Sau khi phủ thành Liêu Dương được giải vây, do Hô Diên Bình bị trọng thương, tạm thời không thể lãnh binh, Từ Nguyên phải phái một lão tướng có uy vọng thay thế phòng thủ Liêu Dương, còn Hô Diên Bình và đám người Triệu Giai cùng về Thần Châu. Lần này tuy Triệu Giai lập công lớn nhưng cũng cận kề nguy hiểm rất nhiều, vì thế Từ Nguyên không muốn y mạo hiểm nữa, vừa trở lại Thần Châu liền bị đuổi lên thuyền, không có mệnh lệnh của Từ Nguyên, đừng hòng rời khỏi thuyền.
Có điều, lúc mấy người Triệu Giai mới trở lại Thần Châu không bao lâu, cuộc chiến với Liêu quốc đột nhiên có biến chuyển. Vì người Nữ Chân rốt cuộc cũng triển khai tiến công Liêu quốc, A Cốt Đả lui quân khỏi phủ Liêu Dương, sau khi đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại hàng ngũ, tiến công theo hướng đông bắc Thượng Kinh Liêu quốc. Dọc đường đi công thành phá trại, Liêu quân gần như không thể ngăn cản nổi thế công của bọn họ.
Chỉ vẻn vẹn thời gian bảy ngày, quân đội Kim quốc đã đánh sát đến châu Long Hóa gần Thượng Kinh. Nơi này là nơi trước kia Gia Luật Thuần đóng quân, tuy y đã rời đi, trong châu vẫn còn khá nhiều binh còn đóng. Cũng có thể vì vậy nên trước thế đánh của Kim quân, châu Long Hóa chống đỡ được ba ngày. Chiều ngày thứ tư, Gia Luật Nô Chương mất tích đã lâu bỗng xuất hiện ở châu Long Hóa, còn thuyết phục một viên tướng thủ giữ châu thành, khiến đối phương mở cửa đầu hàng. Thế là Kim quân nhất loạt xông vào, những Liêu quân to gan chống cự đều bị tàn sát không còn một mảnh.
Châu Long Hóa bị mất thật ngoài dự tính của mọi người. Dù sao Liêu quốc trước mắt đã tập hợp gần mười vạn đại quân, trong đó đa số là tân binh vừa bị cưỡng ép nhập ngũ, nhưng nếu đóng dọc châu Long Hóa, cản năm vạn Kim quân chắc không có vấn đề gì. Ai ngờ Gia Luật Nô Chương này bỗng xuất hiện, khiến bài trí Liêu quốc đã dựng mất hết hiệu lực, gần mười vạn đại quân bị người Nữ Chân tàn sát hơn phân nửa, số còn lại trốn được thì trốn, hàng được thì hàng. Trong lúc Liêu quốc đang mất phương hướng, chợt xuất hiện một đội quân ở hướng đông bắc, Liêu quốc muốn điều binh phòng thủ cũng không kịp.
A Cốt Đả luôn rất giỏi trong việc nắm cơ hội, thừa dịp châu Long Hóa thất thủ, hàng ngũ phòng thủ Liêu quốc yếu liền lập tức xua binh tiến công thần tốc, đánh thẳng xuống thành Thượng Kinh. Gia Luật Tuấn có vẻ rất kinh hoàng. Cũng may ở thành Thượng Kinh còn mười vạn quân ở lại phòng thủ, cho nên Kim quân mấy lần tiến công không được đánh tự lui.
Tin Kim quân đánh tới kinh thành được truyền ra, Dương Hoài Ngọc dẫn đầu trung lộ quân trong lòng vô cùng sốt ruột. Lại tiếp, bọn họ xuất binh sớm hơn Kim quốc, hơn nữa phía trước cũng đã đánh sát đến Nghi Khôn châu cách thành Thượng Kinh không xa, vậy mà lại gặp hơn hai mươi vạn Liêu quân ngăn lại, làm tốc độ giảm xuống đáng kể. Bây giờ phía trước đã bị người Nữ Chân đoạt được, ông không nóng nảy sao được?
Dương Hoài Ngọc nóng ruột, tướng lĩnh dưới ông thực ra còn sốt ruột hơn. Dù gì bọn họ đã sớm muốn chiếm được thành Thượng Kinh Liêu quốc trước, kiến công lập nghiệp từ đây, giờ lại bị Kim quân đoạt trước, Kim quân còn là kẻ địch của bọn họ nữa chứ. Trong lòng bọn họ, công và tư đều bất bình. Kết quả chiến đấu lần này rất gay cấn, nhưng không ngờ lại giúp đẩy mạnh tiến độ lên. Vài ngày sau, bọn họ đánh Nghi Khôn thành, nơi này là trung tâm của hai mươi vạn quân Liêu, chỉ cần bị công phá, lo gì đến đám Liêu quân còn lại!
