Phụ thân, kênh đào Suez thật sự có thể khai thông sao?
Ngồi trên xe ngựa, Triệu Giai không kìm nổi tò mò, hỏi Triệu Nhan, vừa rồi Triệu Nhan nói có tuyến đường tốt hơn, chính là kênh đào Suez, nơi giao giữa châu Á và châu Phi, đương nhiên, đời sau kênh đào Suez phải đến thế kỉ IX mới hoàn thành cải tạo, còn hiện nay vẫn là một mảnh đất thôi.
- Đương nhiên, kỳ thật kênh đào Suez từ 2000 năm trước do người Ai Cập cổ mở ra, thậm chí sử dụng hàng mấy trăm năm mới trở nên hoang phế, đến thời đại đế quốc Ả Rập, kênh đào lại được đưa ra sử dụng, nhưng đế quốc Ả Rập rất nhanh lại lâm vào nội loạn, kết quả khiến kênh đào lại bị bỏ hoang. Hiện tại thống trị nơi đó chính là một nước nhỏ tên là vương quốc Fatima, chúng ta hay gọi là Lục Y Đại Thực, do quân nhân nắm giữ triều chính, quốc nội cũng khá hỗn loạn, sau này nếu thời cơ chín muồi, ta sẽ phái người khống chế vương quốc này, sau đó tiếp tục mở kênh đào.
Triệu Nhan nói qua về lịch sử kênh đào Suez, hai nghìn năm trước người cổ đại còn có thể mở ra kênh đào này, với thực lực của Đại Tống hiện nay, đâu thể thua kém Ai Cập lúc ấy được.
- Phụ thân thật sự là bác học, con từ nhỏ lớn lên ở châu Âu, thậm chí còn đến Địa Trung Hải du ngoạn, nhưng chưa bao giờ biết ở phía nam Địa Trung Hải còn có một kênh đào có thể dẫn đến Thiên Trúc và Đại Tống.
Agnes ngồi trên xe ngựa, nghe Triệu Nhan giới thiệu cũng không khỏi bội phục. Tuy mấy năm nay nàng nghe danh Triệu Nhan bác học đã lâu, nhưng thường ngày cùng Triệu Giai ở phía nam, cũng rất ít được tiếp xúc với Triệu Nhan, hôm nay mới được chứng kiến học vấn bất phàm của cha chồng.
- Đương nhiên, ta và Hú đệ từ nhỏ đều theo học phụ thân, nhưng không ai có thể kế thừa hết tài năng của người.
Triệu Giai cũng nói.
Tuy nhiên Triệu Giai vừa dứt lời, lại thấy Triệu Nhan nghiêm mặt nói:
- Còn có mặt mũi nói, tuy những thứ ta học rất hỗn tạp, nhưng chỉ cần cố gắng, muốn tiếp thu toàn bộ học vấn của ta cũng không khó khăn gì, nhưng một đám các ngươi đều quá lười biếng, ai cũng không chịu học, ngoài biểu huynh của con, còn ai dám nhận là kế thừa được học vấn của ta?
Bị Triệu Nhan mắng một trận, Triệu Giai cũng không dám lên tiếng. Tuy nhiên y cũng là oan ức, phụ thân luôn nói kiến thức của ông không nhiều, nhưng bọn họ dù cố hết sức nhưng có rất nhiều sự vật họ vẫn không tài nào lí giải nổi. Còn biểu huynh Vương Thù kia, đúng là đồ thiên tài biến thái, máy hơi nước chính là do y làm á, bình thường bất kể học cái gì cũng rất nhanh, chỉ số thông minh cao dọa người, bọn họ sao có thể so bì?
Kỳ thật Triệu Nhan cũng biết, bởi vì sinh ra trong những hoàn cảnh khác nhau khiến việc hắn truyền thụ kiến thức trở nên vô cùng khó khăn. Thật ra có rất nhiều kiến thức ở đời sau không phải là cắp sách đi học, mà là thường xuyên gặp trong cuộc sống hằng ngày. Người đời sau thường xuyên tiếp xúc với mấy thứ này, đương nhiên là cảm thấy dễ hiểu, nhưng chuyển đến thời Tống thì cần hắn giảng giải, không những rất mất thời gian mà hiệu quả cũng không tốt lắm, hơn nữa khả năng mỗi người có hạn, Triệu Nhan cũng không muốn bức bách các con học những gì mà mình không thích, điều này cũng khiến cho trong đám học trò, chỉ có người tài năng xuất chúng như Vương Thù mới có thể lĩnh hội hết được.
Sau khi tới phủ, Triệu Giai và Agnes chuẩn bị cho chuyến đi tới châu Âu, Dương Yên nghe được phu quân đến một nơi xa xôi như châu Âu, lại chỉ mang theo Agnes thì không khỏi có chút ghen. Tuy nhiên nàng cũng là một nữ tử hiểu lý lẽ, lại đúng lúc nàng đang có bầu ba tháng, nên liền đồng ý ở nhà.
