“Rầm!”
- Khinh người quá đáng!
Tại hoàng cung, thành Thượng Kinh, Gia Luật Tuấn mang bụng lửa giận lật đổ long án trước mặt, sau đó gầm một tiếng rồi đứng lên giữa đại điện. Trước mắt, gã đành bất đắc dĩ gửi thư hàng Đại Tống, chỉ mong giữ lại danh hiệu hoàng đế cùng với một phần đất nhỏ tự trị, cũng đồng ý không giữ lại quân đội. Ai ngờ Đại Tống đã đáp ứng rồi còn muốn ra thêm một điều kiện mà gã không thể tiếp nhận nữa.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Gia Luật Tuấn, cung nữ nội thị trong đại điện đều vô cùng sợ hãi, miệng câm như hến. Hai hàng văn võ đại thần cũng co đầu rụt cổ, không ai dám chọc Gia Luật Tuấn vào lúc này. Nhưng trên mặt một số đại thần đã có vẻ “Đại Liêu sắp mất nước rồi”, vì vậy lòng kính sợ vị hoàng đế trước mắt cũng giảm đi nhiều. Tuy vậy, ai ngốc mà biểu hiện ra ngoài chứ, chỉ thầm tính toán tương lai trong lòng.
Thấy mọi người không nói lời nào, cuối cùng Gia Luật Ất Tân cũng đứng ra nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, người Tống đề xuất thêm điều kiện là chuyện thường tình. Dù sao thì việc đàm phán cũng là cò kè mặc cả, Bệ hạ không nên quá tức giận về chuyện này, chẳng bằng đốc thúc Tiêu Đức Nhượng một chút, bảo hắn ta bàn thêm với bên chủ soái quân Tống.
- Bàn? Còn muốn bàn gì nữa?
Gia Luật Ất Tân còn chưa nói hết đã bị Gia Luật Tuấn ngắt lời.
- Trẫm đã đề nghị không giữ binh rồi, mong giữ được một danh hiệu hoàng đế, vậy mà Đại Tống, ngay cả một yêu cầu nho nhỏ cũng không đáp ứng được, chỉ đồng ý phong vương. Sau này trẫm gặp tiểu hoàng đế của Đại Tống, chẳng lẽ phải hành lễ thần tử với hắn ta nữa sao? Đúng là nhục nhã!
Thì ra, Dương Hoài Ngọc tuy đồng ý điều kiện đầu hàng Gia Luật Tuấn đưa ra, nhưng lại không đồng ý việc gã giữ lại danh hiệu hoàng đế. Thực ra, đó không phải làm nhục Gia Luật Tuấn, mà bởi vì một nước không thể hai vua, nếu Liêu quốc đã hàng thì chỉ có thể coi hoàng đế Đại Tống là duy nhất. Mặt khác, Liêu quốc luôn cho rằng bọn họ mới là triều đình Trung Nguyên chính thống, do bọn họ lập quốc sớm hơn, mà người Hán cũng cho mình mới là chính thống, cho nên giữa hai nước nảy ra không ít tranh chấp. Dựa vào nguyên nhân này, Đại Tống khó mà để cho Gia Luật Tuấn giữ ngôi hoàng đế.
Gia Luật Ất Tân không ngờ Gia Luật Tuấn lại không nể mặt mình như vậy, không những ngắt lời lão trước mặt quần thần mà còn giáo huấn cho một trận. Điều này làm lão cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Tuy nhiên, lão cũng không dám chống đối, chỉ đen mặt vội lui xuống. Quần thần thấy ngay cả vị đại quan Gia Luật Ất Tân này cũng không làm gì được bèn ngậm miệng chặt hơn, không dám nói.
Càng nhìn đám đại thần câm điếc, Gia Luật Tuấn càng thêm bực tức, lập tức chửi mắng bọn họ một hồi. Đáng tiếc, đại thần Liêu quốc đều đã sớm luyện thành công phu bất động như núi, dù Gia Luật Tuấn mắng mỏ cỡ nào, bọn họ đều coi như là gió thổi qua tai, căn bản là không nhúc nhích. Cuối cùng, Gia Luật Tuấn không còn cách nào khác, bèn thở dốc đuổi mọi người ra ngoài.
Sau khi các đại thần rời đi, Gia Luật Tuấn vẫn ngồi trên ghế rồng bực bội rồi thở phì phì về nội cung. Trong cung có không ít phi tử được gã sủng ái, nhưng nghĩ đến điều này khiến gã càng bực bội hơn. Cứ nghĩ đến trước mắt, Đại Liêu sắp mất nước, phi tử của mình có thể sẽ thành chiến lợi phẩm của người khác là gã lại thấy khó chịu.
