- Khởi bẩm tướng quân, thành Thượng Kinh bình thường nhân khẩu hơn mười vạn, mặt khác còn có mấy vạn dân chạy nạn, ngoại trừ rất ít người ẩn mình dưới hầm mới tránh được một kiếp nạn, phần lớn người dân bị người Nữ Chân tàn sát, cuối cùng số xác chết dọn ra đã quá mười hai vạn, ngoài ra vẫn còn không ít phần tay chân cụt căn bản ghép không thành hình người, cho nên vốn dĩ cũng không thể thống kê chính xác được số người tử vong, hơn nữa trong đám người tử vong, số lượng nữ nhân trẻ tuổi rất ít, nghe những người may mắn sống sót kể lại, người Nữ Chân từng bắt giữ nữ nhân trẻ tuổi trong thành, đoán chừng ít nhất có vài vạn nữ nhân trẻ tuổi bị quân Kim bắt đi, bao gồm cả cung nữ phi tần trong hoàng cung Liêu Quốc.
Tiêu Địch Liệt sắc mặt u ám nói với Hô Diên Khánh ở trước mặt.
Vào ngày thứ ba y đến Thượng Kinh, Hô Diên Khánh ở phía sau cuối cùng cũng đuổi tới, chỉ có điều y cũng như Tiêu Địch Liệt, nhìn thấy xác chết đầy thành, Tiêu Địch Liệt dẫn đầu năm nghìn thủ hạ dọn dẹp suốt ba ngày cũng chỉ dọn dẹp được một phần nhỏ, ngoài ra vẫn còn rất nhiều xác chết ở trong thành.
- Không bằng cầm thú!
Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói, tuy rằng bị tàn sát là người đô thành Liêu Quốc, nhưng trước đây Liêu Quốc đã quy thuận Đại Tống, tuy Đại Tống vẫn chưa tiếp quản nơi này nhưng người ở đây cũng một nửa thuộc người Đại Tống, hiện tại toàn thành hơn mười vạn người bị tàn sát, thêm mấy vạn nữ tử bị bắt đi, đây quả thực có thể gọi là vô cùng nhục nhã.
- Tướng quân, quân Kim tàn bạo bất nhân, quả thực không bằng cầm thú, mạt tướng thỉnh cầu Đại Tống ta xuất binh thẳng tới phủ Hoàng Long, lấy điều này để an ủi hơn mười vạn vong hồn thành Thượng Kinh!
Tiêu Địch Liệt lúc này nói với vẻ mặt bi thương. Tuy rằng y đã quy thuận Đại Tống nhưng y dù sao cũng là người Khiết Đan, thành Thượng Kinh là đô thành của Liêu Quốc, nơi đây cũng là nơi người Khiết Đan tập trung nhiều nhất, trong thành phần lớn dân ở lại đều là người Khiết Đan, nhưng bây giờ tất cả đều vì lưỡi đao của người Nữ Chân mà thành vong hồn, điều này làm cho y khó tránh khỏi đau buồn trong lòng.
- Kim Quốc nhất định là phải tấn công, tuy nhiên về việc khi nào thì tấn công, rồi nên đánh trận như thế nào, càng không phải chuyện chúng ta có thể quyết định được. Có điều ta đã đem việc Thượng Kinh bên này cấp báo Dương tướng quân, lại bảo ông bẩm báo gấp lên triều đình, nói vậy đến lúc đó triều đình chắc chắn sẽ không mặc cho người Nữ Chân kiêu ngạo như thế.
Hô Diên Khánh lúc này cũng có chút tức giận nói, tuy rằng trước đây y cũng giết người không ít nhưng mọi lần đều là trên chiến trường, người y giết cũng đều là người to gan chống lại mệnh lệnh của Đại Tống, nhưng giống như trước mắt như này không phân biệt nam nữ già trẻ tất cả đều bị giết hại, việc này y tuyệt đối không làm được.
