- Ha ha, ngươi vẫn thông minh hệt như lúc trước, mới nói một nửa ngươi đã có thể đoán ra được nửa còn lại, đại quân đường còn lại quả thực là tiến công theo đường biển, hơn nữa còn do phò mã Từ Nguyên tự mình lãnh binh, đường huynh Hô Diên Bình của ngươi cũng ở trên thuyền, bọn họ từ trên biển tiến công Liêu quốc, chủ yếu là để chiếm lĩnh vùng địa khu duyên hải của Liêu quốc, thậm chí những lúc cần thiết cũng sẽ cùng phối hợp tác chiến với chúng ta.
Dương Hoài Ngọc nghe đến đó lại mở miệng cười nói.
- Quả nhiên là vậy!
Hô Diên Khánh cũng lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
- Giáo quan ngài quá khen rồi, thực ra những thứ này cũng đâu phải là ta đoán ra, mà là lúc ta nhận được lệnh điều động của triều đình, đường huynh của ta cũng nhận được lệnh, chẳng qua y lại không chịu nói nội dung điều lệnh, ta đoán hẳn là có liên quan đến Liêu quốc, hiện tại xem ra quả thực là như vậy!
Khi Hô Diên Khánh nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại một chút rồi hiếu kỳ truy vấn tiếp:
- Giáo quan, nhánh quân của chúng ta cũng đã dùng tới mười lăm vạn binh lực, nếu như lại tính thêm cả quân đội tây lộ và đông lộ, như vậy lần tấn công này rốt cuộc triều đình chuẩn bị muốn điều động tất cả bao nhiêu binh lực?
- Lần này số lượng binh lực được vận dụng nói trước không phải chỉ là một con số nhỏ, đối với Đại Tống chúng ta, dù sao đây cũng là một cuộc chiến có quy mô lớn trong lịch sử. Trung lộ của chúng ta là phương hướng chủ công có mười lăm vạn đại quân, mà tây lộ quân cũng phải phong tỏa liên hệ giữa Liêu quốc và man tộc thảo nguyên, số binh lực sử dụng đương nhiên sẽ phải nhiều hơn, đạt đến con số kinh ngạc là hai mươi vạn, về phần hải quân đông lộ ngoại trừ việc tất yếu là đóng quân trấn thủ phía nam, gần như số còn lại đều đã được điều tới vùng duyên hải phương bắc, binh lực ít nhất cũng phải mười lăm vạn, như vậy, chỉ tính riêng mỗi binh lực trực tiếp dùng cho việc đánh giặc đã lên tới con số kinh người là năm mươi vạn, nếu tính thêm phụ binh và binh lực vận chuyển vật tư trong quân, tổng nhân số chắc chắn sẽ là hơn trăm vạn, vật tư tiêu hao dự tính nhiều không đếm xuể, có thể nói rằng Đại Tống chúng ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt bằng được Liêu quốc!
- Trăm vạn đại quân?
Hô Diên Khánh nghe đến đó mắt cũng không khỏi lóe sáng, từ khi Đại Tống lập quốc, chỉ sợ rằng đây chính là lần đầu tiên điều động nhiều quân đội đến vậy. Nghĩ đến trường hợp một trăm vạn đại quân đồng loạt đánh vào lãnh thổ Liêu quốc rộng lớn hùng vĩ, Hô Diên Khánh cũng không kìm được cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thậm chí còn hận rằng không thể chỉ huy đại quân đánh tới Liêu quốc ngay lúc này, lập nên công trạng diệt Liêu đầu tiên.
- A? Cũng không đúng, nếu như là năm xưa khi Liêu quốc cường thịnh, chúng ta điều động nhiều binh lực như vậy thì cũng không có gì đánh trách, nhưng hiện giờ thực lực của Liêu quốc đã cực kỳ suy yếu, hơn nữa lại còn có người Nữ Chân phương bắc kiềm chế, chúng ta lập tức điều động nhiều binh lực như vậy, sợ là không phải chỉ vì mỗi việc tiêu diệt Liêu quốc đúng không?
Hô Diên Khánh cũng không bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc, rất nhanh đã phát hiện ra điều khác thường trong đó nên mở miệng hỏi.
