Trong một tòa phủ đệ của thành Thượng Kinh Liêu quốc, ba nam tử Liêu quốc ăn mặc theo phong cách Quý Châu đang nghị sự, trong số đó có hai người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, người còn lại là một thanh niên mới chừng hai mươi, chỉ thấy một người trung niên có vẻ lớn tuổi hơn mở miệng nói:
- Hai vị, hiện tại Gia Luật Tuấn đã dẫn binh xuất chinh, đúng là thời cơ khởi sự vô cùng tốt, bên phía ta đã chuẩn bị xong nhân sự, sẽ chờ hai vị thuyết phục được Trịnh vương Điện hạ, đến lúc đó chúng ta công chiếm Thượng Kinh, trọng lập tân quân!
- Đặc Mạt Diễn, ngươi nói liệu chúng ta có thể thành công không?
Người trung niên nhỏ tuổi hơn một chút cũng mở miệng, người trung niên này dáng người mập mạp khuôn mặt bóng loáng, trong đôi mắt không hề lớn lóe ra vài phần nghi ngờ, tựa hồ cũng không tin tưởng lắm cái chuyện trong lời nói của đối phương.
- Phụ thân, đã đến lúc này rồi người còn do dự điều gì nữa, hơn nữa người thử tới đầu đường thành Thượng Kinh nghe ngóng một chút mà xem, xem có bao nhiêu người mắng mỏ sau lưng Gia Luật Tuấn, từ đó có thể thấy được y không được yêu thích đến mức nào, trái lại là Trịnh vương dượng ta, chẳng những từ sớm đã mang hiền danh, hơn nữa khi lần trước trấn áp người Bột Hải còn từng chủ động yêu cầu ở lại để kìm chân đại quân người Nữ Chân, tuy rằng cuối cùng người ở lại là Tiêu Nham Thọ nhưng cũng đã khiến uy vọng của dượng ta tăng cao, có thể nói chỉ cần chúng ta thuyết phục được dượng, giơ cánh tay hô to ủng hộ ngài đăng cơ, nhất định sẽ tập hợp được rất nhiều người, đến lúc đó toàn bộ Liêu quốc chính là của chúng ta!
Người trung niên béo vừa mới dứt lời, chỉ thấy người trẻ tuổi bên cạnh đã mở miệng đoạt trước nói, người thanh niên này dáng hình cũng tương tự, vô cùng mập mạp, đứng chung với phụ thân gã một chỗ giống hệt như hai viên thịt, chỉ có điều nét mặt của gã lại không giống với phụ thân mình, trên mặt người trẻ tuổi là thần sắc tràn đầy hưng phấn, dường như đã sớm chìm đắm trong mộng đẹp vào khoảnh khắc dượng mình đăng cơ, gã cũng được nắm quyền.
- Tiêu hiền chất nói không sai, hiện giờ bên phía ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần Trịnh vương phủ hô to một tiếng, nhất định có thể bác bỏ kẻ hôn quân Gia Luật Tuấn này, trả lại cho Đại Liêu một mảnh càn khôn sáng sủa!
Lúc này người trung niên kia lại mở miệng mê hoặc thêm lần nữa.
Nghe thấy lời nói của con trai mình và người trung niên, cuối cùng người trung niên mập mạp cũng cắn răng hạ quyết tâm, liền gật đầu nói:
- Được rồi, vậy ta sẽ đi gặp tỷ tỷ của ta, sau đó sẽ cùng tỷ ấy khuyên nhủ Trịnh vương, đến lúc đó còn hi vọng Đặc Mạt Diễn ngươi tới tương trợ nhiều thứ!
- Tiêu huynh an tâm, mặc dù tại hạ chỉ là một kẻ vũ phu nhưng cũng biết thế nào là quốc gia hưng thịnh diệt vong. Câu nói thất phu hữu trách này, dựa vào hiền đức của Trịnh vương, ngày sau nhất định có thể dẫn dắt Đại Liêu ta khôi phục lại thực lực năm xưa.
Người trung niên tên Mạt Đặc Diễn lại dùng vẻ mặt kiên nghị nói, tuy nhiên sau khi y nói xong những lời này, trên mặt bỗng nhiên lộ ra mấy phần tươi cười nịnh nọt nói tiếp:
- Tương lai nếu như Trịnh vương đăng cơ, vậy Tiêu huynh chính là quốc cữu rồi, đến lúc đó Đặc Mạt Diễn còn cần phải nhờ Tiêu huynh chiếu cố hơn mới đúng!
