- Giết!
Triệu Giai cầm đao đứng ở đầu thành cùng tướng sĩ giết địch, dù bọn Thôi tướng quân không muốn cho y mạo hiểm dù thân phận Triệu Giai là thật hay giả hiện cũng gánh trọng trách ổn định nhân tâm, nên không thể phát sinh bất trắc gì, tuy nhiên Triệu Giai lại có ý lên chiến trường, vì y biết tình thế hiện nay nguy cấp, chỉ cần y ra chiến đấu khẳng định có thể ủng hộ khí thế của các tướng sĩ một cách tốt nhất.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, khi Triệu Giai lên đầu thành tự mình chém giết người Nữ Chân liền khiến sĩ khí chiến đấu tăng vọt, dường như không còn mệt và đói, những người Nữ Chân leo lên công thành đều bị tướng sĩ Tống đánh rớt xuống, chẳng những không công phá được một mảnh tường thành nào mà còn tổn thất thê thảm nghiêm trọng, trên tường thành thi thể người Nữ Chân chất đầy.
Trận công thành thảm thiết này liên tục tới nửa đêm, ngoài thành Nữ Chân đã phải trả giá thật lớn, thương vong quá nhiều mà không công phá được Liêu Dương phủ thành khiến A Cốt Đả đành bất đắc dĩ thu binh về trại. Tướng sĩ đầu thành nhìn người Nữ Chân rút đi liền lớn tiếng hoan hô, nhưng cũng có người lập tức ngồi xuống tê liệt, bọn họ đã sớm tiêu hao hết khí lực chỉ nhờ sĩ khí chống đỡ, giờ kẻ địch đã rút đi, thả lỏng người tự nhiên không gắng gượng được nữa, một đám nằm rồi ngồi thở hổn hển, chẳng để ý bên cạnh là máu tươi thịt nát cũng không thèm động đậy tí nào.
- Ăn cơm thôi!
Tuy nhiên khi một tiếng kêu cơm những binh sĩ giả chết liền bò dậy, không ít người bụng đói meo, cả ngày chưa ăn uống gì, Triệu Giai vì giữ gìn hình tượng không dám nằm ra đất như những tướng sĩ khác, chỉ dựa vào thành thở dốc, nghe tới ăn cơm cũng thấy bụng đói lả, giờ cái loại canh suông kia cũng hóa thành mỹ vị rồi.
Y liền vịn lấy tường thành đứng dậy, chuẩn bị nhìn coi ở đâu có cơm ăn, đúng lúc này chỉ thấy Thôi tướng quân một thân máu tươi bước tới, trong tay bưng hai bát nước nóng hổi bước tới đưa trước mặt y cười to:
- Tiểu vương gia cực khổ rồi, không nhờ sự ủng hộ của ngươi, lần này chỉ sợ sẽ chết dưới tay người Nữ Chân, mau lại đây ăn chút gì đi!
Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức bụng càng đói cồn cào, nhận lấy bát to định uống, mới thấy bên trong chen đầy thịt y liền kinh ngạc hỏi:
- Thôi tướng quân, trong quân chúng ta ngay cả đồ ăn còn không có, ở đâu ra thịt thế này?
Nghe Triệu Giai hỏi, Thôi tướng quân liền cười quỷ dị nói:
- Haha, trên chiến trường không thiếu nhất chính là thịt, dưới chân ngươi không phải đều là thịt của những thi thể này sao, cũng là thứ tốt để ăn đấy!
Nghe Thôi tướng quân nói, Triệu Giai bị hù dọa, hay tay cũng run lên xém chút đem bát ném luôn, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm nói:
- Tướng quân, đây không phải… là thịt người chứ?
Nhìn Triệu Giai khẩn trương, Thôi tướng quân chỉ cười ha ha, qua một hồi lâu mới vỗ vai y:
- Yên tâm đi, chúng ta còn chưa bị buộc tới bước đường đó, những thịt này là thịt ngựa, lão Dư muốn bồi bổ cho các huynh đệ bèn giết chiến mã đi, dù vậy cũng không đủ cho hai bữa!