Tiêu Địch Liệt cũng biết muốn tiến quân tới Kim Quốc không phải tự y có thể định đoạt, chỉ có điều vừa nghĩ tới mười mấy vạn bách tính thành Thượng Kinh bị chết thảm lại làm cho y không yên trong lòng, lập tức phẫn nộ ngửa mặt lên trời giận dữ hét lên một tiếng. Y với người Nữ Chân có mối thù giết cha, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy quân Kim tàn bạo, có thể nói là thù nước hận nhà hòa làm một, khiến y hận không thể lập tức dẫn binh tiêu diệt Kim Quốc.
Vài ngày sau, Dương Hoài Ngọc rốt cục dẫn đầu đại quân đi đến thành Thượng Kinh, lúc bọn lão vừa liếc nhìn thấy xác chết bày ra ở ngoài thành một cái, tất cả tướng sĩ bình thường trong đại quân cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, đều hướng đến Dương Hoài Ngọc xin được chiến đấu. Nhất định phải tiêu diệt đám người Nữ Chân hung hăng, bởi vì tất cả bọn họ đều có thể cảm giác được, đây là người Nữ Chân đang thị uy với Đại Tống bọn họ, mà uy nghiêm của Đại Tống không thể để cho bất cứ kẻ nào thách thức.
Dương Hoài Ngọc cũng sắc mặt u ám, từ những xác chết này lão cũng có thể cảm nhận được người Nữ Chân có ý khiêu khích, điều này làm cho lão cũng hết sức căm tức, từ khi tòng quân tới nay, lão vẫn chưa từng bị ai khiêu khích như vậy, tuy nhiên lần này càng khơi dậy ý chí chiến đấu của lão. Từ thời khắc này, lão đang thề thầm trong lòng, đời này nhất định phải tiêu diệt Nữ Chân.
Thảm sát hàng loạt ở Thượng Kinh rất nhanh được truyền đến thành Đông Kinh, kết quả làm cho triều đình Đại Tống cũng vì vậy mà phẫn nộ, đặc biệt là Triệu Hú đang ở vào thời điểm nhiệt huyết tuổi trẻ hừng hực. Nữ Chân không ngờ dùng loại biện pháp này để thị uy với mình, càng làm cho y giận không kìm được. Một thánh chỉ truyền tới tiền tuyến, mệnh lệnh quân tây lộ và quân trung lộ cùng tiến quân, từ hai con đường đánh gọng kìm Kim Quốc chiếm giữ phủ Hoàng Long.
Sau khi nhận được thánh chỉ, sau thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi, Dương Hoài Ngọc lập tức xuất binh tới phủ Hoàng Long. Trước đây lúc tấn công Liêu Quốc gần như là chiến tranh của một bên, quân đội Liêu Quốc số lượng đông, nhưng lúc đối đầu Đại Tống thường không đánh mà chạy, cho nên mười lăm vạn đại quân trong tay Dương Hoài Ngọc không có tổn thất gì quá lớn, duy trì còn khoảng mười bốn vạn người nguyên vẹn sức chiến đấu, lúc này càng bị người Nữ Chân khiêu khích càng khơi dậy ý chí chiến đấu, bởi vậy mười bốn vạn đại quân này sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức dốc toàn lực tiến đánh phủ Hoàng Long.
Cùng lúc đó, quân tây lộ nhận được mệnh lệnh tấn công cũng đang dưới sự chỉ huy của Cổ Hà Cổ lão tướng quân, từ tây nam tiến đánh phủ Hoàng Long. Kim Quốc vừa mới thành lập gần gặp phải đại quân hai lộ đánh gọng kìm của Đại Tống, hơn nữa số lượng đại quân mỗi lộ đều không kém tổng số quân trong nước, vả lại sức chiến đấu của quân Tống, quân Liêu càng không thể sánh bằng, điều này khiến cho Kim Quốc vừa mới thành lập lập tức rơi vào bước đường cùng.