Tuy nhiên, đang lúc Dương Hoài Ngọc chuẩn bị tập trung binh lực tiến đánh Nghi Khôn thành, Liêu quân trong thành đột nhiên loan ra tin tức thống soái Liêu quân Tiêu Đức Nhượng muốn gặp ông một lần, nói là có chuyện quan trọng muốn bàn. Tin này khiến Dương Hoài Ngọc vừa vui vừa bất ngờ. Trước kia khi Gia Luật Thuần sắp đầu hàng cũng sai người đến muốn đàm phán, còn lần này là Tiêu Đức Nhượng muốn tự mình đến gặp. Rất có thể là đến đầu hàng, dù gì đi chăng nữa, bây giờ ai cũng có thể nhìn ra vận số Liêu quốc đã hết, rất nhiều người không muốn chôn theo. So với Kim quốc tàn bạo, Đại Tống có vẻ hấp dẫn các quan viên văn võ hơn nhiều.
Cũng chính bởi vậy, Dương Hoài Ngọc đồng ý gặp Tiêu Đức Nhượng ngay. Hai bên cùng ước định gặp nhau tại một bờ sông phía nam Nghi Khôn thành. Con sông này nói rộng không rộng, nhưng rất sâu. Đến lúc đó, khi đàm phán, không cần lo lắng đối phương có mai phục. Quả đó là một địa điểm hoàn hảo để đàm phán.
Theo thời gian ước định, Dương Hoài Ngọc mang theo hộ vệ đi dọc bờ phía nam con sông. Lúc này, Tiêu Đức Nhượng cũng đã dẫn người chờ bên bờ kia, khi thấy y, người kia lập tức chắp tay chào:
- Người ở phía trước kia có phải là Dương Hoài Ngọc tướng quân không?
- Đúng vậy, Dương mỗ đến chậm, khiến Tiêu tướng quân chờ lâu rồi!
Dương Hoài Ngọc cũng ôm quyền nói. Mặc dù trên chiến trường bọn họ là đối thủ, nhưng khi gặp thì phải tuân thủ đúng lễ nghi. Huống chi, rất có thể người ta đến để đàm phán điều kiện đầu hàng. Do vậy, Dương Hoài Ngọc đối với Tiêu Đức Nhượng càng thêm khách khí.
- Dương tướng quân, tiếp đây Tiêu mỗ có chuyện quan trọng muốn nói, hay là ta và ngài đều cho người đi theo lui ra chừng trăm bước?
Tiêu Đức Nhượng nghiêm túc nói. Tuy cách nhau một con sông, Dương Hoài Ngọc vẫn có thể thấy được ánh mắt đau thương từ đối phương. Điều này làm ông rất sửng sốt, cảm giác như lần này đối phương không đến đầu hàng đơn giản như vậy.
- Tất cả các ngươi lui ra, không có lệnh của ta thì không ai được phép tới gần!
Dương Hoài Ngọc lập tức phân phó người đứng sau. Ông căn bản không sợ đối phương giở trò. Sau lưng ông vài dặm có rất nhiều đội kỵ binh tuần tra qua lại, hơn nữa, người bên đối phương cũng đã lui ra hết rồi. Cuối cùng, bên bờ sông chỉ còn hai người Dương Hoài Ngọc và Tiêu Đức Nhượng.
Tiêu Đức Nhượng trầm mặc một lúc mới chịu mở miệng:
- Dương tướng quân, hôm nay Tiêu mỗ mới nhận được tin từ hoàng đế Đại Liêu truyền đến, hi vọng có thể hòa đàm với Đại Tống, hai nước Tống – Liêu ta cùng ngưng chiến, ngày sau Liêu quốc nguyện ý hàng năm tiến cống Đại Tống, cũng lấy thân phận thần tử cung phụng Đại Tống, không biết tướng quân nghĩ ra làm sao?
Không ngờ Tiêu Đức Nhượng sẽ nói như vậy, Gia Luật Tuấn còn nguyện ý xưng thần tiến cống, đây là chuyện mà trước đó chưa bao giờ có. Phải biết lúc trước có chiến tranh, Liêu quốc cũng chỉ đồng ý bồi thường chiến tranh cho Đại Tống, hai nước vẫn ở địa vị như nhau. Mà giờ đây, Liêu quốc vì bảo vệ an toàn cho chính mình, chịu bỏ xuống tôn nghiêm của một quốc gia, có thể coi như chịu ấm ức cầu xin rồi. Chẳng trách ánh mắt Tiêu Đức Nhượng lại lộ vẻ bi thương đến vậy.
Có điều, Liêu quốc đã bày tỏ thái độ vậy rồi, Dương Hoài Ngọc vẫn kiên định lắc đầu:
- Tiêu tướng quân, lấy thế cục Liêu quốc hiện giờ, ngài cảm thấy chỉ cần xưng thần tiến cống là Đại Tống chúng ta chịu lui binh sao? Nói dễ nghe thật đấy! Đại quân chúng ta tiến thêm một bước nữa là tiêu diệt được kẻ địch Liêu quốc này rồi, sau này không cần lo lắng đến phương bắc nữa. Đấy chính là tâm nguyện từ trên xuống dưới Đại Tống ta. Cho nên, điều kiện của các ngươi, ta không thể đồng ý!