- Ha ha, nào có nào có, nếu như Đặc Mạt Diễn ngươi có thể trợ giúp Trịnh vương đi lên ngôi vị Hoàng đế, đó cũng chính là long công, đến lúc đó chúng ta phải ủng hộ lẫn nhau mới đúng chứ!
Nghe được Mạt Đặc Diễn nói mình là quốc cữu, người trung niên mập mạp cũng không kìm được lộ ra một nụ cười tham lam, hai con mắt nhỏ tí xíu trên khuôn mặt cũng nhanh chóng bị chỗ thịt béo che lấp mất.
Người trung niên dáng vẻ mập mạp này tên là Tiêu Địch Lý, ông ta chính là em vợ của Trịnh vương Gia Luật Thuần, mà lúc trước Gia Luật Thuần cùng Tiêu Nham Thọ trấn áp phản loạn của người Bột Hải, tuy rằng không thành công, nhưng bởi vì biểu hiện trên chiến trường của Trịnh vương khiến cho uy danh của y trong Liêu quốc rất cao, thậm chí có không ít người còn nói y thích hợp làm Hoàng đế hơn Gia Luật Tuấn, việc này khiến cho Tiêu Địch Lý thân là em vợ của Gia Luật Thuần cũng mang suy nghĩ tương tự.
Tiếp sau đó ba người Đặc Mạt Diễn lại thảo luận chi tiết thêm về việc khởi sự, rồi mới tự giải tán rời đi, trong đó hai cha con Tiêu Địch Lý cùng nhau rời khỏi, sau đó mang theo người rời khỏi thành Thượng Kinh chạy suốt đêm tới Long Hóa Châu, nơi đó có một đội quân đang đóng, mà thống soái của đội quân này chính là Gia Luật Thuần trong lời bọn họ.
Chẳng qua hai phụ tử Tiêu Địch Lý cũng không hề biết rằng, sau khi Đặc Mạt Diễn tiễn bước hai cha con bọn họ rời đi, vẻ tươi cười nịnh nọt trên mặt cũng biến mất không còn thấy đâu nữa, ngược lại thay vào đó là một tia cười lạnh, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm:
- Quả thực đúng là hai con lợn, khinh địch như vậy mà đã tin tưởng ta sẽ giúp đỡ bọn chúng khởi binh tạo phản sao, thế nhưng Gia Luật Thuần cũng không phải là một nhân vật đơn giản, chắc chắn y sẽ không dễ dàng bị phụ tử Tiêu Địch Lý nói động như vậy, tuy nhiên giờ đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần có thể mượn dang nghĩa của Gia Luật Thuần dùng tạm, như vậy đại cục kế tiếp liền có thể được định ra rồi!
Lúc nói tới đây, người trung niên tên Đặc Mạt Diễn này cũng không khỏi lộ ra mấy phần tươi cười đắc ý, Đặc Mạt Diễn là tên tự của y, tên gọi thực sự của người trung niên này là Gia Luật Nô Chương, cũng coi như xuất thân trong hoàng tộc, chỉ có điều liên hệ máu mủ giữ y và Gia Luật Tuấn cũng khá xa, hơn nữa cũng không hề được coi trọng, thậm chí ngay cả thế hệ phụ thân của y, ngay cả một chức quan cũng không khá khẩm lên được, thế nhưng y cũng dựa vào chính tài năng của mình mà một đường thăng chức, thậm chí đã làm tới vị trí Phó sứ thống quân quân đội đông bắc lộ, chẳng qua là do cai quản quân không nghiêm nên mới bị giáng chức trở thành tướng phòng thủ cửa phía nam thành Thượng Kinh, điều này cũng khiến y vô cùng thống hận trên dưới Liêu quốc, cho nên lần này châm ngòi cho phụ tử Tiêu Địch Lý khuyên bảo Gia Luật Thuần tạo phản chính là có dụng tâm kín đáo.
Buổi đêm hôm đó, Gia Luật Nô Chương cũng lập tức bắt đầu hành động, y âm thầm triệu tập toàn bộ thế lực mà mình đã xây dựng lại, chẳng những số đó đã có một ngàn người trong quân đội, ngoài ra cũng không thiếu những kẻ du côn lưu manh thành Thượng Kinh, thậm chí ngay cả trộm cướp và sơn tặc ngoài thành cũng không hề ít, những kẻ thượng vàng hạ cám này cùng tập trung lại một chỗ, cuối cùng tổng cộng có hơn ba ngàn người.
