Gió lạnh lạnh thấu xương, đất vàng cuồn cuộn mù mịt trên quan đạo rất nhanh đã bị thổi không còn thấy đâu bóng dáng tăm hơi, một đội quân Liêu với quy mô khổng lồ đang chậm rãi dọc theo quan đạo, hệt như con rắn đang uốn lượn trườn trên cành cây, từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy cờ xí của đội quân Liêu này như rừng, nón trụ minh giáp sáng loáng, thoạt nhìn thì thấy vô cùng uy vũ, nhưng nếu tới gần cẩn thận quan sát thì lại phát hiện trên mặt phần lớn các tướng sĩ trong quân đều đói lả, vẻ mặt cũng có chút kích động, thường thường đánh giá bốn phía xung quanh, giống như là đang lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể có kẻ thù từ chung quanh lao ra đánh giết vậy.
- Phụ thân, A Cốt Đả đã dẫn binh đuổi theo, hơn nữa còn tiềm phục ở xung quanh chúng ta, mà lại cố tình không chủ động tiến công, xem ra gã muốn hốt một mẻ lớn, muốn đợi tới lúc lương thực của chúng ta hao hết, các tướng sĩ không còn sức lực đánh trận thì mới làm thịt toàn bộ chúng ta!
Bên trong đội kỵ binh dẫn đầu đại quân, Tiêu Địch Liệt lo lắng đứng bên người Tiêu Nham Thọ nói.
Nghe thấy lời nói của con trai mình, Tiêu Nham Thọ cũng không trả lời, mà quay đầu đánh giá địa hình xung quanh một chút, lúc trước phủ Liêu Dương phát sinh phản loạn, ông đã quyết đoán lựa chọn rút về Hoàng Long phủ, chẳng qua là vật tư trong quân của bọn họ khuyết thiếu, đặc biệt là lương thảo, căn bản không đủ để giúp bọn họ chống đỡ cho tới khi trở lại được Hoàng Long phủ, thế nhưng bọn họ đã chẳng còn lựa chọn nào khác nữa, cho nên chỉ có thể kiên trì tiếp tục cất bước tiến về phía Hoàng Long phủ mà thôi.
Nhưng mà mới vài ngày trước, một đội kỵ binh Nữ Chân bỗng nhiên xuất hiện tại phía hữu quân của Tiêu Nham Thọ bọn họ, thoạt nhìn hẳn là thám mã người Nữ Chân, Tiêu Nham Thọ vừa mới định phái một đội kỵ binh đi tiêu diệt đối phương, nhưng những thám mã người Nữ Chân đó lại hết sức thông minh, lập tức chạy như điên, người Nữ Chân mỗi người đều có đến mấy con ngựa, tốc độ vô cùng nhanh, cho nên quân Liêu muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Thám mã Nữ Chân xuất hiện cho thấy rằng bên phía A Cốt Đả đã biết được biến cố tại phủ Liêu Dương, y đang đợi đại quân của Tiêu Nham Thọ trở thành con mồi của chính mình, thế nhưng y cũng không vội vã tiến lên cắn xé, bởi y biết sau khi đại quân của Tiêu Nham Thọ bị mất đi vật tư đến nay vẫn chưa kịp thời bổ sung lại được, lương thảo trong quân khẳng định không đủ, cho nên y đang chờ đợi thời gian dần dần trôi đi khiến quân Liêu bị tiêu hết khí lực, đến lúc bọn họ không còn khí lực để phản kháng, A Cốt Đả mới tung một đòn sấm sét, đây cũng chính là chiến thuật vô cùng hữu hiệu thường được sử dụng nhất của bầy sói mỗi khi vây săn con mồi.
- Người Nữ Chân lại xuất hiện!
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước quân Liêu lại xôn xao một mảnh, trận hình cũng trở nên có chút tán loạn, trên mặt đám quan tướng vốn nên bị ước thúc cũng đều là một vẻ khủng hoảng, hai mắt nhìn chằm chằm quan đạo bên phải, chỉ thấy nơi đó đang có một đội kỵ binh Nữ Chân chạy như bay tới, lập tức trong tay mỗi chiến sĩ Nữ Chân đều nắm chặt lấy trường cung, đầu mũi tên vút một tiếng thoáng cái đã lao về phía bọn họ, nhưng lại không hề phát động tiến công, rất nhanh đã biến mất ở trong bụi cây ven đường.
