Tháng tư, vùng đất phía đông bắc thời tiết đã ấm dần lên, nhưng khi màn đêm buông xuống vẫn còn rét lạnh, đặc biệt là đợt rét tháng ba làm không khí xuống càng thấp, nếu khi dừng lại nơi dã ngoại không đốt lên một đống lửa thìcăn bản không ngăn được gió lạnh thấu xương.
Triệu Giai ngồi trước lều bên cạnh đống lửa, cẩn thận đem cặp lồng quân dụng đặt trên lửa chờ, sau khi nước bên trong sôi sùng sục y mới lấy ống trúc mang theo bên người ra, đổ ra một nắm viên mỡ dê cho vào cặp lồng, sau đó mấy một cái bánh cứng chắc nướng trên lửa. Lần này bọn họ mang theo hành lý nhẹ để hành quân, tất cả chỉ mang theo đồ ăn cho ba ngày cho nên bọn họ nhất định trong vòng ba ngày phải tới đích và hoàn thành mục tiêu tác chiến.
Viên mỡ dê là một loại lương khô của Đại Tống, bên ngoài dùng mỡ dê bao bọc, có thể giúp thứ bên trong không bị biến chất, bên trong chính là dùng bột mì, đường, muối, thịt, hạt, các loại rau quả được hong khô trộn lại một khối thành lương khô, lại dùng một cặp lồng quân dụng bao lại, luộc chín lên chính là một khẩu phần ăn đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa thêm một cái bánh mì đủ để no bụng, nhưng hương vị này thì khỏi nói, trong lục quân tất cả các tướng sĩ đều đối với nó hận thấu xương, nhưng cũng chỉ có loại lương khô này mới có thể mang theo lâu dài mà không biến chất, lại nhiều chất dinh dưỡng, nên chưa có loại lương khô quân dụng nào thay thế được nó.
Đợi cặp lồng luộc nước súp chín, Triệu Giai lấy cặp lồng trên lửa xuống, sau đó dùng thìa nếm hương vị, cảm thấy không quá tệ giống như các tướng sĩ nói, lại nói tiếp khi y là hải quân ở trên thuyền ăn nhiều nhất là các loại cá, mà trên thuyền còn không có phương tiện đốt lửa chỉ có nước ấm ấm mà uống nên theo y, loại súp được nấu chín của lục quân như thế này hương vị cũng ngon lắm rồi, ít nhất còn dễ uống hơn mùi vị nước ngọt trên thuyền.
- Giai nhi, cảm giác như thế nào, nếu không quen ta lập tức đưa ngươi quay lại!
Đúng lúc này bỗng nhiên một tướng lĩnh trung niên uy vũ đi tới, cười nhìn Triệu Giai nói. Người này thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, đó là Hô Diên Bình, bạn tốt năm ấy của Triệu Nhan, mấy năm nay vẫn ở phía nam, chỉ huy chiến đội lính thủy đánh bộ trong lực lượng hải quân, dù sao ở hải ngoại, chiến đấu muốn thắng đều là dựa vào lục quân quyết định thắng bại, bởi vậy trong hải quân cũng có một số chiến đội lính thủy đánh bộ khá lớn.
- Bình thúc ngài đừng nghĩ đến chuyện dẫn ta trở về, ta đã tới đây chính là muốn theo ngài đi Liêu Dương thành đánh phủ đầu, còn không chẳng phải uổng công rồi sao?
Triệu Giai ha ha cười ngẩng đầu nói, bọn họ trước là hải quân đông lộ, dọc đường đi đánh úp vùng duyên hải Liêu quốc, cơ bản chưa gặp ai chống cự, sau lại thoải mái chiếm cứ Thần Châu.
Thần Châu cách Liêu Dương phủ cũng không xa, lúc trước người Nữ Chân chiếm cứ Liêu Dương phủ, sau này lấy nơi đó làm nơi lập quốc đem Hoàn Nhan bộ lạc di dời tới đó, khi Gia Luật Tuấn cùng A Cốt Đả quyết chiến ở Hoàng Long phủ đã đem toàn bộ binh coi giữ Liêu Dương phủ điều động không còn, dù sau này có bổ sung thêm một ít nhưng phòng thủ vẫn rất mong manh, khi A Cốt Đả dẫn binh trực tiếp tiến đánh thành Thượng Kinh của Liêu quốc, không để ý an nguy Liêu Dương phủ, sau đó Hô Diên Bình và Từ Nguyên thảo luận quyết định mục tiêu của quân đông lộ là tiến vào Liêu Dương phủ, nhân cơ hội này chiếm cứ kinh đô Kim quốc, sẽ khiến A Cốt Đả trước sau đều gặp khó khăn.
