liêu quốc.
Khi Triệu Giai nói tới đây, chỉ thấy y bỗng dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Tuy nhiên Tiêu lão tướng quân có trung thành với Liêu quốc chỉ sợ cũng sẽ không muốn nhìn thấy con trai mình cùng với mình chết trận, hơn nữa mấy ngày này ta đã nhìn ra, Tiêu huynh đối với trên dưới Liêu quốc cũng hết sức bất mãn, thậm chí ngay cả tài năng của mình cũng không có chỗ phát huy. Một khi đã như vậy, chi bằng Tiêu huynh rời khỏi Liêu quốc, theo ta đi đến Đại Tống. Dựa vào bản lĩnh của Tiêu huynh, khẳng định có thể được trọng dụng, hơn nữa còn có thể giữ cho gia tộc một phần huyết mạch, chẳng phải là một công đôi việc hay sao?
Triệu Giai vừa dứt lời đã thấy sắc mặt của Tiêu Địch Liệt âm trầm nói:
- Cớ gì Tào huynh đệ lại nói ra lời ấy, chẳng lẽ Tiêu mỗ giống kẻ đâm sau lưng chủ như thế hay sao?
- Tiêu huynh đừng hiểu lầm, đối với cách làm người của Tiêu huynh, tiểu đệ kỳ thực hiểu hơn bất kì ai, những chuyện khác không nói, ba năm trước huynh và Tiêu lão tướng quân khó nhọc thủ giữ phủ thành Hoàng Long,
Nghe Triệu Giai nhắc đến chuyện Hoàng Long phủ cách đây ba năm, sắc mặt Tiêu Địch Liệt cũng dễ chịu hơn một chút, đặc biệt câu nói cuối cùng của Triệu Giai “Chết như vậy có đáng giá không?” lại nói đúng nỗi lòng của Tiêu Địch Liệt, từ khi y hiểu chuyện đã tận mắt nhìn thấy đủ loại mâu thuẫn trong nội bộ Liêu quốc, đặc biết khi phụ thân bị đám người Gia Luật Ất Tân xa lánh, vì thế mấy lần thiếu chút nữa bỏ mạng, điều này khiến lòng trung thành của y đối với Liêu quốc đã không còn mạnh mẽ được nữa, vừa mới đây lại tận mắt thấy sự bất lực của Gia Luật Diên Hi càng làm cho y cảm thấy vô cùng thất vọng với Liêu quốc, bây giờ y còn trẻ, trong lồng ngực vẫn còn vô số khát vọng chưa thực hiện được, nếu thật sự bắt y cứ như vậy vì Liêu quốc tận trung tới mà chết, y dĩ nhiên hết sức không cam lòng.
Nghĩ đến những điều này, nhất thời Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được trầm mặc, nét mặt trở nên phức tạp, không ai muốn trở thành phản đồ, nhưng hiện giờ mắt thấy chiếc thuyền hỏng là Liêu quốc này đã sắp chìm, phụ thân lại quyết tâm muốn tồn vong cùng Liêu quốc, nhưng cũng không hi vọng con trai mình chết chung với mình, còn nhớ ba năm trước ở Hoàng Long phủ, ông còn muốn bảo mình rời khỏi. Nghĩ đến đây trong lòng Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được có chút dao động.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự củ Tiêu Địch Liệt, trong lòng Triệu Giai vui vẻ, bởi vì điều này cho thấy Tiêu Địch Liệt đã bị mình thuyết phục, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa quyết định, tuy nhiên chuyện lớn như vậy, cho dù là mình cũng rất khó có thể đưa ra quyết định trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vậy chỉ thấy y lại nói:
- Tiêu huynh, ta biết chuyện này nhất thời huynh khó có thể quyết định cho nên huynh cũng đừng sốt ruột, có thể sau khi trở về nghiêm túc suy xét, thậm chí có thể thảo luận với Tiêu lão tướng quân, ta tin dựa vào kiến thức của Tiêu lão tướng quân nhất định sẽ vạch ra cho huynh một con đường sáng!
Những lời này của Triệu Giai vô cùng trong sáng vô tư, nhưng y lại có một lòng tin tuyệt đối. Mặc dù Tiêu Nham Thọ trung thành và tận tâm với Liêu quốc nhưng không yêu cầu con mình cũng phải một lòng trung thành với Liêu quốc, thậm chí chuyện ba năm trước ở Hoàng Long phủ ông rất muốn để Tiêu Địch Liệt đi Triệu Giai cũng vô cùng rõ ràng, cho nên y mới dám nói để Tiêu Địch Liệt trở về thương lượng với Tiêu Nham Thọ. Cho dù Tiêu Nham Thọ có lòng trung với Liêu quốc thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không kéo nhi tử của mình cùng chết theo mình.
Tiêu Địch Liệt nghe thấy Triệu Giai thẳng thắn vô tư như thế, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng lộ vẻ cảm kích, lập tức nói:
- Được, hiếm thấy ai nghĩ chu đáo như Tào huynh đệ, ta trở về suy nghĩ một thời gian ngắn, kỳ thực mấy năm này cha con chúng ta cũng đã chịu đủ sự xa lánh, nếu không phải có kẻ lúc nào cũng cản trở, sao có thể ngay đến một Nữ Chân nho nhỏ cũng không làm gì được cơ chứ!
Khi nói xong lời cuối cùng, Tiêu Địch Liệt cũng có chút tức giận đấm đùi, tuy nhiên lúc này y bỗng nghĩ tới câu hỏi lúc trước, lập tức lại tò mò hỏi:
- Tào huynh đệ, vừa rồi đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc đệ là ai?