- Lại là cái trò mèo đùa bỡn nhân tâm này!
Tiêu Địch Liệt nhìn thấy những người Nữ Chân vừa chợt lóe lên rồi lại biến mất, lập tức căm hận nói. Trong khoảng thời gian này, chung quanh bọn họ vẫn thường hay có kỵ binh Nữ Chân lởn vởn, có khi nhiều khi ít, hơn nữa đều là cái kiểu chợt lóe rồi biến mất, nhiều lắm cũng chỉ bắn về phía đại quân bọn họ mấy mũi tên, tuy rằng không tạo ra thương vong gì quá lớn nhưng lại khiến cho không khí trong toàn bộ đại quân tràn ngập hơi thở khẩn trương, đặc biệt là hiện nay trong quân còn đang thiếu lương thực, phần lớn tướng sĩ đều đói bụng tới mức không có khí lực, thế nên lại càng cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với sự xuất hiện này của người Nữ Chân.
Bất quá ngay khi Tiêu Địch Liệt vừa mới dứt lời, lại chỉ nghe thấy Tiêu Nham Thọ bên cạnh mở miệng dạy dỗ:
- Thượng binh phạt mưu. Tuy rằng người Nữ Chân thoạt nhìn giống loại dã man, nhưng đầu lĩnh A Cốt Đả của bọn chúng cũng là một tướng lĩnh thiên tài, kẻ như vậy trên chiến trường vẫn luôn phải vô cùng cẩn thận, bởi vì đối phương căn bản sẽ không ra chiêu theo lẽ thường.
- Vâng, hài nhi nhớ kỹ!
Tiêu Địch Liệt nghe xong liền lập tức cúi đầu nói, kỳ thực y cũng biết loại kế sách công tâm này của người Nữ Chân vô cùng lợi hại, mấy ngày nay đã khiến cho quân tâm của toàn bộ đại quân hoang mang, đấy còn là khi người Nữ Chân chưa chính thức đánh tới, nếu như đợi cho bọn chúng cưỡi ngựa vung đao đối kháng trực diện, chỉ sợ rằng nhân mã bên mình sẽ lập tức xoay người tháo chạy.
Đến buổi tối, Tiêu Nham Thọ ra lệnh cho đại quân hạ trại tại một bên sườn núi, chân núi đã được ông bày ra mấy đạo phòng tuyến phòng ngừa bị người Nữ Chân đánh lén, tuy nhiên những tướng sĩ Liêu quân mệt nhọc suốt cả một ngày trời cũng chỉ được chia một tô nước mì suông, thậm chí húp được vài hớp là đã có thể trực tiếp nhìn thấy đáy, cũng không khá hơn là bao so với nước suối, thứ đồ này uống hết cũng chỉ có thể no nước, đi tiểu hai phát là hết sạch sành sanh.
Đây cũng là do không còn cách nào khác, bởi vì lương thảo của quân đội đã sắp nhìn thấy đáy đến nơi rồi, chẳng những là người không có cái ăn, mà ngay cả ngựa cũng chỉ có thể ăn cỏ dại bên đường cho đỡ đói, phải biết rằng chiến mã chẳng những ăn thức ăn gia súc mà hơn nữa còn phải ăn mấy thứ đồ như đậu tương rồi bạch lương các kiểu để bổ sung thể lực, nếu không căn bản sẽ không có thể lực để chở được kỵ binh mặc những bộ giáp nặng nề tác chiến. Phải biết rằng mỗi một kỵ binh nếu tính cả áo giáp và vũ khí ít nhất cũng vào khoảng ba trăm cân, cho nên ẩm thực của chiến mã có khi còn phải chặt chẽ hơn nhiều so với con người, hiện giờ ngay cả chiến mã cũng không còn có cái mà ăn, chớ nói chi là con người.
- Phụ thân, ngày nào cũng chỉ ăn mấy thứ này, tướng sĩ của chúng ta làm sao có nổi khí lực, hơn nữa người Nữ Chân còn như hổ rình mồi khắp nơi, nếu chẳng may bọn chúng thật sự đánh tới, chỉ sợ chúng ta ngay cả khí lực để phản kháng cũng đều không có!
