Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Hô Diên Bình tỉnh lại, tướng sĩ trên đầu thành bỗng phát hiện đại doanh Nữ Chân ngoài thành biến mất. Hóa ra người Nữ Chân đã thừa dịp đêm tối rút lui. Điều này làm cho quân Tống trong thành hoan hô như sấm động. Hô Diên Bình nghe được tin này, không màng thân thể trọng thương, bắt Triệu Giai đỡ xuống đầu thành, tự mình sai hai đội ngũ ra khỏi thành xem xét, phát hiện người Nữ Chân đã thực sự lui binh mới thực sự yên lòng.
Buổi chiều cùng ngày, rốt cuộc Từ Nguyên đích thân dẫn đầu năm vạn viện quân cũng đuổi tới. Tuy nhiên, lần này đánh úp phủ thành Liêu Dương không được như ý muốn lắm. Dù bọn họ chiếm được phủ thành Liêu Dương, đây cũng chỉ là một tòa thành trống, căn bản không có thứ gì giá trị cả, đã thế còn suýt nữa trúng quỷ kế của A Cốt Đả khiến năm vạn đại quân lâm vào khốn cảnh, thiệt thòi lần này quả là không nhỏ.
Mặt khác, đối với Đại Tống mà nói, phủ thành Liêu Dương chẳng qua chỉ là một cái gân gà. Kiểu như, nếu buông bỏ nơi này, người Nữ Chân đã đi nhất định sẽ quay trở lại, phải về chiếm chỗ này lần nữa. Nhưng nếu cứ đóng quân ở đây mãi thì tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực. Không chỉ vậy, nơi đây là một tòa thành trống không, không có gì thực sự giá trị cả. Do đó, phủ thành Liêu Dương trở thành một món ăn không thấy vị, bỏ đi thì tiếc.
Cuối cùng, Từ Nguyên và Hô Diên Bình bàn bạc lại với nhau, quyết định tạm thời chiếm cứ phủ thành Liêu Dương. Gần đây, bọn họ mới có cơ hội giao thủ với người Nữ Chân, tuy phải chịu chút thiệt thòi nhưng không thể nói là không có chiến tích. Nếu không chiếm thành, khí thế ở quân sẽ giảm đi đáng kể. Ngoài ra, phủ thành Liêu Dương ví như đô thành của Kim quốc Nữ Chân, chiếm lấy nơi này có ý nghĩa chính trị rất lớn. Đại Tống nhiều tiền thế lớn, cho dù mình có chịu chút thiệt thòi cũng không thể để Nữ Chân chiếm tiện nghi được. Cho nên, tiêu tốn tiền bạc, nhân lực là hoàn toàn đáng giá.
Nhưng mà từ sau khi chiếm phủ thành Liêu Dương, đông lộ quân Từ Nguyên bọn họ đã hoàn thành mục tiêu chiến lược của mình. Đằng nào cũng là hải quân, mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là vùng duyên hải Liêu Quốc. Lần này đánh chiếm Liêu Dương đã khiến bọn họ lệch khỏi kế hoạch ban đầu. Vì vậy, kế tiếp bọn họ chỉ cần củng cố chiến quả là được, cùng lắm là phối hợp thêm với quân trung lộ của Dương Hoài Ngọc.
Cùng lúc đó, đông lộ quân đã được báo cáo tỉ mỉ đến kinh thành. Thân là hoàng đế, Triệu Hú vội xem chiến báo trước. Lúc xem đến đoạn Hô Diên Bình đánh úp Liêu Dương, chợt phát hiện đường huynh Triệu Giai của mình đang ở trong quân, lấy thân phận mình để ổn định quân tâm, rồi lần lượt đánh bại từng đợt tiến công của người Nữ Chân, Triệu Hú không khỏi vô cùng kinh ngạc. Triệu Hú lập tức vội vàng gọi Triệu Nhan vào cung, dù sao thì chuyện lớn như vậy, tam thúc cũng nên biết.
Triệu Nhan trước đó vẫn chưa biết chuyện Triệu Giai chạy theo Hô Diên Bình đến tận Liêu Dương phủ, hắn chỉ biết Triệu Giai tham gia cuộc tấn công Liêu này thôi. Nhưng theo hắn, Triệu Giai là hải quân, còn là hạm trưởng, nhiều lắm là thừa lúc thuyền đi dọc thành trì Liêu quốc, bắn vài quả pháo lên, căn bản không có gì nguy hiểm.
Cũng bởi vì vậy, khi Triệu Hú gọi hắn tiến cung, hắn còn tưởng rằng cuộc chiến với Liêu quốc có vấn đề, không ngờ Triệu Hú vừa thấy hắn, vẻ mặt lại cực kì hâm mộ:
- Tam thúc, xem ra đại ca lần này lập công lớn rồi, chỉ một người mà cứu mạng năm vạn tướng sĩ! Lại còn dẫn đầu đại quân đánh đuổi người Nữ Chân thành công nữa chứ! Vừa nghĩ tới là cảm thấy phấn khích rồi, thật hâm mộ đại ca có thể có cơ hội như vậy!
