¬- Ha ha ha không ngờ Giai nhi thật là có bản lĩnh, thậm chí ngay cả con của Tiêu Nham Thọ cũng thuyết phục được.
Trong thư phòng Lăng Vương phủ, Triệu Nhan nhìn thư tín trong tay cũng không khỏi cười to nói, thư này Triệu Giai vừa mới gửi tới, kể lại tỉ mỉ việc nó trải qua khi đi Liêu quốc, đặc biệt nói lại chuyện của Tiêu Địch Liệt một lần, điều này làm cho Triệu Nhan cũng là hết sức cao hứng.
Đúng lúc này, chỉ thấy Triệu Hú bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, hôm nay đúng lúc là ngày y đến nghe giảng, tuy rằng từ sau khi Thái hậu bệnh nặng y rất nhiều việc nhưng chỉ cần có lúc rảnh rỗi, y vẫn muốn đến chỗ Triệu Nhan ngồi một chút, đặc biệt có chút việc triều chính cũng có thể thỉnh giáo vị tam thúc của mình.
- Tam thúc, việc gì khiến ngài cao hứng như vậy ạ?
Triệu Nhan nhìn thấy Triệu Hú tiến vào, lập tức lại cao hứng nói, nói xong cầm thư trong tay đưa tới bảo Triệu Hú tự mình xem:
- Ha ha, Hú nhi cháu tới thật đúng lúc, mau nhìn xem thư của đại ca cháu này, nó tìm được một trợ thủ tốt để sau này chúng ta tấn công Liêu quốc.
Triệu Hú vừa rồi khi ở bên ngoài chợt nghe thấy Triệu Nhan cười to trong thư phòng, nhưng cũng không biết nguyên nhân, bây giờ nghe chuyện này có liên quan đến đại ca Triệu Giai, lập tức nhận thư rất nghiêm túc đọc lại, kết quả càng xem y cũng là càng hưng phấn, cuối cùng vỗ vào thư lớn tiếng nói:
- Đại ca thật sự là quá tuyệt vời, nếu Tiêu Địch Liệt này có thể quy thuận Đại Tống ta, đối với Liêu quốc mà nói nhất định là đả kích rất lớn, nếu khi đó Đại Tống chúng ta thật sự tiến công Liêu quốc, chỉ sợ là chuyện này có thể khiến binh lính Liêu quốc không còn ý chí chiến đấu, do đó dễ dàng chiếm lĩnh Liêu quốc.
Nhìn thấy bộ dạng Triệu Hú cao hứng, Triệu Nhan không khỏi lại cười lớn một tiếng, nhi tử có thể làm được chuyện lớn như vậy, điều này làm cho hắn cũng hết sức vui mừng, tuy nhiên lời nói sau đó của Triệu Hú cũng khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.
Chỉ thấy sau khi Triệu Hú cao hứng, lập tức lại hưng trí bừng bừng hỏi Triệu Nhan:
- Tam thúc, chúng ta khi nào thì khai chiến với Liêu quốc, năm đó phụ hoàng tự mình diệt Tây Hạ, nếu ta có thể tự tay tiêu diệt Liêu quốc, nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại trong lịch sử đấy!
- Ngươi thật đúng là con nghé mới sinh không sợ hổ, năm đó ông nội của ngươi vì tấn công Tây Hạ, trước đó đã trải qua suốt ba năm chuẩn bị, hơn nữa trước khi khai chiến chúng ta ai cũng không có lòng tin tiêu diệt được Tây Hạ, hiện tại thực lực Đại Tống chúng ta tuy rằng tăng cường không ít, phát động một trận chiến tranh cũng không cần thời gian quá dài để chuẩn bị, nhưng Liêu quốc cũng không phải một nước nhỏ như là Tây Hạ có thể sánh bằng, thời gian đối phương lập quốc còn lâu hơn Đại Tống ta, cho nên nếu không có chuẩn bị chu toàn, tuyệt đối không thể dễ dàng phát động chiến tranh!
Khi Triệu Nhan nói xong lời cuối cùng, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ trầm tư. Cho dù là Liêu quốc suy yếu thế nào, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho nên khi đối mặt với Liêu quốc, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào.