Gia Luật Tuấn lập tức không còn tâm tư đến chỗ các phi tử nữa. Cuối cùng không ngờ lại đi đến chỗ hoàng hậu. Theo truyền thống Liêu quốc, hoàng hậu của gã cũng xuất thân từ Tiêu thị. Vị Tiêu hoàng hậu này sinh thái tử Gia Luật Diên Hi, chỉ có điều hoàng hậu đã lớn tuổi, sớm mất đi sự sủng ái của Gia Luật Tuấn. Bình thường, Gia Luật Tuấn rất ít đến chỗ này.
Hôm nay Gia Luật Tuấn vô tình đến chỗ Tiêu hoàng hậu, kết quả vừa đến ngoài điện thì nghe một trận khóc dữ dội ở trong vọng ra. Gã có chút kinh ngạc liền đi vào xem thử. Thấy đứa con Gia Luật Diên Hi cũng ở đây, mà hai mẫu tử lại cùng ôm nhau khóc, giống như đang gặp chuyện vô cùng thương tâm vậy.
- Làm sao vậy? Hai mẫu tử các nàng khóc cái gì?
Gia Luật Tuấn vốn có chút phiền lòng, giờ nhìn cảnh thê nhi khóc lóc thì rất khó chịu, giọng nói chuyện không được tốt.
- Khởi bẩm Bệ hạ, hoàng nhi mới nhận tin, sáng nay, khi người Nữ Chân tấn công thành Thượng Kinh, hai đệ đệ của thần thiếp đều lên trên thành chỉ huy các tướng sĩ, không ngờ thành bị người Nữ Chân công phá, tuy sau này vẫn chiếm lại được thành, nhưng hai đệ đệ của thần thiếp đều gặp nạn rồi.
Nói xong, Tiêu hoàng hậu khóc không thành tiếng. Từ khi người Nữ Chân bắt đầu tiến đánh lên thành Thượng Kinh, gần như tất cả thanh niên trai tráng đều bị trưng binh, vốn hai đệ đệ nàng lại là tướng lĩnh trong quân, lần này gánh trọng trách thủ thành, cuối cùng lại hi sinh ở đó.
Nghe thê tử khóc lóc kể lể, Gia Luật Tuấn bất đắc dĩ thở dài. Hai đệ đệ của Tiêu hoàng hậu tuy không có tài năng gì đặc biệt, nhưng cũng đều là những người trung quân ái quốc, trước đây gã cất nhắc hai bọn họ không ít. Không ngờ giờ hai người lại chết trong lúc thủ thành. Mà thậm chí, trong khoảng thời gian này, quý tộc chết trận đâu chỉ có hai đệ đệ của hoàng hậu, họ hoặc là tự nguyện, hoặc là bị ép lên chiến trường, trong đó có rất nhiều người đã chết trên tường thành, số binh vừa nhập ngũ càng lớn, số người chết càng nhiều.
- Phụ hoàng, người Nữ Chân sắp đánh tới rồi, hay là chúng ta tạm lánh đi chỗ khác đã?
Đúng lúc này, Gia Luật Diên Hi vừa lau nước mắt vừa đề nghị, hắn ta được nuông chiều từ bé, đây là lần đầu cảm nhận được nguy hiểm cận kề như vậy. Hơn nữa, hắn ta vừa mới trưởng thành, đang ở độ tuổi đẹp nhất, tất nhiên không muốn chết sớm trong tay người Nữ Chân.
- Trốn?
Gia Luật Tuấn nghe con trai nói vậy, cười khổ một tiếng, rồi vô lực ngồi bệt xuống, nói:
- Chúng ta còn có thể chạy đi đâu? Phương Bắc đều rơi vào tay người Nữ Chân cả rồi, phía Nam lại bị quân Tống ép sát, chỉ còn lại một Nghi Khôn châu để chống đỡ thôi. Hiện tại, quốc khố Liêu quốc ta cạn kiệt, lương thực hao tổn, nếu giờ chúng ta còn không tìm ra cách, không cần quân Tống phải ra tay nữa, chúng ta sớm muộn cũng chết đói!
Phụ thân đã nói vậy, phản ứng đầu tiên của Gia Luật Diên Hi là sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại mừng như điên, nói:
- Phụ hoàng, nếu phía nam phía bắc đều không trốn được, phía đông là biển không thể qua thì chúng ta chạy về tây đi. Phía tây là thảo nguyên rộng lớn, trên danh nghĩa cũng thuộc vùng Liêu quốc thống trị, tới đó rồi, không chừng còn có thể dựng lại một quân đội, tìm cơ hội đánh về.