Nghe là thịt ngựa mà không phải thịt người, Triệu Giai mới bình tĩnh lại, giết người phải có can đảm nhưng ăn thị người không phải chỉ là vấn đề can đảm thôi, vả lại nghĩ tới Dư Hỏa Sơn tính tình nóng nảy không ngờ thời khắc mấu chốt giết chiến mã đi, phải biết kỵ binh trong hải quân lục chiến không nhiều lắm, lần này đánh lén Liêu Dương phủ chỉ đem theo ba ngàn, Dư tướng quân là người thống lĩnh đội kỵ binh này, yêu quý chiến mã vô cùng, mấy hôm nay thiếu lương thực chiến mã cũng không có cỏ ăn, nghe nói Dư tướng quân tình nguyện mình chịu đói cũng phải đem lương khô còn dư lại cho chiến mã ăn, giờ hạ lệnh giết chiến mã làm quân lương cũng là quyết định hết sức khổ sở.
Tuy nhiên sau khi cảm thán xong Triệu Giai cũng bắt đầu ăn, dù sao hiện tại quan trọng nhất là lấp đầy bụng, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu qua đói khát, nên sau khi vào hải quân, ngẫu nhiên gặp thời điểm thiếu lương thực nhưng đa số đều trên biển, dù chỉ là bắt cá cũng có thể có đầy đủ thức ăn mà ăn, chỉ có điều có khi ăn thịt cá nhiều sẽ có cảm giác muốn ói thôi.
Dù thịt ngựa chẳng có mùi vị gì vì trong quân không có gia vị khiến thịt hơi tanh và hoàn cảnh xung quanh cũng không thích hợp ăn cơm, trong vòng ba bước còn có mười cỗ thi thể, lại có thi thể bụng bị xé ra, ruột thò ra ngoài, máu tanh tràn ngập không khí, nhưng Triệu Giai dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ăn hết thịt trong bát, còn ăn hết sạch sành sanh canh trong bát, đáy bát cũng sạch bóng.
Nhìn Triệu Giai ăn như quỷ chết đói đầu thai Thôi tướng quân chỉ đứng bên cạnh cười ha ha, vỗ vai nói y bây giờ mới giống đàn ông chân chính, sau đó đem bát của mình chia y phân nửa, mới đầu Triệu Giai còn từ chối nhưng Thôi tướng quân lại nói:
- Khách khí cái gì, cho ngươi thì ngươi cứ ăn, ăn nhiều một chút mới có khí lực giết địch, tuổi tác ta lớn rồi, ăn uống ngày càng kém, nếu ta còn trẻ một ngày ăn một con dê chứ chả chơi!
- Tạ ơn tướng quân!
Triệu Giai sợ y mà từ chối nữa tướng quân sẽ tức giận, chỉ nói tạ ơn sau đó nhai như hổ vồ, sói nuốt, đợi y ăn xong sạch chén Thôi tướng quân mới cười hài lòng.
Sau khi ăn xong, Thôi tướng quân đứng lên xem bộ muốn rời đi, lại như nghĩ tới điều gì, liền nhìn Triệu Giai thấp giọng hỏi:
- Tiểu tử, chúng ta cũng coi như trên chiến trường đồng sinh cộng tử, giờ ngươi nói ta biết ngươi là Triệu Giai thật hay giả?
Trên đời này làm gì có ai là đồ ngốc, lúc mới bắt đầu, Thôi tướng quân bọn họ sẽ chỉ nghĩ Triệu Giai là thân vệ bình thường, nhưng thấy biểu hiện của y mấy hôm nay làm bọn họ hiểu được lai lịch Triệu Giai không đơn giản, loại khí chất kia người bình thường nào có được, hơn nữa khi hỏi thăm các thân vệ khác về lai lịch kết quả không ngờ không ai trả lời, vì vậy dù không biết thân phận Triệu Giai thật sự là gì nhưng cũng biết y do tự tay Hô Diên Bình an bài vào, nên trước đó đã có lệnh không cho bất kỳ ai tiết lộ một chút tin tức nào về Triệu Giai và cũng không được đem ra thảo luận.
Theo những biểu hiện của thân vệ này, Thôi tướng quân bọn họ tự nhiên đoán được lai lịch Triệu Giai không đơn giản, hơn nữa Triệu Giai lại tự mình đề xuất giả mạo Triệu Giai, thậm chí ngay cả việc biểu hiện thân phận cũng do y tự mình thể hiện càng làm các tướng lĩnh như Thôi tướng quân hoài nghi, người trẻ tuổi ưu tú trước mắt rất có thể chính là con trai của Lăng vương.
