A Cốt Đả đắc chí vừa lòng nhìn Liêu quân số lượng đông đảo nhưng cũng đã bị đói khát tra tấn đến mức không còn lại bao nhiêu khí lực trước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, sau khi y nhận được tin người Bột Hải ở Liêu Dương phủ tạo phản, ngay lập tức nhạy bén phát hiện đó chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu như mình có thể nắm chặt lấy, nói không chừng là có thể nuốt luôn được gần một trăm ngàn đại quân thủ hạ của Tiêu Nham Thọ, mặc dù ý tưởng này nhìn qua thì có vẻ điên cuồng, nhưng A Cốt Đả lại rất tin tưởng vào thực lực của chính mình.
Vì thế dưới tình huống như vậy, A Cốt Đả liền dẫn đầu tất cả số binh lực có thể vận dụng, ngày trước tuy rằng không thể thuận lợi kết minh được với bộ tộc Hải Tây, trong cuộc chiến tại thành Khai Châu đã khiến cho đối phương bị tổn thất không ít người, cho nên bộ tộc Hải Tây vốn dĩ cũng không muốn xuất binh, nhưng khi y mang một phần những thứ vật tư chiếm được vừa rồi ra đưa đến bộ tộc Hải Tây, kết quả là người của bộ tộc Hải Tây lập tức bị những thứ vật tư này chinh phục, cuối cùng cũng phải xuất đại quân mấy ngàn người, vì vậy số binh lực y có thể vận dụng liền lên tới hơn bảy ngàn người, tuy so ra vẫn còn kém năm xưa khi thực lực của y cường thịnh, nhưng cũng không thể nào xem nhẹ được.
Lấy bảy ngàn đối với mười vạn, hơn nữa còn là chủ động tấn công, sợ rằng cũng chỉ có mỗi mình A Cốt Đả mới có cái can đảm này, đương nhiên y cũng sẽ không ngốc đến nỗi cứ thế đánh bừa, trước đó y đã dựng nên kế hoạch cẩn mật, ví như không ngừng quấy nhiễu Liêu quân, khiến cho Liêu quân đang trong tình trạng thiếu thốn lương thực vô cùng hoảng sợ, mặt khác y cũng được coi như một con sói đầu đàn kinh nghiệm phong phú, kiên nhẫn đợi tới một khắc khi lương thực của quân Liêu hao hết, thực lực cũng giảm đến mức thấp nhất sau đó mới phát động tiến công toàn diện.
A Cốt Đả cũng không biết số lượng lương thực còn lại của quân Liêu là bao nhiêu, cho nên vốn dựa theo kế hoạch của y, trước tiên phát động tấn công đội quân Liêu sắp sửa tiến tới Hoàng Long phủ, như vậy mới có thể càng thêm ổn thỏa, thế nhưng mới vài ngày trước, y lại chợt phát hiện quân Liêu bỗng nhiên được ăn no rồi khôi phục tinh thần, tuy nhiên y cũng đồng thời phát hiện ra số lượng chiến mã của quân Liêu cũng đang giảm đi với tốc độ rất nhanh, điều này khiến y hiểu ra rằng Liêu quân đã bắt đầu giết chiến mã để chống đói, từ đó cho thấy lương thực của Liêu quân quả thực đã cạn kiệt.
Phát hiện trên khiến trong lòng A Cốt Đả vui vẻ, trong mấy ngày kế tiếp, y lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên không ngoài dự tính của y, sau khi hơn một nửa số chiến mã của quân Liêu bị ăn sạch, số chiến mã còn lại cũng không còn nhiều nữa, dường như Tiêu Nham Thọ cũng không muốn tiếp tục giết chiến mã, dù sao kỵ binh quân Liêu cũng chiếm phần quan trọng, nếu như ngay cả ngựa cũng bị mất, như vậy sức chiến đấu của bọn họ tất nhiên cũng sẽ bị giảm xuống.
