- Không xong!
Hô Diên Bình nghe nói sau lưng có nhiều kị binh người Nữ Chân đánh tới, sắc mặt đại biến thầm kêu một tiếng, sau đó chỉ huy người ra khỏi thành nghênh địch, chẳng qua lúc này đại bộ phận quân Tống đã vọt vào trong thành, ngoài thành chẳng còn nhiều, hơn nữa, càng không tốt chính là, ngoài thành chủ yếu là bộ binh, thật khó lòng chống lại kị binh của người Nữ Chân.
Nhìn tới tình huống này, Hô Diên Bình định mang kỵ binh ra nghênh địch tuy nhiên nhìn chân trời phía xa xa có thể thấy nhiều kỵ binh người Nữ Chân xung phong liều chết chạy về phía này, chưa đợi kỵ binh của địch giết tới bộ binh ngoài thành đã nguy nan rồi, dưới tình huống như thế, ông liền quyết đoán lệnh cho bộ binh ngoài thành tiến vào trong mượn tường thành phòng thủ.
Ở ngoài thành đánh tới nhưng người Nữ Chân dường như cũng không định cùng quân Tống tiếp chiến trực tiếp, sau khi thấy toàn bộ quân Tống rút vào trong thành liền ở ngoài thành vòng vòng ngựa mấy lượt, mục đích chính của bọn chúng hình như là đuổi quân Tống vào trong thành. Lúc này Hô Diên Bình cũng tỉnh ngộ, liền phái người điều tra trong thành, phát hiện toàn bộ Liêu Dương phủ thành là một toà thành trống, mọi người trong thành đều đã ra khỏi thành, lương thảo cũng không có để lại, đầu thành bố trí chút quân đội người Nữ Chân, mà trong đó ngoại trừ một ít người Nữ Chân còn lại đa số đều là người bình thường được mộ binh tạm thời.
- Khó trách, chúng ta giết vào trong thành quân coi giữ đầu thành lại kinh hoảng như thế, còn dễ dàng bị chúng ta giết, hóa ra bọn chúng đã sớm thiết kế một cái bẫy!
Hô Diên Bình cắn răng căm hờn nói.
Không nghĩ tới mình anh minh nửa đời người, cuối cùng lại bị lừa gạt trong tay bọn người Nữ Chân, bất quá hiện tại bọn họ bị nhốt bên trong Liêu Dương phủ thành, cũng không bị tổn thất gì, vấn đề duy nhất là lương khô có hạn, vốn nghĩ nhanh chóng đánh hạ nơi này có thể lấy một ít đồ tiếp tế nhưng hiện tại xem ra là không có khả năng, hơn nữa đội ngũ chuyển vật tư phía sau hẳn đã bị bọn người Nữ Chân đánh hạ rồi, căn bản không có khả năng mang tới, nếu không chém giết ra ngoài thì đành chịu bị người Nữ Chân vây khốn tới chết mà thôi.
Nghĩ tới đó, Hô Diên Bình sai người lên đầu tường thành phòng thủ, bắt đầu điều tra, vì ông hoài nghi người Nữ Chân muốn vây công bọn họ trong thành, không chừng còn có hậu chiêu gì đó có thể sẽ bị động tay động chân trong thành nên phải hoàn toàn điều tra qua một lần.
Theo điều tra được tiến hành liền phát hiện ra một chút dị thường, tỷ như không ít phòng chứa đầy củi lửa, thậm chí còn được ngâm dầu hỏa, rõ ràng chuẩn bị để phóng hỏa đốt thành, hơn nữa những điểm nhóm lửa cách tường thành không xa, chỉ cần ở ngoài thành dùng hỏa tiễn là có thể đốt trụi thành, Triệu Giai nghe tướng sĩ bên dưới bẩm báo xong cũng chấn động, không nghĩ tới bọn người Nữ Chân đánh cược quá lớn, vì tiêu diệt bọn họ mà hi sinh cả Liêu Dương phủ thành bồi theo.
Hô Diên Bình nghe thấy dị thường trong thành liền sai người phá hỏng, lại triệu tập các tướng lĩnh, sau đó phân công nhân sự, thực hiện tốt công tác phòng ngự trong ngoài, dù sao dù bọn người Nữ Chân chưa công thành nhưng ai biết lúc nào sẽ tấn công, nên an bài mọi việc trước.
- Bình thúc, theo tin tức chúng ta nắm được, đại bộ phận người Nữ Chân không phải hộ tống A Cốt Đả tấn công Liêu Quốc ư, sao lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều kỵ binh ngoài thành như vậy?