Tuy nhiên A Cốt Đả cũng không phải là người dễ nhận thua, gã cũng biết thực lực bản thân nhất định không thể đồng thời đánh bại hai lộ quân Tống, tuy nhiên lúc đầu khi gã còn yếu thế bị quân Liêu thanh trừ cũng thường gặp phải tình huống này, cho nên gã sớm đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú. Trước tiên gã phái đệ đệ của mình Ngô Khất Mãi dẫn đầu mấy nghìn quân gây rối loạn đại quân Dương Hoài Ngọc, mà gã thì mang theo đại quân chủ lực nghênh đón quân tây lộ do Cổ lão tướng quân chỉ huy, bởi vì gã sớm đã nghe nói đến đại danh của Dương Hoài Ngọc, biết được đối phương không dễ đối phó, ngược lại Cổ Hà vị lão tướng quân này danh tiếng ở Liêu Quốc cũng không nổi, hơn nữa số người quân tây lộ cũng ít, chỉ có mười vạn người, điều cốt yếu là một phần binh lực của quân tây lộ được Cổ Hà bố trí ở phía sau, để phòng ngừa Liêu Quốc và man tộc phía tây thảo nguyên làm loạn.
Chiến thuật này của A Cốt Đả vô cùng hiệu nghiệm, dùng ít binh lực giữ chân một đại quân của quân địch, sau đó lại tập trung binh lực tiêu diệt một đường khác, gã từng dùng biện pháp này để đánh bại mười vạn đại quân Liêu Quốc bao vây, hơn nữa lúc ấy binh lực trong tay gã vẫn chưa tới một vạn người, hiện tại trong tay gã nắm giữ khoảng chừng năm vạn đại quân, cho nên theo gã, mặc dù sức chiến đấu của quân Tống so với quân Liêu mạnh hơn thì chưa chắc bản thân gã đã không có hy vọng chiến thắng.
Tuy nhiên lần này A Cốt Đả bàn tới bàn lui, trước tiên Ngô Khất Mãi chỉ huy năm nghìn tinh binh đi giữ chân đại quân của Dương Hoài Ngọc, nhưng kị binh của Đại Tống vô cùng khó đối phó, Ngô Khất Mãi vừa mới xuất hiện trước mặt quân Tống, lập tức bị ba đội quân kị binh truy sát, hơn nữa binh lực mỗi đội đều hơn hẳn gã, điều này làm cho Ngô Khất Mãi chỉ có thể hoảng loạn mà chạy, thậm chí thiếu chút nữa bị ba đội kị binh liên hợp thắt chặt lại mà diệt, cuối cùng lúc chạy trốn ra được cũng tổn thất hơn ba nghìn binh lực, căn bản không thể đạt được mục tiêu chiến lược giữ chân địch.
Mà A Cốt Đả nghênh chiến Cổ Hà lão tướng quân cũng không thuận lợi giống vậy. Hai bên vừa mới gặp mặt nhau ở phía tây nam phủ Hoàng Long, không đợi A Cốt Đả tung ra uy lực thật sự của kị binh của gã đã bị mấy khẩu pháo của quân Tống bắn một lượt đánh cho người ngã ngựa đổ, lại nói tiếp bọn chúng cũng là lần đầu tiên đối địch trực diện với quân Tống, trước đây ở phủ Liêu Dương, chỉ bao vây đại quân của Hô Diên Bình, nghiêm túc mà nói cũng không có giao chiến trực diện, bởi vậy phỏng đoán của A Cốt Đả với chiến lực của quân Tống cũng không đủ nghiêm trọng, chiến mã càng cực kì sợ hãi với tiếng pháo, càng khiến cho bọn chúng sau khi bị pháo đánh thì đội hình đại loạn.
Nhân cơ hội này, Cổ lão tướng quân già nhưng vẫn dũng mãnh lập tức lệnh cho kị binh thuộc hạ tấn công, Tây quân bọn lão vốn chính là quân chủ chốt của Đại Tống, đặc biệt là đất tây bắc nhiều dũng sĩ, trong đó cũng không ít người thảo nguyên, người Tây Vực và người Thổ Phiên gia nhập trong quân, bởi vậy kị binh Tây quân so với quân Hà Bắc càng dũng mãnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn. Lần này Cổ lão tướng quân dẫn theo gần ba vạn người, cũng không kém người Nữ Chân là mấy, bởi vậy ba vạn kị binh với năm vạn kị binh Kim Quốc đã hỗn loạn, gần như trong nháy mắt liền quyết được thắng thua, quân Kim bị kị binh Đại Tống đánh cho tan tác.