- Ha hả, tam thúc ngài nói những cái đó cháu cũng đều biết, tuy nhiên ngài không phải đã nói sao, nếu Liêu quốc thủ không được phủ Hoàng Long ở phía bắc của bọn họ, do đó khiến bộ lạc Hoàn Nhan an toàn phát triển, chúng ta liền sẽ lập tức xua binh lên phía Bắc tiến công Liêu quốc, những lời này của ngài hẳn không phải là nói đùa chứ?
Triệu Hú lúc này cũng cười hì hì mà nói. Nhưng y nhớ rõ Triệu Nhan từng dùng chuyện này uy hiếp Liêu quốc, cũng chính bởi vì vậy cho nên Liêu quốc mới đồng ý kết minh với Đại Tống đánh người Nữ Chân.
Nghe thấy Triệu Hú nhắc tới chuyện người Nữ Chân, Triệu Nhan cũng trầm mặc một chút mới nói:
- Chuyện người Nữ Chân ta cũng không có lừa Liêu quốc, nếu bọn họ thật sự không có khả năng đến nỗi bị người Nữ Chân công phá phòng tuyến, đến lúc đó người Nữ Chân nhất định sẽ mượn cơ hội khuếch trương thế lực, thậm chí không cần vài năm có thể quét sạch toàn bộ Liêu quốc, cho nên đến lúc đó Đại Tống chúng ta cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người Nữ Chân phát triển, đến lúc đó xuất binh là chắc chắn, hơn nữa còn phải tận lực tranh đoạt tài nguyên của Liêu Quốc với người Nữ Chân.
- Vậy thì đúng rồi, trong khoảng thời gian này ta cũng vẫn chú ý thế cục Liêu quốc bên kia. Kết quả phát hiện bên trong Liêu quốc mâu thuẫn rất mạnh, Gia Luật Ất Tân độc tài nắm đại quyền bài xích dị kỷ. Gia Luật Tuấn lại ngu ngốc vô đạo chẳng được tích sự gì, khiến cho thế cục Liêu quốc càng thêm không ổn. Cho dù là có Đại Tống chúng ta trợ giúp, nhưng bọn họ đối với chuyện quét sạch người Nữ Chân lại càng ngày càng lực bất tòng tâm, đoạn thời gian trước thậm chí ngay cả Thái Tử Liêu quốc Gia Luật Diên Hi cũng thiếu chút nữa trở thành tù binh của người Nữ Chân, cho nên ta đoán chắc, không được bao lâu, Liêu quốc sẽ thật sự gục ngã dưới chân người Nữ Chân thôi.
Triệu Hú lúc này vẻ mặt tự tin phán đoán, bắt đầu từ ba năm trước đây tiếp xúc chính vụ, hiện tại y đã trở thành một vị chính trị gia ưu tú, đối với thế cục của những quốc gia xung quanh Đại Tống cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay, bởi vậy đối với phán đoán của mình y cũng có được lòng tin tuyệt đối.
Triệu Nhan nghe thấy lời Triệu Húc nói lại không lên tiếng mà trầm mặc một lát bỗng nhiên thở dài nói:
- Hú nhi cháu nói không sai, lúc trước khi ta đề nghị liên minh với Liêu quốc, vốn tưởng rằng có thể lợi dụng Liêu quốc tiêu diệt người Nữ Chân, lại không nghĩ rằng thực lực của Liêu quốc suy thoái lợi hại như thế, thời gian ba năm cũng chưa thể tiêu diệt người Nữ Chân, ngược lại khiến người Nữ Chân trở nên càng thêm giảo hoạt, với tình hình hiện tại, chỉ sợ Liêu quốc thật sự không cố gắng được quá lâu, cũng là thời điểm Đại Tống chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe thấy lời Triệu Nhan nói, Triệu Hú gần như là hai mắt tỏa sáng, đối với Đại Tống mà nói, Liêu quốc vĩnh viễn là kẻ địch lớn nhất, thậm chí từ khi Đại Tống mới lập quốc thì vẫn muốn đánh bại Liêu quốc, đáng tiếc sự thật cũng tàn khốc, Đại Tống bị Liêu quốc áp chế ước chừng trên trăm năm, cho dù là mấy năm nay Đại Tống đã chiếm cứ thế thượng phong nhưng chỉ cần một ngày Liêu quốc không bị diệt, trên dưới Đại Tống không thể an lòng ngày nào, nếu Triệu Hú có thể tiêu diệt Liêu quốc khi mình đang tại vị, nhất định sẽ trở thành một hoàng đế xuất sắc nhất từ khi Đại Tống khai quốc tới nay.