Đợi các tướng sĩ rời đi, Triệu Giai mới có cơ hội nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nghe chuyện này chỉ thấy Hô Diên Bình cười khổ:
- Chúng ta đều bị bọn chúng lừa rồi, nếu ta đoán không sai, lúc trước chúng ta biết A Cốt Đả dẫn tất cả binh lính của phủ Liêu Dương đi tấn công Hoàng Long phủ, lúc ấy ta còn cảm thấy kì lạ. Khoảng cách giữa Hoàng Long phủ, Liêu Dương phủ và Thượng Kinh Liêu quốc gần ngang nhau, trong khi đó đường đi Thượng Kinh đến Liêu Dương phủ có tốt hơn một chút, vì sao gã lại chọn Hoàng Long phủ thành để xuất binh đến? Lại không nghĩ ra gã cho chúng ta một ảo giác khiến chúng ta nghĩ Kim quốc xuất binh từ Hoàng Long phủ, sẽ sơ sẩy phòng ngự Liêu Dương phủ, dụ chúng ta tiến công!
- A không đúng sao, A Cốt Đả lại không biết kế hoạch chúng ta chia ba đường, gã làm sao khẳng định chúng ta sẽ đánh lén gã ở Liêu Dương phủ thành?
Hô Diên Bình nói chưa xong, Triệu Giai cũng không hiểu mà ngắt lời.
- Đây cũng là chỗ cao minh của A Cốt Đả, đừng quên Hoàn Nhan bộ lạc từng bị chúng ta mấy lần dạy cho mấy bài học, hơn nữa sau đó chúng ta mấy lần cưỡi thuyền biến mất, mà với nền hải mậu Đại Tống chúng ta, A Cốt Đả chắc cũng biết chúng ta có một chi đội hải quân khổng lồ, chúng ta tấn công Liêu quốc khẳng định sẽ dùng tới hải quân, mang binh lực tới Liêu Quốc, mà Liêu Dương phủ lại ở gần bờ biển, chỉ cần tạo ra một hư ảnh binh lực Liêu Dương phủ, không sợ chúng ta không mắc mưu, trên thực tế gã lại mang binh từ Hoàng Long phủ đi nửa vòng biên cảnh Liêu quốc, khiến mọi người cho rằng bọn họ tấn công Liêu Quốc, cuối cùng lại vòng tới ngoài thành Liêu Dương phủ mai phục chờ chúng ta mắc câu!
Hô Diên Bình lúc này mới giảng giải, đáng tiếc bây giờ mới nhìn ra quỷ kế này, nếu không sao dễ dàng mắc mưu.
- Hừ, tên A Cốt Đả này mưu sâu kế độc, khó trách phụ vương luôn nói người Nữ Chân chính là mối họa lớn của Đại Tống, quả chính là như thế!
Triệu Giai nghe xong cũng thầm than, nghe nói A Cốt Đả kia và mình hơn kém nhau vài tuổi nhưng loại tâm kế và mưu kế này y không thể so bằng.
Tuy nhiên sau khi cảm thán, y lại hỏi:
- Bình thúc, tuy rằng chúng ta đã rơi vào bẫy của A Cốt Đả nhưng cũng chưa gặp tổn thất gì lớn, ngoài thành người Nữ Chân rất nhiều, khoảng năm vạn người tương đương với binh lực của chúng ta, lấy sức chiến đấu của chúng ta, giết ra ngoài không phải là chuyện khó, nhưng vậy vì sao phải khiến toàn quân rút vào bên trong Liêu Dương phủ thành mà không phải trực tiếp chiến đấu?
- Giai nhi sao lại quên, chúng ta chuẩn bị đánh lén Liêu Dương phủ, vì đánh nhanh nên tất cả tướng sĩ chỉ đem theo ba ngày thức ăn, giờ đã gần như không còn gì, tuy rằng đội chuyển vật tư sẽ tới nhưng bọn người Nữ Chân chắc sẽ chặn đánh, tới lúc đó dù đánh giết ra ngoài cũng không có được vật tư bổ sung, chẳng phải sẽ giẫm vào vết xe đổ của Hoàng Long phủ sao?
Hô Diên Bình chỉ cười khổ một tiếng rồi nói, đối với sự đáng sợ của A Cốt Đả, đối phương cũng khẳng định cũng đã tính đến việc bọn họ đánh lén sẽ không mang theo nhiều lương thảo nên mới để lại một toà Liêu Dương phủ thành trống rỗng chờ đón bọn họ, bao vây mà không tấn công, cũng khiến bọn họ hao hết lương thực.
- Vết xe đổ của Tiêu Nham Thọ!