- Ha ha, ta biết ngay là không thể gạt được ngươi mà!
Thấy Hô Diên Khánh rốt cục cũng hiểu ra, Dương Hoài Ngọc bên cạnh cũng không kìm được cười lớn một tiếng, sau đó mới nói ra mục đích vì sao Đại Tống lại điều động tới một trăm vạn đại quân.
Thật ra nguyên nhân Đại Tống sử dụng nhiều binh lực như vậy cũng rất đơn giản, theo như thảo luận của Triệu Hú và Triệu Nhan, bọn họ hi vọng sau khi tiêu diệt Liêu quốc xong xuôi có thể một tiếng trống hăng hái tinh thần, diệt luôn Kim quốc vừa mới thành lập, như vậy cũng có thể loại bỏ hoàn toàn mối uy hiếp này đối với Đại Tống, đương nhiên cái này cũng không phải là mục tiêu nhất thiết đều phải hoàn thành, tuy nhiên sau khi diệt sạch Liêu quốc, bọn họ nhất định sẽ đối kháng trực diện với Kim quốc của người Nữ Chân, cho nên dù không thể tiêu diệt được Kim quốc nhưng cũng phải dạy cho đối phương một bài học, khiến cho bọn chúng không thể toàn lực khuếch trương thế lực của mình.
- Thì ra là vậy, sau khi đối phó Liêu quốc xong còn muốn đối phó Kim quốc, lại cũng phải nói thêm, Kim quốc mới thành lập của người Nữ Chân quả đúng là con gián đánh mãi không chết, Giáo đốc vẫn luôn muốn tiêu diệt bọn chúng, vì thế thậm chí còn kết minh với cả Liêu quốc, đáng tiếc bởi vì sự bất lực của Liêu quốc lại khiến người Nữ Chân dần dần trở nên kiêu ngạo, thế nhưng vận may của người Nữ Chân cũng chỉ được tới đó thôi, đợi đến khi gặp bọn chúng trên chiến trường, ta sẽ cho chúng biết thế nào mới là cường quân chân chính!
Khi Hô Diên Khánh nói xong câu cuối cùng, trong ánh mắt cũng lóe lên thứ hàn quang khó hiểu, mấy năm nay khi y ở phía nam, những bộ lạc không chịu phục tùng Đại Tống luôn luôn có kết cục chẳng hay ho gì, phần lớn đều bị bọn họ diệt tộc, người Nữ Chân này lại được triều đình coi trọng như vậy, đã cho thấy rằng y cũng chỉ có thể đem thủ đoạn sử dụng với Nam Dương bên kia áp dụng với người Nữ Chân.
Sau khi rõ ràng kế hoạch tấn công nước Liêu lần này, kế tiếp Hô Diên Khánh lại hỏi thăm Dương Hoài Ngọc về một vài phương diện cụ thể, đối với việc này Dương Hoài Ngọc cũng kiên nhẫn trả lời, dù sao Hô Diên Khánh cũng là trợ thủ quan trọng nhất của ông, chỉ có giúp y hiểu được kế hoạch chi tiết của toàn bộ chiến dịch thì mới có thể khiến y phối hợp với mình được tốt hơn.
Cùng lúc với việc quân đội tại biên cảnh Đại Tống bên này điều động binh mã, Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn cũng chỉ huy mười vạn đại quân đi chinh phạt Kim quốc, A Cốt Đả vừa mới xưng đế cũng không hề yếu thế chút nào, dẫn đầu hai vạn binh lực chủ động nghênh địch, song phương gặp nhau tại địa khu ruộng đồi, bất quá đối với trận chiến quyết định vận mệnh quốc gia của hai nước lần này, song phương cũng thể hiện vô cùng cẩn thận, vừa mới bắt đầu cũng không lập tức khai chiến ngay mà phái ra những tiểu đổi để thử đối phương.
