Triệu Giai vừa trải qua đại chiến, lại không ngờ Hô Diên Bình trong hôn mê tỉnh táo lại, làm y hết sức hưng phấn, chạy trước chạy sau cho người chuẩn bị cháo loãng, còn có mấy vị y quan bắt mạch, kết quả cho thấy thương thế tuy nặng nhưng lại chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần nghỉ ngơi tốt vài ngày là không sao nữa.
Hô Diên Bình vừa tỉnh táo lại còn chút mơ hồ nhìn thấy Triệu Giai thân đầy máu tươi chạy tới lui liền sửng số, giữ y lại hỏi:
- Chuyện như thế nào, người Nữ Chân công phá rất mạnh ư, sao cả cháu cũng lên tới chiến trường rồi?
Đúng lúc này cháo loãng cũng đưa tới nên Triệu Giai một bên đưa cháo cho Hô Diên Bình, lại đem chuyện mấy hôm nay nói lại một lần, gồm cả chuyện người Nữ Chân đoán được ông bị thương, sau đó lại tấn công Liêu Dương phủ thành, làm Hô Diên Bình càng khiếp sợ, ngắn ngủi có vài ngày mà phát sinh nhiều sự tình như vậy.
- Tốt! Tốt lắm! Giai nhi nay đã trưởng thành, có thể trong thời khắc mấu chốt quyết đoán có biện pháp an định nhân tâm, nếu cha cháu mà biết chuyện sẽ tự hào vì cháu!
Nghe Triệu Giai nói xong, Hô Diên Bình càng mừng vỗ vai Triệu Giai khen ngợi.
Nghe Hô Diên Bình khen, Triệu Giai hơi ngượng ngùng, rồi lại nhớ tình huống mấy ngày trước, càng khiến y tự trách:
- Bình thúc, mấy ngày trước lúc người gặp thích khách đều do cháu không thể đỡ mũi tên khiến người trọng thương, xém chút mất mạng, cháu…!
Triệu Giai nói chưa xong đã bị Hô Diên Bình mắng:
- Ngốc à, Bình thúc mà dựa vào cháu đỡ tên cho ta, ngày sau còn mặt mũi nào nhìn cha cháu, ta còn phải đa tạ mũi tên đó không có bắn trúng cháu ấy!
Nói tới đó Hô Diên Bình nhìn Triệu Giai đang cầm cháo trong tay cười nói:
- Được rồi, hai người chúng ta đừng khách khí, nhanh đem cháo tới, ta thật sự đói bụng lắm rồi!
Nghe Hô Diên Bình nói tới Triệu Giai mới cười ha hả, không nghĩ tới chuyện này nữa liền đưa cháo cho Hô Diên Bình, nhưng Hô Diên Bình lại thấy quá chậm liền gượng ngồi lên cầm bát cháo uống sạch một hơi, còn muốn uống tiếp nhưng bị y quan khuyên can rằng ông mới tỉnh lại, dạ dày yếu ớt không nên ăn quá no, làm Hô Diên Bình cầm chén lưu luyến không muốn buông.
Tin Hô Diên Bình tỉnh lại rất nhang tới tai các vị tướng quân, những người này qua đại chiến đều quá mệt mỏi, một số còn bị thương, lúc này cũng buồn ngủ nhưng nghe tin Hô Diên Bình tỉnh lại liền từ trên giường nhảy dựng lên chạy tới nơi này, chẳng qua khi vào phòng nhìn Hô Diên Bình và Triệu Giai cười nói, đám người Thôi tướng quân liếc nhìn nhau, càng thêm khẳng định người thanh niên này chính là Lăng Vương thế tử chân chính rồi.
Thấy Thôi tướng quân bọn họ tiến vào, Hô Diên Bình cũng không vội công khai thân phận Triệu Giai mà chỉ cho Triệu Giai đứng cạnh mình, mới nhìn mấy người Thôi tướng quân nói:
- Ta hôn mê mấy hôm, lão Thôi và các vị huynh đệ đã cực khổ rồi!
- Tướng quân khách khí rồi, chúng ta cũng chỉ là tận chức trách của mình!
Đám người Thôi tướng quân đều có chút kích động nói, bọn họ đều là cấp dưới theo Hô Diên Bình đã nhiều năm, thấy ông tỉnh lại cảm giác như tìm được điểm tựa, nhất là vị Dư tướng quân kia kích động nước mắt lưng tròng, thật sự làm Triệu Giai có cái nhìn khác về ông ta.