Nhưng nếu không giết chiến mã vậy thì quân Liêu sẽ lại một lần nữa không có đồ ăn, quân Liêu vừa mới khôi phục được mấy phần thể lực cũng lại bắt đầu trở nên uể oải, nhìn thấy loại tình huống này, Ngô Khất Mãi và các tướng lĩnh đều đề nghị xuất chiến, sau khi A Cốt Đả thận trọng suy xét mọi thứ, cũng hiểu ra rằng nếu chiến mã của quân Liêu đã bị giết, như vậy lương thực hẳn là đã bị dùng hết, hơn nữa quân Liêu vừa mới đột nhiên được ăn mấy bữa no nay bỗng nhiên lại bị bỏ đói, phục kích dưới tình huống này sẽ càng khiến cho tinh thần của bọn họ chìm đến tận đáy cốc, cho nên đây chính là một cơ hội tấn công vô cùng tốt.
Đương nhiên dưới tình huống như vậy, cuối cùng A Cốt Đả cũng ra quyết định, tuy nhiên vì để ổn thỏa nên trước hết y để cho Ngô Khất Mãi dẫn đầu hai ngàn quân tiên phong, đầu tiên thử xem sự thật giả trong việc này là thế nào, kết quả, cảnh tượng y nhìn thấy đã khiến y vứt bỏ đi nốt chút nghi ngờ cuối cùng, vì thế vào lúc quân Liêu bị Ngô Khất Mãi quấy rầy khiến cho đại loạn, y đã tự mình suất lĩnh năm ngàn người còn lại đánh ra từ một hướng khác, chuẩn bị cho Liêu quân một kích, chỉ cần có thể loại bỏ được hết toàn bộ sĩ khí của đối phương, như vậy những quân Liêu này chắc chắn sẽ trở thành con sơn dương nằm dưới đao mổ của bọn họ.
- Gần đến rồi! Càng lúc càng gần!
A Cốt Đả ngồi trên lưng ngựa nhìn đội quân Liêu càng ngày càng gần, nụ cười trên mặt cũng càng thêm dữ tợn, thậm chí y đã có thể nhìn thấy được cái loại vẻ mặt tuyệt vọng trên mặt quân Liêu đối diện, tuy nhiên, kẻ thù càng tuyệt vọng thì y sẽ lại càng hưng phấn, thậm chí lúc này y có cảm giác như máu toàn thân đang sôi trào sùng sục.
“Ầm!”
Đội kỵ binh phía trước giống hệt như lưỡi dao sắc bén đụng thẳng vào tấm chắn của quân Liêu, gần như không bị hao phí quá nhiều khí lực đã xé rách ra được một đường trong hàng phòng ngự của quân Liêu, những kỵ binh Nữ Chân phía sau liền nhanh chóng lao vọt vào bên trong trận hình của quân Liêu. Đối diện chính là kỵ binh của Ngô Khất Mãi, chỉ cần bọn họ có thể phá tan được ngăn trở của quân Liêu tại nơi này là có thể hội tụ với đám người Ngô Khất Mãi, đồng thời cũng khiến quân Liêu bị cắt thành hai đoạn, trước sau đều khó khăn, chiến cuộc lại càng thêm có lợi cho người Nữ Chân.
Bất quá điều khiến A Cốt Đả không ngờ tới chính là, ngay khi y dẫn đầu năm ngàn kỵ binh chuẩn bị vọt vào bên trong trận hình của Liêu quân, bỗng chợt thấy hậu quân Liêu quân rẽ về hai hướng, sau đó một đội kỵ binh Liêu quốc đằng đằng sát khí giết ra từ giữa, giống như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng về phía cánh quân của A Cốt Đả.
Thấy những kỵ binh Liêu quốc này đột nhiên giết ra, hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương lại không hề có chút suy nhược nào của người bị chịu đói khát, điều này khiến cho A Cốt Đả thầm kêu một tiếng không xong, không ngờ chính mình lại bị trở thành các bia ngắm của Tiêu Nham Thọ, đáng tiếc lúc này y mới hiểu được thì cũng đã muộn, kỵ binh thủ hạ của y đã công vào giữa hơn một nửa số quân Liêu, muốn rút khỏi là điều không thể nào, hơn nữa khi kỵ binh xung phong cũng rất khó mà thay đổi phương hướng được, cho nên cuối cùng y cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn kỵ binh quân Liêu hung hăng đụng thẳng vào cánh quân của chính mình, kết quả là khiến kỵ binh của y bị chia thành hai đoạn.