Triệu Nhan nghe Triệu Hú nói nhưng không hiểu làm sao, cho nên lấy tờ chiến báo xem một lần, bấy giờ mới hiểu được những chuyện đã xảy ra, vui mừng không thôi. Có điều nghĩ mà sợ, nếu lúc ấy Triệu Giai không quyết đoán đứng ra thu phục quân tâm, nói không chừng phủ thành Liêu Dương sẽ bị người Nữ Chân phá được. Chẳng may Triệu Giai rơi vào tay A Cốt Đả, chỉ sợ bị trả thù thê thảm mất, dù sao người A Cốt Đả hận nhất chính là mình.
- Tam thúc này, đại ca cũng ở trên chiến trường rồi, bây giờ tiến triển chúng ta tấn công Liêu quốc thì không thuận lợi lắm, cho nên tam thúc xem ta có thể ngự giá thân chinh không? Phụ hoàng năm đó tự tay san bằng Tây Hạ, nếu giờ ta cũng tiêu diệt được Liêu quốc, chắc chắn sẽ khiến mọi sử sách đều ca tụng!
Đợi Triệu Nhan xem xong chiến báo, Triệu Hú bỗng cười hì hì, nói. Thân là một đế vương trẻ tuổi, y cũng có khát khao tự mình kiến công lập nghiệp trên chiến trường. Chỉ tiếc thân phận lại không y lên chiến trường dễ dàng như vậy, cho dù là ngự giá thân chinh, y cũng không thể tự định đoạt.
- Cháu đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa, coi như là ta ủng hộ giúp cháu tạm thời quản chuyện triều chính cũng vô dụng, những đại thần trên triều kia nhất định không cho cháu rời khỏi kinh thành đâu. Tốt nhất là cháu bỏ suy nghĩ ấy đi!
Triệu Nhan nghe Triệu Hú nói xong thì lườm y một cái. Ý nghĩ của Triệu Hú, hắn có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không đồng ý. Năm đó, khi Triệu Húc tấn công Tây Hạ chỉ là thái tử, mà giờ Triệu Hú đã là hoàng đế rồi, lỡ chẳng may có gì sơ suất, giang sơn xã tắc Đại Tống coi như xong. Vì thế, chẳng những Triệu Nhan không mạo hiểm mà đại thần trên triều cũng không đồng ý để y rời khỏi kinh thành.
Thấy chuyện ngự giá thân chinh của mình ngay cả tam thúc thường hiểu mình nhất cũng không đồng ý, Triệu Hú không khỏi thở dài. Thật ra, y biết chuyện này là không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn ấp ủ chút hi vọng xa vời, giờ thì hay rồi, chút hi vọng này hoàn toàn bị dập tắt rồi. Điều này làm y càng thêm hâm mộ đại ca Triệu Giai của mình. Thân đế vương, tuy có được thiên hạ nhưng không thể có thứ tự do trân quý nhất, vậy chẳng khác nào là mất hết tất cả.
Tiếp đó Triệu Nhan thảo luận với Triệu Hú tình hình chiến đấu với Liêu quốc. Lại nói bất kể đông lộ quân hay tây lộ quân đều tiến công vô cùng thuận lợi và hoàn thành tốt mục tiêu đã đề ra, thậm chí đông lộ quân còn chiến được kinh đô của Kim quốc, coi như vượt chỉ tiêu. Tuy vậy, trung lộ quân mà Dương Hoài Ngọc dẫn đầu có chút không thuận lợi, đây cũng là nguyên nhân Triệu Hú vừa nói tấn công Liêu quốc không thuận lợi lắm.
Trung lộ quân của Dương Hoài Ngọc từ lúc vừa khởi đầu cũng không phải chịu kháng cự quá mạnh mẽ, thậm chí Gia Luật Thuần trấn thủ thành Trung Kinh cũng lựa chọn đầu hàng Đại Tống. Nhưng từ khi đẩy mạnh tiến công lên phía bắc lại gặp phải lực cản rất lớn. Bởi Gia Luật Tuấn không để ý đến thế cục Liêu quốc, bất chấp cưỡng ép trưng binh nhập ngũ với số lượng lớn, khiến quân đội Liêu quốc số lượng tăng thêm nhiều. Tân binh vừa chiêu mộ lực chiến thấp thì dù sao cũng còn số lượng áp đảo. Mỗi bước Dương Hoài Ngọc tiến tới đều phải đánh vô số Liêu quân, dẫn đến kéo tiến độ quân trung lộ xuống nghiêm trọng, mà bên phía Đại Tống không còn cách gì hay hơn để xử lý.