Nghe thấy Tiêu Địch Liệt lại hỏi về thân phận của mình, chỉ thấy Triệu Giai cười nhạt một tiếng nói:
- Tiêu huynh thứ tội, thân phận của ta có chút đặc biệt cho nên lúc trước ta mới che giấu danh tính thật của mình, thật ra ta họ Triệu, về phần họ Tào là họ của gia tộc mẫu thân ta.
- Triệu! Ngươi là hoàng tộc Đại Tống!
Tiêu Địch Liệt nghe đến đó cũng không kìm được kinh ngạc nói, có thể hiểu biết nhiều tin tức của hai nước như vậy, hơn nữa lại là người nhà họ Triệu, giải thích duy nhất chính là xuất thân hoàng tộc, hơn nữa khẳng định là người vô cùng quan trọng trong hoàng tộc.
- Đúng vậy, gia phụ chính là Lăng Vương Đại Tống, chắc hẳn Tiêu huynh cũng từng nghe nói.
Lúc này Triệu Giai vẻ mặt ngạo nghễ mà nói, đối với phụ thân của mình, từ nhỏ Triệu Giai đã hết sức kính nển, rời khỏi vương phủ ra ngoài đã vài năm, lại càng hiểu thên sự vĩ đại của phụ thân, bởi vậy y cũng coi phụ thân như một niềm tự hào của mình.
- Lăng… Lăng Vương Triệu Nhan!
Tiêu Địch Liệt nghe thấy thân thế của Triệu Giai lập tức kích động đứng lên. Tên của Triệu Nhan ở Liêu quốc có thể nói là không ai không biết, tuyệt đại bộ phận người Liêu đối với hắn đều vừa kính vừa sợ, đặc biệt năm đó Đại Tống tấn công Yến Vân, Triệu Nhan bức Gia Luật Nhân Tiên tới chết khiến cho Liêu quốc mất đi một vị tướng hữu dụng, điều này cũng khiến cho tên của Triệu Nhan gần như trở thành ác mộng của người Liêu.
- Chẳng trách đệ lại hiểu rõ nội tình chính hai nước Tống Liêu đến thế, hóa ra là nhi tử của Lăng Vương điện hạ.
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt cười khổ ngồi xuống nói, có điều lời của y giống như tự nói với chính mình hơn.
- Gia phụ thường nói, từ sau khi Gia Luật Nhân Tiên chết, cha con Tiêu huynh giống như trụ cột của Liêu quốc, đáng tiếc hoàng đế Đại Liêu càng ngày càng ngu xuẩn, không ngờ lại đem đại quyền triều chính giao cho người như Gia Luật Ất Tân, còn để cha con hai người các huynh nhận hết sự xa lánh, cho nên lúc trước khi tiểu đệ biết Tiêu huynh ngồi trên thuyền của mình mới cố tình đến kết giao.
Triệu Giai lúc này nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Địch Liệt cũng hết sức thản nhiên.
Những lời này kỳ thực lúc trước Triệu Giai đã nói một lần, chẳng qua là khi Tiêu Địch Liệt chưa biết những lời này là do Triệu Nhan nói cho nên cũng không cảm thấy điều gì, nhưng hiện giờ nghe lại lần nữa, lập tức cũng cảm thấy rất vinh quang, dù sao thì không phải ai cũng có thể nhận được sự khích lệ của Triệu Nhan, cha con họ có thể được Triệu Nhan khen ngợi như vậy cũng khiến cho y không khỏi nảy sinh cảm giác tri kỉ với Triệu Nhan.
Tuy nhiên tri kỷ thì tri kỷ, mặc dù Tiêu Địch Liệt còn trẻ tuổi nhưng sớm đã qua tuổi bốc đồng liền đưa ra quyết định rồi, cho nên sau khi y tỉnh táo lại, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói:
- Tào… À, Triệu huynh đệ, đệ đã nói rõ hết ra, vậy Tiêu mỗ cũng xin bẩm báo chi tiết, bản thân ta quả thực không cam tâm chôn cùng Đại Liêu, chỉ có điều phụ thân ta là người trung thành sắt son, ta cũng không dám khẳng định suy nghĩ trong lòng ông, hơn nữa ơn cha tựa núi, bất kể phụ thân có đưa ra lựa chọn thế nào, ta cũng sẽ không có bất kì câu oán hận gì!
Lời của Tiêu Địch Liệt đã vô cùng rõ ràng, y cũng không bài xích chuyện quy thuận Đại Tống, có điều phải được phụ thân đồng ý. Lại nói cha con bọn họ cũng vô cùng thú vị, Tiêu Nham Thọ ngu trung với Liêu quốc, mà Tiêu Địch Liệt thì ngu hiếu với phụ thân, có thể nói là bướng bỉnh y như nhau, thật sự ứng với câu nói “Không phải người một nhà không bước vào một cửa.”
- Lời của Tiêu huynh ta đã hiểu, có điều ta lấy thân phận thế tử Lăng Vương cam đoan với Tiêu huynh, chỉ cần Tiêu huynh đến Đại Tống ta, tất nhiên sẽ nhận được lễ ngộ của Đại Tống ta, tuyệt đối sẽ không vì chuyện Tiêu huynh là người Khiết Đan mà bài xích, sau này trên chiến trường kiến công lập nghiệp cũng tuyệt đối sẽ không có ai dám ở sau kéo chân huynh!
Lúc này Triệu Giai lần nữa cam đoan, y cũng không nói điều kiện gì cụ thể, bởi vì bây giờ nói những điều đó có phần hơi sớm, hơn nữa dựa theo hiểu biết của y về Tiêu Địch Liệt, đối phương cũng không quá coi trọng những thứ đó, cho nên y cũng chỉ đưa ra một lợi cam đoan rộng rãi.