Gia Luật Nô Chương vốn dĩ chính là tướng phòng giữ cửa phía nam thành Thượng Kinh, cho nên y có thể dễ dàng để cho toàn bộ những người này vào được trong thành, đến lúc rạng sáng, y bỗng nhiên dẫn đầu những người này đánh vào trong thành từ cửa phía nam, sau đó nhanh chóng khống chế hoàng cung và những nơi quan trọng, bởi vì lúc trước Gia Luật Tuấn ngự giá thân chinh đã điều động toàn bộ binh lực cả nước nên giờ binh lực trong kinh thành chỉ còn là hư không, không ngờ Gia Luật Nô Chương vô cùng thoải mái đã chiếm cứ toàn bộ thành Thượng Kinh.
Sau khi khống chế được kinh thành, Gia Luật Nô Chương lập tức công khai tuyên bố Gia Luật Tuấn ngu ngốc vô đạo, khiến cho dân chúng Liêu quốc lầm than, cho nên y phụng lệnh Trịnh vương Gia Luật Thuần tới thành Thượng Kinh khởi sự, xóa bỏ ngôi vị hoàng đế của Gia Luật Tuấn, ủng hộ lập Gia Luật Thuần lên làm đế.
Tin tức Gia Luật Nô Chương tạo phản vừa mới ra đến bên ngoài, đầu tiên cả thành Thượng Kinh là một mảnh xôn xao, ngay sau đó không ngờ lại có không ít người hưởng ứng, hơn nữa cũng có không ít trong số đó là quý tộc Liêu quốc, dù sao những gì mà mấy năm nay Gia Luật Tuấn đã làm bọn họ cũng đều thấy, đã vô cùng thất vọng với vị hoàng đế này, chẳng qua là bình thường không có ai dẫn đầu, bọn họ cũng sẽ không nói gì, nhưng hiện tại đã có người công khai tạo phản, hơn nữa còn nhân danh ủng hộ lập Gia Luật Thuần lên làm hoàng đế, điều này khiến cho không ít người cũng bắt đầu động tâm.
Cũng chính bởi vậy, tin tức Gia Luật Nô Chương ủng hộ lập Gia Luật Thuần lên làm hoàng đế rất nhanh đã truyền bá khắp toàn bộ Liêu quốc và những vùng đất xung quanh, không ít quý tộc bên ngoài cũng đều hưởng ứng, trong lúc nhất thời thanh thế cũng càng lúc càng lớn, tiếng hô ủng hộ Gia Luật Thuần lên ngôi vị Hoàng đế cũng càng ngày càng cao, toàn bộ Liêu quốc quả thực giống như thật sự sắp sửa thay trời đổi đất.
Trong một tòa quân doanh lại Long Hoa Châu tây bắc, Trịnh vương Gia Luật Thuần hai tay run run cầm tình báo trong tay, trên mặt cũng đầy vẻ khủng hoảng, mà lúc này phụ tử Tiêu Địch Lý cũng đã sớm chạy tới Long Hoa Châu đang ở trong đại trướng, giờ phút này không khỏi mở miệng khuyên nhủ thêm lần nữa:
- Tỷ phu, bên phía Gia Luật Nô Chương đã thành công khống chế thành Thượng Kinh, chỉ chờ ngài vào thành xưng đế, ngài còn do dự điều gì nữa, mau theo chúng ta tới thành Thượng Kinh thôi!
- Câm mồm!
Gia Luật Thuần nghe đến đó bỗng nhiên quay đầu giận dữ hét lên với Tiêu Địch Lý, hai con mắt cũng đỏ bừng bừng, vốn dĩ khi mấy ngày trước phụ tử Tiêu Địch Lý tìm tới chỗ y, khuyên nhủ y đăng cơ làm hoàng đế, Gia Luật Thuần cũng không hề để trong lòng, bởi vì chính y cũng biết cậu em vợ này của mình là loại đức hạnh như thế nào, thậm chí y còn tưởng rằng đây chỉ là lời nói mê sảng Tiêu Địch Lý trong lúc choáng váng nhất thời, chứ tuyệt đối không nghĩ tới lúc này chỉ mới trong vòng mấy ngày mà không ngờ bên phía Gia Luật Nô Chương đã thực sự tạo phản, hơn nữa còn luôn miệng nói muốn ủng hộ lập mình làm hoàng đế, đây quả thực đúng là đặt mình trên đống lửa mà nướng luôn rồi.