Nhìn lão huynh đệ kích động, Hô Diên Bình cũng an ủi bọn họ vài câu, sau đó mới nghiêm sắc mặt hỏi:
- Ta nghe nói, bọn người Nữ Chân điên cuồng tấn công, dù đã đánh lui bọn chúng nhưng chúng ta cũng tổn thất không nhỏ, hiện tại các người tự mình báo cáo tổn thất với ta, còn nữa, lương thảo có thể kiên trì trong bao lâu?
Thấy Hô Diên Bình vừa tỉnh lại chuyện đầu tiên là hỏi tình huống trong thành, Thôi tướng quân liền tiến lên tự mình bẩm báo tổn thất và một số quân tình, Hô Diên Bình vừa nghe vừa phân phó sự vụ, sau khi Thôi tướng quân bẩm báo xong, ông đã hiểu đại khái tình hình trong thành.
Vốn ông còn bận tâm mình hôn mê mấy hôm, mặc dù có Triệu Giai an ổn lòng người nhưng cũng sẽ xuất hiện một vài nhiễu loạn, nhưng nghe Thôi tướng quân bẩm báo xong ông mới hoàn toàn an lòng, tuy rằng đại chiến hôm nay cũng khiến bọn họ tổn thất mấy ngàn tướng sĩ nhưng lại khiến người Nữ Chân phải trả giá đắt, hơn nữa trong thành cũng ổn định, vấn đề lớn nhất ở đây là thiếu lương thực, nhưng tính toán thời gian thì viện quân cũng sắp tới rồi.
Cùng lúc đó sau khi tấn công Liêu Dương phủ thành không công được mà phải lui, A Cốt Đả liền gọi Ngô Khất Mãi tới trong doanh trướng nghị sự, vì gã hiện cũng đang gặp phải một lựa chọn vô cùng nan giải.
- Đại ca, công thành và thủ thành cũng không phải chuyện chúng ta am hiểu, hôm nay cũng đã dốc hết toàn lực rồi, nhưng tổn thất quá nghiêm trọng, không đánh mà phải lui, xem ra quân Tống mạnh hơn Liêu quân rất nhiều, dù bị nhốt thiếu lương thực nhưng cũng không thể coi thường!
Ngô Khất Mãi vừa bước vào đã nói với A Cốt Đả đang ngồi cau mày.
- Ta đã biết!
A Cốt Đả nhìn Ngô Khất Mãi một cái rồi mới nói:
- Quân Tống hung mãnh vượt xa dự liệu của ta, nhưng hôm nay ta có thể kết luận, cạm bẫy ta đã thiết lập sẵn không hề có hiệu quả, nếu không sẽ không thể xảy ra chuyện dù chủ tướng Hô Diên Bình cả ngày không xuất hiện trên tường thành nhưng không có chủ tướng chỉ huy quân Tống vẫn còn sức chiến đấu cường đại đến thế, thật khiến ta không rét mà run.
Nghe đại ca nói Ngô Khất Mãi cũng thầm hoảng sợ, may mà bọn họ không có ý đối kháng quá cứng với quân Tống mà dùng mưu dẫn chúng vào Liêu Dương phủ thành, nếu đường đường chính chính giao phong, chỉ sợ quân đội Nữ Chân bách chiến bách thắng như bọn họ cũng sớm bại rồi.
Sau một hồi ngơ ngẩn, Ngô Khất Mãi rất nhanh tỉnh táo lại mới nói:
- Đại ca, làm sao đây, Liêu Dương phủ thành trong thời gian ngắn là không thể công phá, viện quân của Tống lúc nào cũng có thể tới, nếu chúng ta không lui chẳng may bị quân Tống tiếp viện ngăn lại, muốn chạy cũng muộn rồi.
Lời Ngô Khất Mãi nói cũng là chuyện A Cốt Đả lo lắng nhất, chỉ thấy gã nghe xong thở dài nói:
- Nhị đệ đệ nói đúng, hơn nữa viện quân của Tống đã tới, trưa hôm nay ta mới nhận được tin tức, thám mã đã phát hiện đội quân tiền tiêu, dựa theo suy đoán của ta, chậm nhất chiều mai sẽ tới nên trước xế chiều ngày mai chúng ta cần phải quyết định là đánh hay chạy?