Nhìn thấy tình huống này, A Cốt Đả cũng ngay tức khắc quyết định, lập tức ra lệnh rút lui, cũng may kị binh thuộc hạ của gã phần lớn là khinh kỵ mặc bì giáp, không giống kị binh Đại Tống mặc thiết giáp, như vậy tuy rằng nâng cao phòng vệ và sức chiến đấu của kị binh nhưng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của kị binh, cho nên A Cốt Đả chỉ huy kị binh rất dễ dàng chạy khỏi chiến trường, chỉ có điều sau đó lúc gã thống kê tổn thất lại đau lòng phát hiện một đội trung phong, năm vạn đại quân thuộc hạ của gã tổn thất gần một vạn người, xem ra rất khó lấy lại dũng khí để giao chiến với quân Tống.
Tuy nhiên thất bại trên chiến trường lần này rốt cục cũng thức làm A Cốt Đả thức tỉnh, khiến gã hiểu được bản thân gã với Đại Tống chênh lệch rất lớn, điều này cũng làm cho gã lập tức thay đổi chiến thuật, quyết dẫn đại quân rút lui khỏi phủ Hoàng Long, mà lúc này Ngô Khất Mãi cũng dẫn đầu một nghìn kị binh còn sống sót đến phủ Hoàng Long, kết quả sau khi hai huynh đệ mặt đầy bụi đất gặp nhau, tự nhiên lại cảm thấy bồi hồi xúc động.
Tuy nhiên hiện tại không có thời gian cho huynh đệ A Cốt Đả cảm động, đại quân hai lộ của Dương Hoài Ngọc và Cổ Hà đang trên đường chạy về phía phủ Hoàng Long bên này, hiện tại trước mặt A Cốt Đả chỉ còn lại hai con đường, thứ nhất chính là dựa vào tường thành phủ Hoàng Long cố thủ, tuy nhiên người Nữ Chân bọn chúng vốn lấy kị binh làm chủ, đối với thủ thành cũng không am hiểu mấy, mặt khác phủ Hoàng Long nhiều lần bị công phá, tường thành cũng có phần đổ nát, chỉ sợ chỉ cần quân Tống bắn mấy lượt là có thể phá vỡ tường thành, đến lúc đó nảy sinh chiến đấu trên đường ở trong thành càng bất lợi với chiến lược chỉ huy kị binh của gã hơn.
Ngoại trừ cố thủ ở ngoài, cách còn lại chỉ còn có chạy trốn, người Nữ Chân bọn chúng vốn am hiểu chuyện đánh không được thì bỏ chạy, chỉ cần trốn vào trong rừng sâu núi thẳm, đại quân dũng mãnh cũng không có cách nào lôi bọn chúng ra, tuy nhiên hiện tại không giống trước đây, A Cốt Đả đã lập quốc xưng vương, hơn nữa còn bắt được rất nhiều nhân khẩu lập nên cơ nghiệp Kim Quốc, nếu như lúc này bỏ phủ Hoàng Long, vùng lãnh thổ cuối cùng này để trốn vào trong núi sâu, như vậy số dân với tài nguyên này cũng đều phải bỏ lại, bởi vì bọn chúng không có khả năng dẫn theo mười mấy vạn người vào trong rừng sâu.
Đối với hai con đường trước mặt, A Cốt Đả trong nhất thời cũng khó có thể quyết định, mắt thấy đại quân hai lộ càng ngày càng gần, càng khiến cho gã cảm thấy vô cùng cấp bách, tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên lại có một người cứu vãn Kim Quốc sắp lâm vào cảnh diệt vong.