Vì thế, nên Hô Diên Bình suất lĩnh năm vạn đại binh chuẩn bị tập kích bất ngờ Liêu Dương phủ, dọc theo con đường này bọn họ mặc khinh trang đi tới, mỗi người chỉ mang theo những vật tư cơ bản nhất. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, vốn Triệu Giai là hải quân căn bản không cần theo đại quân Hô Diên Bình đánh lén Liêu Dương phủ, chỉ có điều y cứ khăng khăng muốn nhìn nơi ở của người Nữ Chân, nên lẵng nhẵng theo Hô Diên Bình cả nửa ngày, cuối cùng Hô Diên Bình đành đáp ứng dẫn y theo.
Nhìn Triệu Giai kiên quyết như vậy, Hô Diên Bình cũng chỉ cười ha ha ngồi xuống nói:
- Giai nhi, ta nghe nói ngươi muốn lái tàu biển đi xem thế giới, lần này lại ầm ĩ đòi theo ta đánh lén Liêu Dương phủ là như thế nào?
Nghe được Hô Diên Bình hỏi vấn đề này, Triệu Giai cũng cười nói:
- Bình thúc ngài cũng biết ra khơi cũng không phải chuyện dễ dàng, chuyện này ta đã chuẩn bị mười mấy năm, lại hoàn toàn không thể chuẩn bị tốt hết, mặt khác Đại Tống và Kim quốc vừa khai chiến, cha ta vẫn nhìn rõ người Nữ Chân là kẻ thù lớn nhất của Đại Tống nên ta muốn tiêu diệt xong Kim quốc rồi mới ra khơi.
Nói tới đây Triệu Giai đưa cặp lồng súp trong tay cho Hô Diên Bình:
- Bình thúc ngài còn chưa ăn cơm, có muốn nếm thử đặc sản lục quân của các ngài không, hương vị cũng không tệ.
Hô Diên Bình cũng không khách khí thản nhiên tiếp nhận cặp lồng súp uống một hớp:
- Còn nói đến hương vị gì chứ, ngươi mới bắt đầu uống nên không cảm thấy gì, lâu dần sẽ cảm thấy đây là thứ khó uống nhất thế gian!
Nói tới đây Hô Diên Bình dừng một chút cười nói:
- Mặt khác ngươi cũng thật biết chuyện, cha ngươi có ngươi là con trai đúng là bớt lo nghĩ!
Đối với đứa cháu Triệu Giai này, Hô Diên Bình và Tào Tung cũng hết sức tán thưởng, dù sao lấy xuất thân của y cũng không cần cố gắng như thế, nhưng y tận lực muốn thoát khỏi ảnh hưởng gia đình, dựa vào khả năng của mình mà trưởng thành, loại chí khí này không phải ai cũng có, hơn nửa năng lực của y cũng hết sức xuất sắc, trong đám trẻ tuổi, có mấy ai so sánh được với y.
Hô Diên Bình nói xong đưa cặp lồng qua, Triệu Giai nhận lấy cũng uống một ngụm, sau đó lại cắn một miếng bánh, một ngày hành quân y cũng mệt sắp chết rồi, dù lương thực này chả ngon lành gì, nhưng cũng đỡ hơn không có gì ăn.
Nhìn Triệu Giai bộ dáng ăn ngấu nghiến, Hô Diên Bình cũng chỉ cười ha ha, chỉ thấy y lấy bánh bột trong tay Triệu Giai giành tới tay, sau đó xé từng miếng quăng vào trong nồi súp:
- Làm thế này sẽ dễ ăn hơn, còn dễ tiêu hóa hơn nữa, ăn xong đừng vội nghỉ ngơi, đi lại trong doanh một lát, dù sao hôm nay đã đi cả ngày rồi, ăn xong lập tức đi ngủ ngày hôm sau toàn thân đều sẽ đau nhức, càng khó chịu hơn!
- Haha, đa tạ Bình thúc!
Triệu Giai lại cười nói sau đó cúi đầu soạt soạt ăn hết cơm, lúc này Hô Diên Bình lại tiếp tục tuần doanh nên Triệu Gian cùng ông ấy đi vòng vòng doanh trại, hiện y là thân vệ túc trực cạnh Hô Diên Bình, đi theo cũng là chuyện thường tình.