Triệu Giai nghe tới đó liền bừng hiểu ra, Tiêu Nham Thọ cũng là vì thiếu lương thực, không thể không dẫn một trăm ngàn đại quân rút lui hướng Hoàng Long phủ, rốt cục bị A Cốt Đả đánh lén làm tổn thất lớn một nửa quân số, lần này người Nữ Chân là kế cũ lập lại, buộc bọn họ thiếu lương thực phải ra đi, may ra là Bình thúc trong thời gian ngắn sớm đã nhìn thấu kế này, tuy rằng hiện khốn thủ Liêu Dương phủ nhưng ít ra lại không cần lo lắng bị bọn người Nữ Chân đánh lén.
- Bình thúc, hiện chúng ta phải làm sao bây giờ, lương thực nếu không nhanh tới chỉ sợ cố thủ tường thành không được bao lâu nữa?
Lúc này Triệu Giai liền mở miệng hỏi, dù thân đang trong hiểm cảnh nhưng y biểu hiện vô cùng bình tĩnh, y chính là quân nhân, mấy năm này ở trong quân khiến y so với các bạn đồng lứa càng thêm điềm đạm, chín chắn hơn.
- Yên tâm đi, ta cho người đi thu thập tất cả thức ăn trong quân, sau đó tiết kiệm một chút thì có thể kiên trì thêm một hai ngày, nếu đội ngũ vận chuyển lương theo sau chúng ta bị người Nữ Chân tập kích nhất định sẽ khiến phía sau càng cảnh giác, rồi sẽ phát hiện chúng ta ở đây xảy ra chuyện rồi, đến lúc ấy chỉ cần viện quân tới chúng ta sẽ an toàn!
Hô Diên Bình lúc này cũng bình tĩnh nói, tuy rằng mấy ngày kế tiếp có nguy cơ thiếu lương thực nhưng dựa vào uy vọng trong quân của mình, cùng với kỉ luật nghiêm minh của quân Tống chắc sẽ không phát sinh biến cố gì to lớn.
Nhìn Hô Diên Bình bình tĩnh như vậy không bối rối vì bị vây khốn, Triệu Giai cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, đây chính là công phu mình cần học tập, ngoài ra còn có trong khốn cảnh đưa ra quyết định chính xác cũng là một kỹ năng mình cần học hỏi thêm, cứ nghĩ tính cảnh giác của bản thân là không tệ nhưng hóa ra mình vẫn còn kém xa lắm.
Vào ban đêm, đại quân của Hô Diên Bình nghỉ lại ở Liêu Dương phủ, mà ở ngoài thành người Nữ Chân cũng đang hạ trại nghỉ ngơi, trải qua phỏng đoán quân Tống dự đoán số người Nữ Chân ngoài thành khoảng năm vạn, chỉ sợ đây là tất cả binh lực của Kim quốc rồi, điều này cũng giúp Hô Diên Bình suy đoán, người lãnh binh ngoài thành chính là ban thân A Cốt Đả.
Buổi tối khi Triệu Giai chuẩn bị nghỉ ngơi bỗng nhiên nhận được tin Hô Diên Bình cho người đưa tới, bảo y tối ngủ không cần cởi giáp, vũ khí luôn đặt ở trong tay, khi ngủ cũng phải mắt nhắm, mắt mở khiến cho y cũng thấy kỳ quái, nghe nói trong thành đã phát hiện ra một nhóm vật dẫn lửa người Nữ Chân để lại, kể từ đó âm mưu của người Nữ Chân cũng bị bại lộ, vậy vì sao Bình thúc còn muốn y làm tốt việc phòng bị?
Triệu Giai tuy rằng không nghĩ ra mấu chốt trong đó nhưng y rất tin tưởng Hô Diên Bình, tối đến theo lời ông dặn dò, lúc nào cũng chuẩn bị sẵng sàng ôm vũ khí đi ngủ, mới vừa rồi còn bận tâm ngủ không được, nhưng hôm nay thật quá mệt mỏi, cuối cùng không biết làm sao lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc Triệu Giai say ngủ, bỗng nhiên bị một trận tiếng hô làm thức tỉnh, lập tức y cũng vô cùng cảnh giác từ trên giường nhảy dựng lên vội vàng chạy ra, bỗng nghe trong thành tiếng kêu giết rung trời, hiển nhiên là người Nữ Chân đã chém giết vào trong thành, thân vệ của Hô Diên Bình đều đuổi tới chỗ Hô Diên Bình để hộ vệ, y cũng chạy như bay tới đó, kết quả chỉ thấy Hô Diên Bình ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, tựa như đối với tình huống này sớm đã đoán được!