Triệu Nhan vừa suy xét vừa lên tiếng nói:
- Chuẩn bị nhất định là phải chuẩn bị, trong đó phương diện binh lực thì dễ tính, mười sáu châu Yến Vân đó vẫn có Dương Hoài Ngọc dẫn trọng binh trấn thủ, hơn nữa quân Hà Bắc sau lưng y trong khoảng thời gian ngắn là có thể triệu tập một trăm ngàn đại quân, ngoài việc đó ra cũng chỉ còn lại có việc điều động vật tư, cái này cũng cần chuẩn bị trước, ta thấy không bằng chọn mấy tòa thành thị ngay ở bên Hà Bắc, sau đó đem vật tư chuyển qua chuẩn bị sẵn sàng, nếu chẳng may chiến tranh bùng nổ, vật tư có thể nhanh chóng vận chuyển đến chiến trường.
- Được, sau khi trở về cháu sẽ chuẩn bị ngay!
Triệu Hú nghe đến đó lập tức gật đầu nói, hiện tại y đã nắm giữ triều chính, làm việc này cũng là danh chính ngôn thuận, đương nhiên Triệu Nhan cũng chỉ nhắc đại khái, sau khi trở về khẳng định y phải cùng các vị tướng công thảo luận chi tiết một chút.
Hàn huyên vài câu về chuyện cần chuẩn bị để tiến công Liêu quốc, Triệu Hú lúc này bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện Tiêu Địch Liệt có thể muốn quy thuận Đại Tống lúc trước, lập tức nói tiếp:
- Tam thúc, nếu Tiêu Địch Liệt có ý quy thuận Đại Tống ta, vậy chúng ta có phải nên phái người tiếp xúc cùng cha con bọn họ hay không, nếu có thể thuyết phục phụ thân y Tiêu Nham Thọ cũng cùng quy thuận, vậy thì càng tốt hơn.
Tiêu Địch Liệt tuy rằng có phần có tài cán, nhưng uy vọng ở trong Liêu quân thì vẫn không thể so sánh với phụ thân y, cho nên nếu Tiêu Địch Liệt quy thuận sẽ đả kích sĩ khí quân Liêu, Đại Tống cũng chỉ là thêm một viên tướng tài, nhưng nếu Tiêu Nham Thọ quy thuận sẽ diệt sạch sĩ khí quân Liêu, đến lúc đó Đại Tống lại tiến công Liêu quốc thì đơn giản hơn nhiều.
Triệu Nhan nghĩ đến cái lợi mà Tiêu Nham Thọ quy thuận mang tới, trong lúc nhất thời cũng vô cùng đồng lòng, có điều sau khi hắn rất nghiêm túc suy xét lại, cũng chậm rãi lắc đầu nói:
- Tiếp xúc thì không cần, Tiêu Địch Liệt là một người con có hiếu, cho dù y muốn quy hàng cũng nhất định phải có được sự đồng ý của Tiêu Nham Thọ, mà Tiêu Nham Thọ cũng là người ngu trung, muốn khuyên bảo ông ta phản bội Liêu quốc quả thực khó hơn lên trời, nếu phái người đi khuyên bảo, thậm chí còn sẽ đưa đến hiệu quả ngược.