Trong soái trướng, Tiêu Địch Liệt mang vẻ mặt lo lắng nói với Tiêu Nham Thọ, tuy rằng thân là tướng lĩnh nhưng cha con bọn họ cũng không hề có đồ ăn đặc biệt gì, đồ ăn cũng chỉ tương tự hệt như những tướng sĩ bình thường khác, cũng đều chỉ có một bát nước nóng mà thôi.
- Vậy con có biện pháp nào không?
Chỉ thấy Tiêu Nham Thọ vô cùng trầm ổn nhấp một ngụm nước nóng rồi mở miệng nói, dường như loại thế cục nát bét trước mắt này cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng quá lớn gì đối với ông.
- Phụ thân, vừa rồi con đã hỏi qua quan quân nhu, cho dù chỉ là có nước mì nóng, nhưng chỉ đủ cho chúng ta ăn thêm được hai ngày nữa, sau hai ngày sẽ không moi ra được chút lương thực nào nữa, thế nhưng chúng ta còn có chiến mã, toàn bộ quân doanh có tổng cộng hơn bảy vạn thất chiến mã, hiện tại những chiến mã này đều không có thức ăn gia súc nuôi dưỡng, rất khó có thể tạo nên được sức chiến đấu gì, nếu đã như thế, chẳng thà cứ giết đi một đám để làm quân lương, con đã tính toán qua rồi, không sai biệt lắm cũng có thể chống đỡ được đến lúc tới Hoàng Long phủ!
Tiêu Địch Liệt đề nghị giết chiến mã làm thức ăn chống đói, Tiêu Nham Thọ nghe xong suy tính một lát, cuối cùng gật đầu nói:
- Giết chiến mã mặc dù là hành động bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có mỗi biện pháp này mới giúp chúng ta vượt qua được cửa ải khó khăn, tuy nhiên chúng ta còn cần kỵ binh tuần tra, cho nên ta thấy trước hết đem mấy đội kỵ binh sức chiến đấu không mạnh biến thành bộ binh, về phần những kỵ binh như Thiết lâm quân thì vẫn không nên động tới!
- Hài nhi hiểu được, hiện giờ sẽ đi tổ chức nhân sự để giết ngựa, theo như suy đoán của con, đại khái năm trăm con ngựa cũng đủ để cho đại quân chúng ta có được một bữa no rồi!
Tiêu Địch Liệt thấy phụ thân mình đáp ứng, lúc này cũng thập phần hưng phấn nói.
Trong mấy ngày kế tiếp, đại doanh quân Liêu vẫn luôn dùng thịt ngựa để chống đói, nhưng dù sao số lượng chiến mã cũng chỉ có hạn, đợi đến khi chỉ còn lại năm nghìn con chiến mã cuối cùng, Tiêu Nham Thọ bỗng nhiên hạ lệnh không cho tiếp tục giết chiến mã nữa, lương thực trong quân lại bị đứt đoạn, không ít người đều oán thán Tiêu Nham Thọ, dù sao vất vả lắm cũng mới bắt đầu có được mấy bữa ăn no, nhưng bây giờ lại phải tiếp tục chịu đói nữa rồi.
Hôm nay đội quân của Tiêu Nham Thọ đi tới một khu bình nguyên trống trải, chẳng qua là lúc này quân Liêu đã trải qua mấy ngày bị đói bụng, phần lớn mọi người đều có vẻ uể oải, số lượng chiến mã trong quân cũng rõ ràng giảm đi rất nhiều, tuy nhiên cho dù là như thế, nhưng mỗi khi có chiến mã chạy qua trước mắt, trong mắt không ít Liêu quân đều toát lên vẻ thèm muốn.
Nhanh chóng chạy cả một buổi sáng, mắt thấy đã chuẩn bị tới giữa trưa, lúc này đại bộ phận quân Liêu cũng đã không còn cảm thấy đói bụng, chỉ vẫn luôn cảm giác trong bụng trống rỗng, kèm theo tứ chi vô lực, hành quân cũng có chút ngả nghiêng, thậm chí không ít người còn có cảm giác choáng váng, chỉ có thể nương nhờ huynh đệ bên cạnh dắt đi, hơn nữa điều khiến cho bọn họ càng thêm tuyệt vọng chính là, hiện giờ họ chỉ còn được ăn hai bữa sáng tối, nhưng cũng chỉ là bát nước mì suông hay nước xương, vẫn chẳng giúp mạnh mẽ thêm được là bao.