Mười ngày sau, Triệu Nhan và Triệu Giai dẫn theo Agnes rời khỏi kinh thành. Đây cũng là lần đầu tiên trong mấy năm nay Triệu Nhan rời khỏi kinh thành. Dù sao lần này viễn chinh châu Âu là một chuyện quá lớn. Nếu không phải vì Triệu Hú thân là Hoàng đế không tiện rời kinh, chỉ sợ y cũng đích thân đi một chuyến. Trên thực tế Triệu Hú cũng từng nói muốn đích thân đi một chuyến, đương nhiên chủ yếu là muốn ra ngoài thay đổi không khí, dù sao mỗi ngày đều ở trong kinh thành khiến y cũng sắp phát điên rồi, tuy nhiên hiện tại phía bắc Đại Tống vẫn còn chiến tranh, Triệu Nhan cũng không dám để Triệu Hú ra ngoài, nếu chẳng may y gặp phải chuyện gì, chỉ sợ toàn bộ Đại Tống sẽ xảy ra biến loạn.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên Triệu Nhan mới quyết định tự mình đi một chuyến. Lần này ngoại trừ Triệu Giai và Agnes, hắn còn dẫn theo trưởng tôn tử Triệu Hoa, cũng chính là con của Triệu Giai và Agnes, bởi vì Agnes đã nói rõ là bản thân không muốn kế vị hoàng đế đế quốc La Mã thần thánh, theo ý mà nói thì để Triệu Hoa kế thừa ngôi vị của mẹ là quá hợp lý rồi.
Trước kia bởi vì giao thông không tiện, từ kinh thành đến phía nam cần đi một đoạn đường rất dài, tuy nhiên hiện nay xe lửa rất phổ biến nên mấy người Triệu Nhan ngồi xe lửa rời khỏi kinh thành, đi thẳng đến Dương Châu, rồi từ cảng Dương Châu lên tàu hơi nước, trong mấy ngày ngắn ngủi đã đến thành Quảng Châu.
Mệnh lệnh của Triệu Hú đã sớm truyền đến hải quân, hơn nữa Triệu Nhan trên đường cũng đã thông báo cho hải quân, cho nên hải quân cũng không dám có bất kỳ chậm trễ. Lúc này Từ Nguyên và Hô Diên Bình cũng từ nước Liêu đến Quảng Châu, bởi vì chiến sự ở nước Liêu cơ bản đã được giải quyết, nước Kim thì bị phong tỏa tất cả các con đường phát triển, căn bản không đủ tạo thành hiểm họa, còn Tây Liêu vừa mới thành lập đã bị Đại Tống đuổi ra khỏi thảo nguyên, dồn vào hoang mạc, hiện sống chết ra sao còn chưa biết, tuy rằng nước Liêu và trên thảo nguyên vẫn thỉnh thoảng có người phản kháng, nhưng đều là chuyện nhỏ, có Dương Hoài Ngọc và Cổ Hà là đủ rồi, hải quân ở đó cũng là lãng phí thời gian, cho nên mấy người Từ Nguyên sau khi thiết lập một vài căn cứ hải quân ở phía bắc liền trở về đây.
Khi Triệu Nhan đến Quảng Châu, Từ Nguyên và Hô Diên Bình đã chờ sẵn bọn họ ở bến tàu, ba người gặp nhau đương nhiên vô cùng vui vẻ, hơn nữa bọn họ đã mấy năm không gặp, lần này gặp đương nhiên có quá nhiều chuyện để nói, hơn nữa Hô Diên Bình lại khen ngợi Triệu Giai hết lời, lần trước ông bị vây khốn ở Liêu Dương phủ, may có Triệu Giai quả quyết đánh ra, giữ được lòng quân mới chờ được viện binh đến, nếu không đến bản thân ông cũng chết dưới tay người Nữ Chân rồi.
Sau khi tán gẫu một hồi, Triệu Nhan cũng bắt đầu nói đến chuyến viễn chinh châu Âu lần này. Từ Nguyên và Hô Diên Bình trước đó cũng đều biết trước ít nhiều, đương nhiên cũng rất coi trọng chuyện này, còn về đội tàu chiến trong chuyến viễn chinh này đều do Từ Nguyên tự mình chọn lựa, đảm bảo mỗi tướng sĩ trên tàu chiến đều là tinh nhuệ trong hải quân, tuy nhiên ngoài hải quân ra còn cần một tướng lĩnh có kinh nghiệm phong phú đến phụ tá Triệu Giai, tiến cử ai vào vị trí này cũng là một vấn đề lớn.