Nói tới đây, chỉ thấy Triệu Nhan dừng một chút lại nói tiếp:
- Tiêu Nham Thọ tuy rằng ngu trung nhưng cũng rất xem trọng con nối dòng, với tính cách của ông ta mà nói, khẳng định không hy vọng để nhi tử chết cùng ông ta, hơn nữa mấy năm nay ông ta đã bị Gia Luật Ất Tân chèn ép, đối với cục diện chính trị Liêu quốc cũng có thể thấy rất rõ ràng, chỉ cần Tiêu Địch Liệt còn ở Liêu quốc, ngày sau khẳng định khó lòng thoát chết, mà đường ra tốt nhất chính là quy thuận Đại Tống chúng ta, cho nên ta tin tưởng Tiêu Nham Thọ nhất định sẽ giúp nhi tử đưa ra một lựa chọn chính xác.
Ngoài thành Đông Kinh phủ Liêu Dương Liêu quốc, đại quân Tiêu Nham Thọ trú đóng ở nơi này, mà ở trong đại trướng quân doanh, Tiêu Nham Thọ vô cùng điềm tĩnh nghe nhi tử thuật lại việc bọn họ trải qua khi bị nhốt ở thành Khai Châu, sau khi ông nghe được quân đội Đại Tống dùng pháo oanh tạc người Nữ Chân, Gia Luật Diên Hi và tướng phòng giữ Khai Châu không ngờ cũng không muốn ra khỏi thành truy kích, trên mặt cũng không ngừng lộ ra vài phần vẻ căm tức, trước đó ông hao phí thời gian ba năm mới tiêu diệt được hơn hai ngàn người của bộ lạc Hoàn Nhan, nhưng cuộc chiến ở thành Khai Châu lần này nếu nắm lấy cơ hội, cho dù không thể diệt toàn bộ người Nữ Chân, ít nhất cũng có thể tiêu diệt được hơn phân nửa binh lực bọn chúng, tuy nhiên lại bởi vì Gia Luật Diên Hi thiển cận mà từ bỏ, điều này làm cho ông sao có thể không sầu não?
Sau khi Tiêu Địch Liệt kể lại việc ở thành Khai Châu, cũng không có tiếp tục nói chuyện y ở trên chiến hạm Đại Tống gặp được Triệu Giai, mà quan sát sắc mặt phụ thân một chút, sau đó lúc này mới thật cẩn thận mà nói:
- Phụ thân, với quan sát của con trong khoảng thời gian này, Thái Tử thật sự không phải một vị minh quân, với tình hình của Đại Liêu chúng ta, nếu ngày sau Thái Tử đăng cơ, chỉ sợ sẽ chỉ làm Đại Liêu ta lâm vào trong nguy cơ lớn hơn nữa!
Nếu bình thường Tiêu Địch Liệt dám bàn luận Thái Tử như vậy, nhất định sẽ bị Tiêu Nham Thọ quở mắng một trận, có điều hôm nay Tiêu Nham Thọ nghe xong lời của con cũng im lặng hồi lâu, mấy năm này tuy rằng ông chinh chiến bên ngoài nhưng cũng đã được nghe nói một vài chuyện hoang đường về Thái Tử, chỉ có điều trong lòng của ông còn mang theo vài phần hy vọng xa vời, tuy nhiên sau khi nghe được những gì nhi từ tự mình trải qua, ông lại phát hiện Thái Tử càng thêm bạc nhược hơn so với trong truyền thuyết, nếu Đại Liêu còn cường mạnh giống lúc trước thì không sao, nhưng hiện tại giang sơn Đại Liêu tràn đầy nguy cơ, lại gặp phải một hoàng đế như Gia Luật Diên Hi, chỉ sợ sẽ khiến Liêu quốc diệt vong nhanh hơn.
Nghĩ đến đó, Tiêu Nham Thọ cũng không ngừng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong lòng cũng sinh ra vài phần vô lực và mê man, ở trong hoàn cảnh thù trong giặc ngoài này, thậm chí ngay cả ông cũng không thấy rõ lối thoát của Liêu quốc ở nơi nào?
Nhìn thấy phụ thân thay đổi sắc mặt, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt do dự một chút, cắn răng một cái cố lấy dũng khí tiến lên thấp giọng nói:
- Phụ thân, khi con hộ tống Thái Tử rời khỏi Khai Châu, gặp được một người bạn đặc biệt!