Chỉ có điều cũng ngay tại thời khắc mấu chốt này, bỗng nhiên lại nghe thấy phía trước của cánh phải Liêu quân truyền đến một trận âm thanh như tiếng sấm, một vài lão binh có kinh nghiệm liền lập tức nhận ra đó chính là thanh âm xung phong của rất nhiều kỵ binh, điều này khiến cho không ít người sợ hãi quá mức, bởi vì ngay lúc này đây, kỵ binh có khả năng xuất hiện nhất cũng chỉ có những người Nữ Chân âm hồn bất tán suốt cả một thời gian trước đó.
Tiêu Địch Liệt ở đội quân dẫn đầu nghe thấy tiếng vó ngựa cũng vô cùng sợ hãi, liền ra lệnh cho tiền quân chuẩn bị tốt phòng ngự, thế nhưng cả đám tiền quân đều bị bỏ đói mấy ngày trời, một tấm khiên cũng cần phải tới bốn năm người mới khiêng được, trường thương lao lên phía trước cũng cao thấp không đều, không hề có một chút kết cấu nào, điều này khiến cho lòng Tiêu Địch Liệt cũng không khỏi trầm xuống.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía trước bên trái đã có một đội kỵ binh Nữ Chân nhanh chóng phi vọt tới, vốn dĩ biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó kỵ binh chính là lấy kỵ binh đối kỵ binh, đáng tiếc lúc này chiến mã kỵ binh của quân Liêu đã bị ăn mất một nửa, số kỵ binh còn lại cũng chẳng còn khí lực để xông lên nữa, cho nên chỉ có thể kết trận phòng ngự, đợi tới khi người Nữ Chân vọt tới gần thì trong Liêu quân mới bắn ra những đợt tên, chẳng qua là những mũi tên này cũng giống hệt kiểu chưa được no cơm vậy, mất đi hết sự sắc bén linh hoạt của ngày trước, căn bản không thể nào cản lại được đợt xung phong của người Nữ Chân, trong nháy mắt những người Nữ Chân này liền vọt tới trước trận địa của quân Liêu.
“Ầm! !”
Người Nữ Chân giống hệt như một cơn hồng thủy ào tới, hung hăng đánh thẳng vào cánh phòng ngự của đội quân, kết quả là những binh lính quân Liêu đã sớm mệt mỏi không chịu nổi căn bản chẳng thể nào ngăn được người Nữ Chân lao tới, trong nháy mắt đã bị người Nữ Chân xé mở một con đường, những người Nữ Chân phía trước vừa xuất hiện thương vong, người Nữ Chân phía sau lại như lưỡi dao sắc bén đâm tiếp về phía quân Liêu, có vẻ như muốn cắt đứt tiền quân và trung quân Liêu quân.
- Giữ vững, mau chóng giữ vững!
Hai mắt Tiêu Địch Liệt sung huyết nhìn chằm chằm vào những kỵ binh Nữ Chân liều chết xông tới mà cao giọng rống giận, bất quá y cũng không vì bị người Nữ Chân tập kích mà mất đi lý trí, hoàn toàn tương phản, lúc này y ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, ví như lúc này y đã phát hiện tuy rằng đội kỵ binh Nữ Chân đang tấn công phía này vô cùng hung mãnh, nhưng thực chất số lượng cũng không nhiều lắm, cùng lắm chỉ có khoảng hai ngàn người, mà binh lực chân chính của người Nữ Chân tuyệt đối đã vượt quá hai ngàn người, nói cách khác, vẫn còn một đội kỵ binh Nữ Chân khác đang nhìn bọn họ chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng đều có thể xông ra, cho bọn họ một kích tuyệt mệnh!
Kỵ binh Nữ Chân tấn công cánh phải tuy rằng hung mãnh, quân Liêu cũng bởi vì đói khát mà sức chiến đấu sụt giảm, nhưng số lượng quân Liêu quả thực rất nhiều, nào sợ dùng mạng đối kháng, cuối cùng kiểu gì cũng chặn lại được sự tấn công của đám người Nữ Chân này, mắt thấy hai quân đang sắp sửa tiến vào trạng thái giằng co, chỉ có điều đúng ngay lúc này, bỗng nhiên bên cánh phải của Liêu quân lại truyền tới một trận tiếng vó ngựa như sấm rền, tiếp sau đó lại có thêm rất nhiều kỵ binh Nữ Chân xông tới với thế dời non lấp biển, Liêu quân nguy rồi!