Nói xong chuyện Liêu quốc, Triệu Nhan đang định cáo từ thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện đã nghĩ đến lúc trước. Bước chân tức thì dừng lại, vẻ mặt do dự, mãi sau mới nói:
- Bệ hạ, thần có chuyện muốn thương lượng với người!
Nghe Triệu Nhan tự nhiên gọi mình là “bệ hạ”, Triệu Hú lập tức ngồi thẳng người. Mỗi khi tam thúc gọi y là “bệ hạ”, nhất định việc cần nói sẽ có liên quan đến triều chính:
- Tam thúc xin cứ nói!
Triệu Nhan vẫn do dự thêm lúc nữa mới chịu nói:
- Bệ hạ, lúc trước thần có nhận được một tin từ châu Âu, tuy không ảnh hưởng gì đến Đại Tống ta lắm, nhưng lại có quan hệ với đại ca người.
- Châu Âu? Chẳng lẽ là liên quan đến đại ca và tiểu thiếp là công chúa châu Âu của huynh ấy?
Triệu Hú nghe vậy, vẻ mặt có vẻ rất hứng thú. Đối với diễm ngộ của Triệu Giai, y hâm mộ vô cùng, mà y ngay cả hoàng cung cũng không ra nổi, nói gì là gặp công chúa. Hơn nữa, trên đời này làm gì có nhiều công chúa vậy cho y gặp?
- Đúng vậy, cha Agnes là hoàng đế tối cao của đế quốc La Mã thần thánh – Henry đệ tứ, nhưng không may bị hai đứa con trai phản bội, chết bệnh trên đường. Trước khi chết, ông ta lại truyền ngôi vị hoàng đế cho Agnes, cho nên theo lí mà nói, Agnes mới là hoàng đế tối cao của đế quốc La Mã thần thánh.
Nói tới đây, Triệu Nhan dừng lại một chút:
- Chỉ là trong tay Agnes không có binh quyền, cho nên sau khi cha nàng chết mới không thể không trốn ra ngoài. Hai vị huynh trưởng của nàng vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tối cao mà không ngừng phát động chiến tranh. Trong đó, đại ca nàng được giáo hoàng ở La Mã ủng hộ, còn nhị ca thì được quốc nội các nước chư hầu ủng hộ. Nói chung là thế lực hai bên ngang nhau, đại chiến nhiều năm bất phân thắng bại, còn khiến cả nền móng đế quốc La Mã thần thánh lung lay, dân chúng khổ không tả xiết. Thậm chí, có không ít người bắt đầu hoài niệm những ngày hòa bình khi Henry đệ tứ còn tại vị, cho nên...
Mắt Triệu Hú bỗng sáng lên, lập tức cướp lời Triệu Nhan:
- Ta hiểu rồi, dân chúng La Mã bắt đầu nhớ đến những ngày Henry đệ tứ còn thống trị, vì vậy nếu người thừa kế chân chính của ông ta là công chúa Agnes đột nhiên trở lại châu Âu, nhất định sẽ được không ít người ủng hộ. Ngoài ra, còn có Đại Tống ta ủng hộ vũ lực, tài lực, đoạt lại ngôi hoàng đế thì có khó gì. Vị công chúa kia và đại ca lại có đứa con, ngôi vị hoàng đế này sớm muộn gì cũng thuộc về tay Triệu gia chúng ta rồi!
- Đúng vậy, ý ta chính là như thế. Châu Âu vì cuộc chiến giành vương vị mà chiến tranh liên miên, lúc này chúng ta chỉ cần phái một chi hạm đội hùng mạnh bảo vệ Agnes về đó an toàn là được, cộng thêm phô trương vũ lực, đảm bảo sẽ làm cho người ủng hộ Agnes tăng lên nhiều, đoạt lại vương vị cũng không phải chuyện gì khó!
Triệu Nhan cũng hưng phấn nói, kể từ khi biết thân phận của Agnes, hắn luôn nghĩ đến kế hoạch dàn xếp châu Âu, mà giờ đang là một cơ hội rất tốt.
Chẳng qua lúc này Triệu Hú chợt tỉnh táo lại, hơi chút phiền não:
- Tam thúc, cách tam thúc nói đúng ra rất hay, nhưng châu Âu ở xa Đại Tống như vậy, khoan không nói gì khác, chỉ cho một hạm đội khởi hành thôi cũng không phải chuyện dễ dàng chứ đừng nói đến chuyện trao đổi về sau. Nếu vấn đề này không giải quyết được ổn thỏa, chỉ sợ giúp Agnes đoạt lại ngôi vị hoàng đế rồi, ta cũng mất ảnh hưởng trong thời gian dài ở châu Âu?
- Ha ha, chuyện này rất dễ, bây giờ ta có hai biện pháp. Mau bảo người lấy bản đồ ra, ta giải thích cho tỉ mỉ một chút!
Triệu Nhan cười một tiếng, dường như vấn đề khoảng cách này đối với hắn không đáng kể chút nào.