Hô Diên Bình cũng muốn dẫn y theo bên người, vừa đi vừa giới thiệu một số chuyện trọng yếu và những nơi cần phải chú ý trong công tác bố trí phòng thủ, ở đây hoàn toàn khác biệt với hải quân, Triệu Giai cũng thấy được điều tốt, thỉnh thoảng lên tiếng thỉnh giáo, hiểu thêm một vài chuyện cũng không phải là chuyện xấu.
Rất nhanh tuần doanh xong, Hô Diên Bình dẫn theo Triệu Giai trở về doanh trướng nghỉ ngơi, thân biên thân vệ đều hạ trại quanh lều tướng soái, Triệu Giai do thân phận đặc thù được an bài một gian lều trại riêng, kỳ thực ban đầu y hi vọng được làm một tướng sĩ bình thường tiến vào trong Lục quân nhưng Hô Diên Bình lo y gặp nguy hiểm thì không thể giao phó với Triệu Nhan nên mới có ý an bài như vậy.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đại quân tiếp tục nhổ trại, bằng tốc độ nhanh nhất hướng về Liêu Dương phủ chạy như điên, trên đường gặp qua một số kỵ binh tiền tiêu của Nữ Chân nhưng đều bị kị binh Đại Tống dẹp sạch, lúc này cần tranh thủ thời gian nên dù bị người Nữ Chân biết tin tức cũng không quan trọng lắm.
Tới trưa ngày thứ ba, tường cao Liêu Dương phủ thành đã hiện ra trước mắt, làm cho tướng sĩ Đại Tống tinh thần rung lên, tốc độ di chuyển càng nhanh, vẻ mặt lạnh lùng càng tỏ ra hưng phấn.
Trong thành có lẽ đã nhận được tin tức, chỉ thấy cửa thành đóng chặt, quân coi giữ thành cũng làm xong công tác phòng bị, chỉ là bọn chúng biết tin hơi trễ, đội hình hỗn loạn, thông qua kính viễn vọng Hô Diên Bình còn thấy được vẻ mặt hỗn loạn của một số người Nữ Chân.
- Công thành!
Không ngừng nghỉ chút nào, Hô Diên Bình lãnh binh từ phía Nam Liêu Dương phủ thành tuyên bố công thành, tướng sĩ Tống liền lập đội, chia ra hai bên, ở giữa là đội pháo binh, sau đó hơn mười ổ hỏa pháo vang dội nhắm Liêu Dương phủ cửa thành thẳng tiến.
Liêu Dương phủ thành căn bản không có chuẩn bị tốt, cửa thành cũng chưa bị phá hỏng, qua mấy vòng bắn hỏa pháo, dưới cửa thành nhanh chóng hóa thành mảnh vụn, sau đó họng pháo hướng về pía trên đầu thành oanh kích, đây chính là phương pháp công thành tiêu chuẩn của Đại Tống.
Người Nữ Chân căn bản không có kinh nghiệm đối kháng hỏa khí, trên đầu pháo oanh kích, quân coi giữ loạn thành một đoàn, thừa cơ hội này, tiền quân bộ binh Tống lập tức nâng bao cát tiến lên, nháy mắt sắp lấp đầy sông đào quanh thành, hai cánh kỵ binh theo sau vội chạy ra, dẫn đầu giết vào bên trong, ở trong thành gây ra hỗn loạn, thừa cơ hội này, các cánh quân khác tràn vào, dễ dàng tiến lên giết vào Liêu Dương phủ thành.
Hô Diên Bình cũng không nghĩ sẽ dễ dàng công phá Liêu Dương phủ thành như vậy, khi ông cưỡi ngựa vào cửa thành lại phát hiện trên tường thành người Nữ Chân không ngờ bị quét sạch, xung quanh không ai chống cự, làm ông hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên tia hoài nghi:
- Làm sao dễ dàng công thành như vậy được?
- Bình thúc, hình như có gì đó không đúng, Liêu Dương phủ thành là đô thành của Kim quốc, dù quân kim bị buộc đi đánh Liêu nhưng phòng thủ nơi này cũng đâu thể lơ là như thế được?
Lúc này Triệu Giai cũng có cảm giác không đúng liền đi lên nhắc nhở Hô Diên Bình.
Khi Triệu Giai vừa dứt lời chỉ thấy sau lưng một người cưỡi ngựa chạy như bay tới:
- Khởi bẩm tướng quân quân, ta phát hiện rất nhiều kỵ binh Kim quốc ở phía sau lưng!