Đối với đội kỵ binh quân Liêu bỗng nhiên đánh ra này, chẳng những đoàn người Nữ Chân của A Cốt Đả cảm thấy kinh hãi, mà ngay cả đại bộ phận tướng lĩnh Liêu quân cũng đồng dạng đều khó có thể tin tưởng được, thậm chí ngay cả Tiêu Địch Liệt cũng không hiểu đội kỵ binh này là từ đâu tới, lúc trước lương thực trong quân đã hao hết, chiến mã bị ăn gần một nửa, tuy rằng đây có vẻ giống như kỵ binh chủ lực Thiết lâm quân vẫn còn giữ được chiến mã, nhưng cả người và ngựa đều không có cái ăn, làm sao vẫn có thể bảo trì được sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy?
Bất kể đám người A Cốt Đả có khiếp sợ và khó hiểu như thế nào, nhưng đội kỵ binh Liêu quốc đằng đằng sát khí này tồn tại là sự thật, sau khi bọn họ cắt ngang kỵ binh của A Cốt Đả liền lập tức quay người lại xung phong liều chết lao tới, mục tiêu chính là những kỵ binh Nữ Chân phía sau, thậm chí ngay cả chỗ chủ tướng A Cốt Đả cũng lao tới đội ngũ phía sau bị thiếu mất sự chỉ huy, tuy rằng bản năng chiến đấu của người Nữ Chân có thể giúp bọn họ phản ứng lại kịp thời, nhưng đối với đội kỵ binh Liêu quốc có số lượng gấp đôi bọn họ này, vừa mới tiếp xúc họ đã phải chịu thiệt, vô số người Nữ Chân đều bị đụng ngã khỏi chiến mã, bị những chiến mã theo sát phía sau của cả hai bên đạp thành thịt nát.
A Cốt Đả ở phía trước nhìn thấy tình trạng thê thảm phía sau, lúc này cũng tức giận hét lớn một tiếng, tuy nhiên y lại không hề xoay người cứu viện, mà ngược lại còn lớn tiếng ra lệnh cho toàn quân tăng tốc xông về phía trước, phải biết rằng giờ bọn họ đã lao vào bên trong Liêu quân, nếu như lại xoay người cứu viện nữa, đương nhiên sẽ mất đi tốc độ ban đầu, kỵ binh mà mất đi thứ tốc độ lớn nhất để dựa vào chắc chắn sẽ bị Liêu quân xung quanh từ từ nghiền nát cho đến chết, vì vậy đối với bọn họ, việc cần thiết nhất vẫn là trực tiếp lao lên hội hợp với kỵ binh của Ngô Khất Mãi, sau đó mới quay lại cứu viện những kỵ binh phía sau.
Tiêu Nham Thọ ở trong quân nhìn thấy A Cốt Đả phía xa đã đưa ra quyết định, ngay lập tức cũng không khỏi thở dài một tiếng, lúc trước ông đã hao hết biết bao tâm tư mới có thể dựng nên được một cây cầu thắng lợi trong hiểm cục, thậm chí ngay cả đứa con trai Tiêu Địch Liệt ông cũng giấu diếm, nhưng lại không nghĩ tới việc A Cốt Đả không bị mắc mưu, không ngờ là ngay trong loại tình huống chớp nhoáng bất ngờ như thế này mà vẫn đưa ra được quyết định chính xác nhất, từ đó có thể thấy chiến quả của chiếc bẫy rập do ông tạo ra này cũng chỉ có thể hữu hạn mà thôi.
Tuy rằng A Cốt Đả bị những kỵ binh Liêu quân đột nhiên xuất hiện đả kích một chút, nhưng tính tình của y lại vô cùng vững chắc, rất nhanh đã loại bỏ hết những ảnh hưởng ra ngoài, vô cùng bình tĩnh chỉ huy những kỵ binh đang xung đột với Liêu quân, cuối cùng mới có thể phá bỏ vòng vây, hội hợp lại một chỗ với kỵ binh của Ngô Khất Mãi, sau đó hai quân lập tức thoát ly chiến trận, chạy vòng một vòng quanh chiến trường cuối cùng cũng có thể thoát khỏi phạm vi giao chiến của người Nữ Chân bị chia cắt và những kỵ binh Liêu quân đánh tới, chỉ có điều lúc này số kỵ binh Nữ Chân bị giữ lại phía sau đã thương vong quá nửa, số kỵ binh còn dư lại cũng bị chia cắt thành mấy đoạn, đau khổ chống đỡ lại sự vây công của những đội quân Liêu khác.