Nghe Dương Hoài Ngọc nói vậy, Tiêu Đức Nhượng không kìm được vẻ tuyệt vọng trên mặt. Tia hi vọng trong lòng cuối cùng cũng vụt tắt. Y chỉ nhắm mắt, thở dài một hơi, nói:
- Được rồi, vậy không biết Đại Tống cần điều kiện gì mới chịu lui binh?
- Điều kiện lui binh rất đơn giản, chỉ cần Liêu quốc đầu hàng vô điều kiện, Đại Tống ta sẽ đảm bảo cho thần dân Liêu quốc các ngươi được an toàn. Nhưng mà, các ngài cũng phải cam đoan không được giở trò quỷ sau lưng chúng ta, bằng không, mọi thứ sẽ do pháp luật Đại Tống xử lí!
Dương Hoài Ngọc nói như đinh đóng cột. Vì tiêu diệt Liêu quốc, Đại Tống hao tốn cả triệu tướng sĩ, vì vậy bất kể ra sao đều không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Liêu quốc. Còn có thể nói, ông muốn dẹp xong Kim quốc vừa mới thành lập, hoàn toàn bình định phương bắc.
- Ngài... Khẩu vị Đại Tống các ngài cũng lớn thật. Liêu quốc chúng ta còn vài chục vạn tinh binh, nếu các ngài muốn cứng rắn đấu tới cùng, chúng ta không phải không có cơ hội phản kích đâu!
Tiêu Đức Nhượng lúc này tức đến sùi bọt mép mà hét lớn. Nhưng hẳn ai cũng nhìn ra được, y giờ ngoài mạnh trong yếu, mà nếu Liêu quốc không đến giới hạn cuối cùng, chắc không đến nỗi phải cầu hòa với Đại Tống.
- Khẩu vị của Đại Tống chúng ta đương nhiên rất lớn, nếu không cũng sẽ không xuất triệu quân ra tấn công Liêu quốc. Dù gì lúc trước giữa chúng ta đã có minh ước, là do các ngươi không bảo vệ Hoàng Long phủ, mà Đại Tống ta vì tiêu diệt mối uy hiếp Nữ Chân mới không thể không xuất binh. Do đó các ngươi đừng trách người khác!
Dương Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng rồi nói. Y đang nghi ngờ không biết bên trong Liêu quốc có xảy ra chuyện gì không mà Gia Luật Tuấn phải vội vã cầu hòa. Mà dù có thế thật, Đại Tống càng không còn gì phải sợ nữa.
- Ngài...
Hiểu ý uy hiếp và châm chọc trong lời nói của Dương Hoài Ngọc, Tiêu Đức Nhượng muốn phản bác cũng không được. Yvừa tức vừa giận, nhưng nghĩ đến thế cục hiện tại, cộng thêm lời nhắc nhở của Gia Luật Tuấn, cuối cùng y cũng áp được lửa giận trong lòng:
- Dương tướng quân, các ngài chỉ muốn Liêu quốc chúng ta đầu hàng rồi thâu tóm lãnh thổ chúng ta chứ gì? Hay ngài xem thế này được không: Đại Liêu chúng ta có thể đầu hàng Đại Tống, cũng có thể lệnh quân đội bỏ vũ khí xuống, nhưng các ngài nhất định phải đồng ý rằng giữ tôn hiệu hoàng đế Đại Liêu, mặt khác chia một phần đất cho chúng ta tự trị, nhưng không giữ quân đội. Vậy các ngài đã hài lòng chưa?
- Chuyện này...
Dương Hoài Ngọc nghe đến đó cũng động tâm. Theo lời Tiêu Đức Nhượng nói, đấy giống như cả Đại Liêu đầu hàng rồi. Chỉ khác mỗi chỗ giữ danh hiệu hoàng đế Đại Liêu, ngoài ra giữ một phần đất. Kì thực, điều này chỉ là giữ chút tôn nghiêm cuối cùng của Liêu quốc thôi, không đến nỗi không chấp nhận được.
Dương Hoài Ngọc đang do dự, bỗng Tiêu Đức Nhượng nói tiếp:
- Dương tướng quân, Đại Liêu đã xuất ra thành ý lớn vậy rồi, hi vọng Đại Tống sẽ suy xét kĩ một chút. Nếu ngài không có quyền quyết định thì có thể xin chỉ thị của triều đình. Có điều tốc độ phải nhanh lên. Hiện tại quân Kim sắp đánh đến thành Thượng Kinh rồi, không biết chúng ta còn cầm cự được bao lâu đâu.
Tiêu Đức Nhượng vừa dứt lời, Dương Hoài Ngọc liền đáp ngay:
- Không cần xin chỉ thị triều đình nữa, bản tướng quân thân là thống soái trung lộ quân, trên chiến trường có quyền quyết định. Đối với các điều kiện Liêu quốc đầu hàng ta có thể đồng ý, nhưng phải thay đổi một chút!