Trên một mảnh bình nguyên phía bắc Tây Kinh nước Liêu là nơi quân đội của Gia Luật Thuần sau khi quy hàng Đại Tống đồn trú, bên trong soái trướng (lều của nguyên soái) trong đại doanh, Gia Luật Thuần vẻ mặt do dự nhìn Gia Luật Đại Thạch nói:
- Đại Thạch hiền chất, tuy rằng chúng ta thân là tướng đầu hàng nhưng Đại Tống đối xử với chúng ta rất tốt, những điều trước đây đồng ý với chúng ta đều đã thực hiện, hơn nữa Dương tướng quân kia còn hứa hẹn với chúng ta sau này nhất định sẽ luận công ban thưởng, cho nên ta cảm thấy quy thuận Đại Tống cũng không có gì không tốt, bằng không thì cứ từ bỏ kế hoạch ban đầu đi.
Thấy Gia Luật Thuần không ngờ muốn từ bỏ kế hoạch lúc đầu, Gia Luật Đại Thạch có chút lo lắng, lập tức khuyên nhủ:
- Vương thúc, hiện tại đang là lúc Đại Tống cần chúng ta, hơn nữa sau khi đánh bại Đại Liêu, bọn chúng cũng cần Bệ hạ và người ổn định lòng dân nước Liêu, cho nên Đại Tống tạm thời nhất định sẽ nghĩ biện pháp trấn an người, nhưng người nghĩ mà xem, đợi sau khi nước Liêu bình ổn lại, vương thúc người không những không có ích gì cho Đại Tống, ngược lại còn có thể khiến Đại Tống lo sợ sự tồn tại của người và Bệ hạ làm ảnh hưởng đến sự ổn định của nước Liêu, người thấy Đại Tống còn có thể giữ lại người sao? Người ngàn vạn lần đừng quên bài học của Đường hậu chủ đó.
- Chuyện này…
Gia Luật Thuần nghe đến đó cũng không khỏi do dự, tuy rằng ông không phải Hoàng đế nước Liêu nhưng danh tiếng trong nước Liêu cũng chỉ đứng sau Gia Luật Tuấn, nếu chẳng may người cầm quyền Đại Tống cho rằng sự hiện hữu của ông uy hiếp đến an toàn của đất Liêu, như vậy Đại Tống sẽ âm thầm tiêu diệt ông.
Nghĩ đến đây, Gia Luật Thuần cũng không khỏi cười khổ một tiếng, ông là người vô cùng quý trọng tính mạng mình, nếu không lúc trước cũng sẽ không bỏ mặc thanh danh mà đầu hàng Đại Tống, tuy rằng việc ông đầu hàng Đại Tống là có mục đích khác, nhưng đồng thời cũng có ý đồ tự bảo vệ mình, cũng chính bởi vì vậy, ông không hy vọng tính mạng của mình bị người khác nắm ở trong tay.
Thấy thái độ của Gia Luật Thuần đã hòa hoãn hơn, Gia Luật Đại Thạch vội vàng mở miệng lần nữa khuyên nhủ:
- Vương thúc, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền trong tay, đừng nhìn hiện tại Đại Tống cho người nắm binh lực trong tay, nhưng đợi đến khi họ nuốt chửng hết đất Liêu, nhất định sẽ ra tay với Vương thúc người đấy, đến lúc đó nếu như người giao quyền, mọi chuyện sẽ tùy ý Đại Tống nhào nặn, nếu không giao, Đại Tống nhất định sẽ thảo phạt, với thực lực Đại Tống bây giờ, người lấy gì mà ngăn cản?
Khi nói tới đây, Gia Luật Đại Thạch dừng một chút lại nói tiếp:
- Tuy nhiên nếu làm theo kế hoạch lúc đầu của chúng ta, nếu có thể phá tan phong tỏa của quân Tống, một bước chạy đến phía tây thảo nguyên, lấy thanh danh của người ở phía tây thảo nguyên khẳng định có thể chiêu mộ đại quân, đến lúc đó tiến có thể cùng Đại Tống tranh phong, lui có thể đến Tây Vực phát triển, Đại Tống tuy rằng hùng mạnh nhưng cũng không thể thật sự phái binh đến Tây Vực, đến lúc đó Vương thúc có thể xây dựng nước Liêu ở đó, nếu thành công thì chẳng những không phải nhìn sắc mặt kẻ nào, hơn nữa còn có thể kế vị ngôi vị Hoàng đế Liêu quốc, ngày sau trở thành chủ nhân phục hưng của người Khiết Đan.
Lời nói của Gia Luật Đại Thạch quả thật rất thuyết phục, Gia Luật Thuần vốn không phải một người chấp nhận đứng dưới người khác, trước kia là không có cơ hội cho nên mới che giấu dã tâm của mình, nhưng hiện tại có cơ hội thành lập một quốc gia của riêng mình, điều này làm cho dã tâm của ông bùng lên. Có câu loạn thế xuất anh hùng, thời điểm hiện tại đối với người Khiết Đan bọn hắn chính là loạn thế không hơn không kém, chỉ cần ông dựng lên cờ hiệu xây dựng lại nước Liêu, khẳng định có thể thu hút thêm nhiều người hơn nữa đầu nhập.