Kim quốc tuy rằng vừa mới thành lập nhưng bọn họ đã từng nhiều lần lấy ít địch nhiều mà thắng Liêu quốc, cho nên sĩ khí cũng dâng cao, lúc đối mặt với quân Liêu cũng có ưu thế tâm lý ban đầu. Thế nhưng lần này Liêu quân do Gia Luật Tuấn ngự giá thân chinh, hơn nữa số lượng của bọn họ còn gấp mấy lần đối phương, cho nên lúc giao chiến thử nghiệm, không ngờ lại đánh nhau với Kim quốc đến mức gay cấn, cả hai bên cũng đều có cả thắng lẫn bại.
Bên trong đại doanh Kim quốc, A Cốt Đả đang rất nghiêm túc quan sát sa bàn trước mặt, vốn dĩ sa bàn này là thứ cơ mật trong quân đội Đại Tống nhưng trên đời này đâu có bức tường nào mà gió không lọt qua, huống chi từ mười mấy năm trước sa bàn này cũng đã được ứng dụng trong quân đội Đại Tống, độ khó của việc mô phỏng cũng không cao, thế nên mấy năm trước đã bị Liêu quốc biết được, vì thế trong quân Liêu cũng bắt đầu chế tác sa bàn, cái sa bàn trước mặt A Cốt Đả chính là cái gã lấy được khi tấn công Hoàng Long phủ, hiện tại gã đang vô cùng nghiêm túc ngồi quan sát địa hình trên sa bàn, dường như là đang nghiên cứu cái gì đó.
- Đại ca, Liêu cẩu đối diện có phải đã bị điên rồi hay không, không ngờ hiện giờ cứ khi bắt đầu trận chiến thì lại ỷ vào ý định không muốn sống, hôm nay chúng ta lại thua thêm một trận!
Đúng lúc này, cửa lều trại bị đẩy ra, một tướng lĩnh trẻ tuổi cao lớn tiến vào, chính là đệ đệ Ngô Khất Mãi mà A Cốt Đả tín nhiệm nhất.
Nghe thấy thanh âm của Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả quay đầu sang nhìn bộ dạng thở phì phì của y, cũng chỉ bình tĩnh cười nói:
- Chẳng qua cũng chỉ là một trận giao phong mà thôi, thắng thua cũng không quan trọng, cái quan trọng chính là chúng ta đã biết được tình huống hiện giờ của Liêu quân, sau đó căn cứ vào tình hình Liêu quốc mà tìm ra biện pháp chiến thắng bọn chúng, cho nên đệ không cần phải vì một chút việc cỏn con này mà tức giận.
Kỳ thực Ngô Khất Mãi biết một trận giao phong thăm dò cũng chẳng thể cho thấy được cái gì, nhưng y lại không có được sự thông minh như A Cốt Đả, lại càng không khống chế nổi lửa giận của chính mình, ngay lập tức chỉ thấy y tháo chiếc mũ sắt to đùng trên đầu mình xuống, cầm bát rượu siêu to uống một hơi vài ngụm, sau đó mới ngồi thật mạnh xuống nhìn đại doanh quân Liêu trên sa bàn, trong mắt cũng tràn đầy lửa giận, giống hệt như muốn dùng lửa giận trong ánh mắt thiêu đốt tất cả toàn bộ đại doanh Liêu quân vậy.
A Cốt Đả cũng không để ý tới Ngô Khất Mãi đang tức giận mà tiếp tục ghé vào sa bàn nghiên cứu suy ngẫm, qua một hồi lâu, cuối cùng Ngô Khất Mãi cũng từ trong tức giận tỉnh táo lại, lúc này rốt cuộc mở miệng nói:
- Đại ca, trải qua thử nghiệm mấy ngày nay, thực lực của Liêu quân vượt xa năm xưa, chúng ta muốn thoải mái đánh thắng được chúng, căn bản chính là việc không thể nào, huynh có biện pháp nào tốt không?
Thấy đệ đệ mình rốt cục cũng không kìm nổi mà hỏi ý kiến mình, A Cốt Đả cũng cười ha hả, sau đó đứng thẳng người mở miệng nói:
- Biện pháp đương nhiên là ta có, hơn nữa đã sớm cho người chuẩn bị, tính toán thời gian, phỏng chừng cũng sắp có tin tức truyền tới rồi, đến lúc đó nhất định mười vạn đại quân của Gia Luật Tuấn sẽ có đi mà không có về!