Nghe nói viện quân quân Tống đã ở phía sau cách không còn xa, Ngô Khất Mãi càng chấn động vội vàng nói:
- Đại ca còn do dự gì nữa, chiều mai viện quân của địch đã tới, chúng ta chỉ còn nửa ngày thời gian, mặc dù chúng ta bất kể thương vong tấn công mạnh mẽ vào, làm sao trong thời gian ngắn mà công phá Liêu Dương phủ thành được, càng không còn thời gian mà làm tốt phòng bị trước khi viện quân Tống tới, chúng ta nên rút lui thôi, rừng xanh còn đó lo gì không có củi đun, chỉ cần chúng ta còn quân đội trong tay, ngày sau cơ hội đánh bại quân Tống còn nhiều!
- Việc đệ nói ta cũng hiểu được, chỉ là vì dụ dỗ năm vạn quân Tống vào bẫy, chúng ta đã tiêu hao toàn bộ khí lực, rời cả Liêu Dương phủ thành đi, mục đích là để tiêu diệt một chi quân Tống, từ đó làm nhuệ khí quân Tống suy sụp, không nghĩ rằng trả một cái giá quá đắt như vậy mà cuối cùng lại thành không công mà lui, còn phải vứt bỏ cả toà phủ thành Liêu Dương, ta làm sao cam tâm đây!
A Cốt Đả nói xong tức giận vỗ bàn một cái, bình thường ở trước mắt người khác gã biểu hiện cực kỳ quyết đoán, cũng chỉ thể hiện con người thật ở trước mặt đệ đệ của mình.
Nhìn bộ dạng đại ca không cam lòng, Ngô Khất Mãi cũng đoán được trong lòng y nghĩ cái gì, chỉ tiến lên khuyên giải:
- Đại ca ta biết huynh hận Đại Tống thấu xương, nằm mơ cũng muốn đánh bại quân Tống, nhưng thực lực của chúng ta nay quá yếu ớt, làm sao có khả năng là đối thủ của bọn chúng, cho dù tiêu diệt một chi quân Tống cũng có là gì, chỉ khiến Đại Tống điên cuồng trả thù, nên thất bại lần này cũng chẳng có gì, coi như bỏ tiền mua một bài học, ngày sau thực lực chúng ta hùng mạnh lại tìm quân Tống báo thù cũng không muộn!
Cừu hận của A Cốt Đả có thể lý giải, Đại Tống hại chết hết cha mẹ bọn họ lại khiến A Cốt Đả mất đi khả năng của nam nhân, huynh đệ bọn họ từ nhỏ nhận lấy bao đau khổ đắng cay, bình thường có khi phải lấy thi thể người ta lấy thịt mà ăn, tất cả đều do Đại Tống ban cho, A Cốt Đả sở dĩ còn sống chỉ vì muốn báo mối thù này với Đại Tống, nên khi đối mặt Tống quân mới mất hết sự bình tĩnh cơ trí ngày thường.
Nghe đệ đệ khuyên bảo cuối cùng A Cốt Đả cũng bình tĩnh phần nào, lập tức nghiêm túc phân tích thế cục một chút mà nói:
- Được rồi, lần này ta quả thật là quá vọng động, hiện tại đã không còn thích hợp mặt đối mặt mà giao chiến với quân Tống, đối với Kim quốc chúng ta vẫn nên cướp đoạt thêm nhiều tài nguyên từ Liêu quốc, khuếch trương thế lực, dù thế nào tóm lại cũng phải tăng cường thực lực bản thân!
- Đai ca nói quá đúng, từ thời khắc khi Đại Tống xuất binh với Liêu quốc, Liêu quốc cũng đã không xong rồi, nay mấy chục vạn quân Tống đang tiến về thành Thượng Kinh của Liêu quốc, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, đặc biệt là Thượng Kinh xa hoa nhất Liêu quốc, nếu có thể chiếm cứ nơi đó, cũng có thể phá hỏng kế hoạch của quân Tống, lại chiếm được địa khu tốt nhất của Liêu quốc tăng cường thực lực, chính là nhất cử lưỡng tiện!
Ngô Khất Mãi lại lên tiếng nhắc tới Thượng Kinh, trong mắt đầy tham lam, bởi vì nơi đó có vô số của cải và mỹ nữ gã nằm mơ cũng muốn tới.