- Được! Quyết định như vậy đi. Đại Thạch hiền chất hãy đi chuẩn bị một chút, ba ngày sau phá tan phong tỏa của quân Tống, tiến quân thảo nguyên!
Gia Luật Thuần cuối cùng cắn răng mở miệng nói. Sau khi ra quyết định, Gia Luật Thuần lập tức ngồi bất động trên ghế, hơn nửa ngày vẫn chưa đứng lên, dù sao từ bỏ cuộc sống an nhàn hiện tại, lựa chọn một con đường đầy nguy hiểm và bất ngờ cũng không phải một chuyện dễ dàng.
- Vương thúc yên tâm, tiểu chất nhất định giúp người chuẩn bị thỏa đáng!
Gia Luật Đại Thạch nghe thấy Gia Luật Thuần nói những lời này lập tức cô cùng hưng phấn nói, nói xong lập tức đứng dậy cáo từ, dù sao muốn phá tan phong tỏa của Đại Tống để đến thảo nguyên còn rất nhiều việc phải làm.
Nhưng sau khi Gia Luật Đại Thạch ra khỏi soái trướng, bước chân bỗng nhiên ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng chầm chậm kìm lại, chỉ thấy y quay đầu liếc nhìn soái trướng phía sau, âm thầm lắc đầu thở dài một tiếng. Vốn y cho rằng Gia Luật Thuần là một người đáng để phò tá, đáng tiếc hiện tại xem ra, đối phương cũng không có dã tâm như mình tưởng tượng. Hôm nay nếu không phải là mình cực khổ khuyên can, chỉ sợ Gia Luật Thuần cũng sẽ chỉ cam tâm xưng thần với Đại Tống, điều này cũng làm cho y này sinh hoài nghi với con đường mình đã chọn.
Ba ngày sau đó, đại quân của Gia Luật Thuần bỗng nhiên rời khỏi nơi đồn trú, lúc trước khi ông đầu hàng Đại Tống có yêu cầu được giữ lại quân đội, bởi vậy đại quân dưới tay đều là tâm phúc lúc trước của ông, cho tới bây giờ chỉ nghe mệnh lệnh của ông, mà lần này bọn họ rời khỏi nơi đồn trú, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi đến thảo nguyên phía Tây.
Lúc trước Gia Luật Thuần cũng không phải thật tâm đầu hàng Đại Tống, hàng mà là mượn việc này đánh lừa Đại Tống, mục đích thực sự của bọn họ là đi đến phía tây thảo nguyên, chẳng qua ba lộ đại quân Đại Tống cùng lúc xuất ra, lúc ấy con đường giữa đất đai và thảo nguyên của nước Liêu đã bị Cổ Hà lão tướng quân cắt đứt, Gia Luật Thuần không dám mạo hiểm như vậy, cho nên cuối cùng mới quyết định tạm thời đầu hàng Đại Tống, sau đó tìm cơ hội trốn đến thảo nguyên. Hiện giờ đại quân trung lộ và tây lộ của Đại Tống đều bị nhà Kim thu hút, binh lực hậu phương dường như không có, điều này đối với Gia Luật Thuần đương nhiên là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Cũng chính bởi vì vậy, Gia Luật Thuần mới dám lớn mật như thế, không có quân lệnh mà tự tiện điều động quân đội rời khỏi nơi đồn trú, nhưng bọn họ đi về phía tây không được bao lâu liền gặp Cổ Hà lão tướng quân đóng giữ ở quân đội hậu phương, tuy nhiên bởi vì chiến tuyến quá dài cho nên đội quân Gia Luật Thuần gặp phải không quá đông, nên Gia Luật Thuần nhanh chóng tiêu diệt đội quân Tống này, còn đánh lén một trạm trung chuyển quân lương của Cổ lão tướng quân, lấy sạch lương thảo bên trong. Bởi vì bọn họ phải chạy tới thảo nguyên, trên đường khẳng định cần rất nhiều lương thảo chống đỡ.
Gia Luật Thuần làm loạn ở hậu phương, lại còn cướp một lô lương thảo, làm cho các thủ hạ của Cổ lão tướng quân loạn cả lên, thậm chí đại quân cũng bởi vì thiếu lương thảo mà không thể không dừng lại. Càng thêm khó khăn chính là sau khi Cổ lão tướng quân và Dương Hoài Ngọc biết chuyện, cũng không dám tùy tiện tiến công nước Kim nữa, để tránh việc loạn hậu phương dẫn đến hành động thất bại, điều này khiến nước Kim đang bên bờ diệt vong thoát được một nạn.
Đại quân Gia Luật Thuần sau khi phá tan phong tỏa của Đại Tống, vô cùng thuận lợi tiến vào bên trong thảo nguyên. Lại nói tiếp Gia Luật Thuần trước kia từng đại diện nước Liêu trấn an thảo nguyên, thậm chí còn bình định vài lần phản loạn trên thảo nguyên nên cũng có chút uy vọng, cho nên ông vừa đến thảo nguyên, lập tức tuyên bố lập nước, xưng đế, quốc hiệu vẫn như cũ là Đại Liêu, đời sau trong lịch sử gọi là Tây Liêu hay Hậu Liêu.