Gia Luật Diên Hi vừa dứt lời, Gia Luật Tuấn lại cười khổ:
- Nào có dễ như vậy. Đại Tống đã sớm đề phòng chúng ta trốn về phía tây, sớm đưa quân sang tây bắc chặn đường rút rồi. Hơn nữa, cho dù chúng ta chạy đến được thảo nguyên phía tây, nhưng man tộc cũng chỉ là danh nghĩa do Liêu quốc trị, thực tế lại rất bất mãn với chúng ta, trước đây còn có một vài man tộc muốn làm phản. Giờ chúng ta mà chạy tới thảo nguyên, chỉ sợ không chờ được đến lúc lập nên quân đội đã bị man tộc nghiền thành bột phấn ăn sạch rồi.
Sắc mắt Gia Luật Diên Hi bỗng trở nên tái nhợt, cứ tưởng đã nghĩ ra con đường sống, không ngờ vẫn không được. Chẳng lẽ hắn ta phải chờ chết ở thành Thượng Kinh sao?
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của con mình, trong lòng Gia Luật Tuấn bỗng cảm thấy chua xót. Càng là thời khắc nguy cấp, tình cảm thân nhân càng dễ cảm nhận được. Giống như Gia Luật Tuấn, bình thường chẳng quan tâm đến đứa con trai Gia Luật Diên Hi này lắm, giờ lại cảm thấy áy náy trước an nguy của hắn ta.
- Hoàng nhi, con không cần phải lo lắng. Đại Liêu chúng ta bị Đại Tống và Kim quốc tấn công hai mặt bắc nam, đúng là trời muốn diệt Khiết Đan rồi. Bởi vậy, thiên ý không thể trái, ta đã quyết định đầu hàng Đại Tống, sai Tiêu Đức Nhượng đến gặp chủ soái Đại Tống, chỉ là có chút điều kiện còn chưa đàm phán xong. Đến lúc Đại Tống đồng ý điều kiện của chúng ta là sẽ an toàn thôi!
Gia Luật Tuấn tươi cười, đưa tay vỗ về Gia Luật Diên Hi. Tuy tình cảnh hiện tại của Liêu quốc cũng có trách nhiệm của hắn ta, nhưng chính bản thân Gia Luật Tuấn thì không nghĩ vậy, trời muốn diệt Liêu quốc, không ai có thể cản được.
- Thật ạ? Vậy chúng ta đầu hàng nhanh đi. Kim quốc đều có một đám người man rợ, nếu rơi vào tay bọn họ, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết, bên Đại Tống văn minh hơn nhiều. Còn nữa, trước đây chúng ta đã từng là minh hữu của Đại Tống, chỉ cần chúng ta thật lòng đầu hàng, Đại Tống chắc không làm khó chúng ta đâu!
Gia Luật Diên Hi cực kì vui mừng. Đúng là hắn ta tiếc không muốn buông bỏ giang sơn xã tắc Đại Liêu, nhưng hiện tại, chỉ cần giữ được tính mạng, muốn hắn ta đổi gì cũng được.
Nhìn vẻ mặt mong ngóng của hắn ta, trong lòng Gia Luật Tuấn bỗng mềm nhũn, khẽ thở dài, vỗ vỗ vai hắn ta an ủi vài câu, sau đó thì rời đi. Tuy nhiên, trong lòng gã đã quyết định, rời khỏi chỗ Tiêu hoàng hậu sẽ lập tức viết một bức thư, cho người cưỡi khoái mã đưa đến Nghi Khôn châu.
Tiêu Đức Nhượng ở Nghi Khôn châu đang rất lo lắng chờ tin tức ở thành Thượng Kinh. Dương Hoài Ngọc chỉ cho y thời gian ba ngày, nếu trong ba ngày nay thành Thượng Kinh không cho câu trả lời chuẩn xác, quân Tống sẽ tấn công mất. Lương thảo Nghi Khôn châu sắp hết rồi, căn bản không chịu nổi sự tiến công của quân Tống.
Khi bức thư Gia Luật Tuấn đích thân viết đến tay Tiêu Đức Nhượng, y sốt ruột mở ra xem ngay. Xem qua thư, nét mặt Tiêu Đức Nhượng cuối cùng cũng được thả lỏng, sau đó vội phái người đến quân doanh Đại Tống, cùng Dương Hoài Ngọc ước định thời gian địa điểm đàm phán.