Đối với nghi vấn của Thôi tướng quân, Triệu Giai cũng không thấy bất ngờ vì y biết khi mình nói dối lỗ hổng cũng nhiều, mà các tướng quân đều là tinh anh, một đám người nhìn thô kệch nhưng tâm tư cẩn mật, nên nhìn thấu lời nói dối của mình cũng chẳng lạ gì, tuy nhiên y cũng không có ý định lập tức thừa nhận, chỉ thần bí tươi cười trả lời Thôi tướng quân:
- Thôi tướng quân nói gì vậy, dĩ nhiên ta chính là Lăng vương thế tử Triệu Giai rồi!
- À!
Nhìn Triệu Giai trực tiếp thừa nhận, Thôi tướng quân càng sửng sốt, sau đó y bỗng nhiên nghĩ tới, để đảm bảo thân phận Triệu Giai giả không bị bóc trần, bọn họ yêu cầu Triệu Giai ở đâu cũng phải tự xưng Lăng vương thế tử, nên nhất thời cũng không biết lời y là thật hay giả.
Không đợi Thôi tướng quân kịp phản ứng chỉ thấy y ôm quyền nói:
- Thôi tướng quân, xem ra người Nữ Chân sẽ không đánh tới nữa, ta còn phải đi thăm Hô Diên Tướng quân, xin cáo từ!
Triệu Giai nói xong hành lễ với Thôi tướng quân rồi xoay người rời đi, mấy ngày nay Triệu Giai cũng không quên quan tâm Hô Diên tướng quân, nương theo thân phận hiện tại thật dễ dàng gặp Hô Diên Bình, y vẫn áy náy vì không giúp Hô Diên Bình đỡ được mũi tên kia mà tự trách, nên mỗi ngày đều dành thời gian chăm sóc Hô Diên Bình nhiều hơn.
Tuy rằng thân thể hết sức mỏi mệt nhưng Triệu Giai vẫn đi tới phòng Hô Diên Bình, lúc này y quan chuẩn bị thay thuốc cho ông, Triệu Giai tự mình tiến lên giúp tuy nhiên sau khi thay thuốc bỗng nghe Hô Diên Bình phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó chậm rãi mở mắt khiến Triệu Giai hưng phấn hô to:
- Bình thúc, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi!
Dù từ trong hôn mê mới tỉnh lại, Hô Diên Bình ban đầu có chút mê man nhìn Triệu Giai rồi sau một hồi mới nghĩ tới tình cảnh hiện tại, nhớ lại chuyện bị ám sát, làm cho ông cả kinh muốn ngồi dậy lại động vết thương đau đến nỗi mồ hôi đầy trán, Triệu Giai vội vàng đỡ lấy rồi nói:
- Bình thúc, ngài trước tiên nằm xuống, y quan nói miệng vết thương vừa khép lại, ngàn lần không thể lộn xộn nếu không sẽ lại khiến miệng vết thương nứt ra!
- Ta bị thương tới giờ đã mấy ngày rồi?
Hô Diên Bình khàn khàn nói, hôn mê mấy ngày không ăn được cơm, tuy có thể ăn thức ăn lỏng, nhưng cũng có hạn, cổ họng tích tụ đờm, nói chuyện cũng hơi khó khăn.
- Đã ba bốn ngày rồi nhưng ngài đừng lo lắng, toàn quân vẫn bình thường, ngoài thành người Nữ Chân dù điên cuồng tiến công nhưng vẫn bị chúng ta đánh lui!
Triệu Giai lúc này vui mừng nói, tiện tay đưa chén nước qua, mặc dù y chỉ là chỉ huy quân đội tạm thời, sự vụ không cần quan tâm nhưng lưng vẫn mang áp lực lớn, Hô Diên Bình tỉnh lại khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Bốn ngày rồi, trong quân lẽ nào không biết tin ta hôn mê?
Hô Diên Bình nghe xong cũng kinh ngạc hỏi, cả nước Triệu Giai đưa tới cũng quên uống!
- Ha ha, Bình thúc ngài uống chút nước đi, ta lại cho người chuẩn bị chút cháo, ngài vừa ăn vừa nghe ta nói, mấy hôm nay ta bận chết đi được.
Bỏ xuống áp lực trong quân, Triệu Giai lại khôi phục bản tính trẻ tuổi hoạt bát nói.