Nhìn thấy loại tình huống này, A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi lập tức xua binh đi cứu viện, đương nhiên đội kỵ binh quân Liêu kia cũng sẽ không khinh địch để cho đám người A Cốt Đả cứu người đi mất, chỉ có điều số lượng kỵ binh trong tay A Cốt Đả cũng không ít hơn bọn họ là bao, sức chiến đấu lại càng ở trên họ rất nhiều, hơn nữa trong cuộc giao chiến lúc trước bọn họ cũng đã bị tổn thất không ít nhân thủ, cho nên những kỵ binh Liêu quốc này cũng rất thông minh, không hề trực diện nghênh địch mà vẫn cứ quấy nhiễu, tăng thêm độ khó cho những người Nữ Chân tới cứu viện.
Chẳng qua là bất kể kỵ binh Liêu quốc có quấy nhiễu như thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng khó có thể tạo thành uy hiếp quá lớn đối với chủ lực của người Nữ Chân do A Cốt Đả dẫn đầu, hơn nữa ngoại trừ nhóm kỵ binh ra, tuyệt đại bộ phận Liêu quân đều đã đói đến mức uể oải, vừa mới bắt đầu cuộc chiến thì còn có thể gắng gượng một chút, nhưng càng trải qua chiến đấu trong một thời gian dài, đã rất nhiều người trực tiếp mệt đến mức ngã lăn luôn ra chiến trường, điều này cũng khiến cho người Nữ Chân thuận lợi cứu được phần lớn những kỵ binh Nữ Chân bị vây nhốt, sau đó thong dong lui lại phía sau.
Thời gian lần giao chiến này cũng không dài, có thể nói là vừa mới bắt đầu thì người Nữ Chân bị rơi vào trong bẫy của Tiêu Nham Thọ, nhưng A Cốt Đả lại là một kẻ có tính tình cẩn thận, cho nên khi y vừa thấy tình thế không ổn, ngay lập tức liền lựa chọn lui lại, Tiêu Nham Thọ cũng vô lực đuổi theo, cuối cùng chỉ đành phải thu binh và kiểm kê tổn thất trên chiến trường.
- Phụ thân, người vẫn còn cất giấu một đám kỵ binh mà không dùng?
Cũng đúng lúc này, Tiêu Địch Liệt rốt cục cũng đã có đủ thời gian đuổi từ tiền quân tới trung quân, sau đó hưng phấn dò hỏi phụ thân mình, lần này người Nữ Chân bị thiệt hại nặng, nhân sự tổn thất chắc chắn là trên một ngàn người, chiến quả kiểu này cho dù là trước kia cũng không mấy khi gặp được.
- Haizz, từ sớm khi mới vừa quyết định rút về Hoàng Long phủ, ta đã biết người Nữ Chân sẽ truy kích phía sau, cho nên đã âm thầm cho người giấu một ít lương thực để chế thành lương khô, phân phát cho đội Thiết lâm quân có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất, đợi đến lúc lương thảo trong quân bị hao hết, như vậy Thiết lâm quân vẫn còn có thể duy trì được sức chiến đấu nhất định, chỉ có điều người Nữ Chân vẫn chậm chạp không chịu tấn công, ta đang lo lắng rằng lương khô trong quân cũng không thể duy trì nổi mấy ngày, cho nên mới đồng ý cho con giết chiến mã, dùng việc này để nói cho người Nữ Chân biết rằng lương thực của chúng ta đã bị hao hết, dụ dỗ người Nữ Chân tập kích, tuy rằng biện pháp này thành công nhưng A Cốt Đả cũng vẫn nằm ngoài dự liệu của ta, lần này cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cho người Nữ Chân bị thương cân động cốt, còn lâu mới đạt được đến trình độ nguyên khí bị tổn thương, cuộc sống kế tiếp của chúng ta có thể sẽ lại càng khó qua hơn.
Lúc này Tiêu Nham Thọ thở dài một tiếng, đội Thiết lâm quân này chính là lá bài cuối cùng của ông, nếu như lần sau người Nữ Chân lại tiếp tục tới, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ không còn may mắn được như vậy nữa rồi.