- Dượng, hiện giờ người tức giận cũng đã muộn, Gia Luật Nô Chương bên kia cũng đã chiếm cứ thành Thượng Kinh, tin tức này đã truyền ra ngoài, hơn nữa còn được nhiều người ủng hộ như vậy, từ đó có thể thấy rằng Gia Luật Tuấn không hề được yêu thích cỡ nào, mà dượng đăng cơ lại chính là hi vọng trong lòng dân chúng, cho nên dượng cũng không nên từ chối nữa!
Đúng lúc này, đứa con trai của Tiêu Địch Lý cũng mở miệng khuyên, theo gã, chuyện này ván đã đóng thuyền, dù dượng mình muốn từ chối cũng là điều không thể nào được nữa.
- Ngu xuẩn! Các ngươi nghĩ rằng làm vậy là có thể giúp ta đi lên ngôi vị hoàng đế được hay sao? Các ngươi làm như vậy chỉ là đẩy toàn bộ Đại Liêu vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục!
Gia Luật Thuần giận dữ vỗ bàn hét to, nếu như nói rằng y không có một chút suy nghĩ nào với ngôi vị hoàng đế thì chắc chắn chỉ là gạt người, nhưng y lại có thể nhìn sâu hơn so với người bình thường, hiện tại Gia Luật Tuấn đang ngự giá thân chinh với Kim quốc vừa mới thành lập, trận chiến này sẽ quyết định tương lai vận mệnh quốc gia của Liêu quốc và Kim quốc, nhưng không ngờ hiện tại Gia Luật Nô Chương lại luôn miệng công khai ủng hộ lập mình lên làm tân đế, đây quả thực giống như đâm cho Gia Luật Thuần một nhát dao từ phía sau lưng, sau đó Gia Luật Tuấn nhất định sẽ đại loạn trong một phút chốc, đến lúc đó nhất định sẽ hoảng sợ rút quân, nếu như lúc này Kim quốc lại yểm hộ đánh từ phía sau tới, vậy chỉ sợ rằng mười vạn đại quân thủ hạ của Gia Luật Tuấn cũng vô cùng hung hiểm.
- Tỷ phu, chúng ta làm như vậy cũng là vì tốt cho ngài mà!
Tiêu Địch Lý căn bản không biết được suy nghĩ trong lòng Gia Luật Thuần, vẫn ngu ngốc biện hộ cho chính mình như cũ, bất quá suy nghĩ của y như thế nào Gia Luật Thuần chỉ dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được, gã nhất định là muốn chờ sau khi mình xưng đế sẽ trở thành quốc cữu, đến lúc đó tác oai tác quái làm mọi thứ.
Nghĩ đến mấy trăm năm cơ nghiệp của Đại Liêu chuẩn bị bị hủy bởi tay cậu em vợ tầm nhìn thiển cận này, Gia Luật Thuần cũng không kìm được căm tức vạn phần, lập tức cũng lười tranh cãi vô nghĩa với phụ tử Tiêu Địch Lý, trực tiếp gọi hộ vệ bên ngoài tiến vào, sau đó lớn tiếng ra lệnh:
- Bắt hết hai cha con Tiêu Địch Lý lại cho ta, đợi về sau sẽ tiếp tục xử lý!
- Tỷ phu, vì sao ngài lại bắt hết chúng ta vậy? Chúng ta cũng là vì…
Tiêu Địch Lý nghe đến đó cũng vội vàng hô lớn biện hộ cho bản thân mình, đáng tiếc Gia Luật Thuần lại vung tay lên, trực tiếp sai người bịt chặt miệng của gã lại, sau đó vô cùng nôn nóng đi tới đi lui bên trong đại trướng, y chẳng những lo lắng cho mười vạn đại quân thủ hạ của Gia Luật Tuấn, mà mặt khác còn lo lắng cho vận mệnh của chính mình, cứ coi như y không biết rõ tình hình trong chuyện này, nhưng cái kẻ Gia Luật Nô Chương kia lại tuyên bố ủng hộ lập mình làm đế, quả thực chính là thiêu nướng y trên ngọn lửa mà.