Thảo nguyên vào đầu hạ, cây cỏ đã cao quá nửa người, khắp trên thảo nguyên một màu xanh mượt, hàng loạt hoa cỏ đỏ có vàng có tô điểm lên thảm màu xanh mát mắt, khiến cho vùng thảo nguyên này biến thành một tấm thảm rực rỡ, đây cũng là thời điểm chăn thả tốt nhất, thảm cỏ tốt tươi là thức ăn cho bầy cừu.
- Tra! Tra! Một đội kị binh ba ngàn quân của Đại Tống đột nhiên từ phía bắc tiến đến, đi đến đâu tất cả người chăn thả đều khiêm nhường cúi đầu, cho dù là người trên thảo nguyên trong lòng không phục Đại Tống, lúc này cũng không dám có bất kỳ hành động bất mãn nào, bởi vì Đại Tống đã chiếm cứ vùng thảo nguyên này, chẳng những đánh đuổi Tây Liêu, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn tiêu diệt không ít bộ lạc cả gan chống lại, những người còn lại gần như đã không còn ai dám phản kháng, Đại Tống đã trở thành bá chủ cường đại nhất trên thảo nguyên.
Người dẫn đầu đội kị binh này là Hô Diên Khánh, sau khi được điều đến dưới trướng Cổ Hà lão tướng, liền suất lĩnh kỵ binh đánh Đông dẹp Bắc ở trên thảo nguyên, bình định phản loạn, tuy nhiên đánh hạ vùng thảo nguyên này thì dễ, nhưng muốn thống trị lại không dễ dàng như vậy, may mắn việc này y không cần lo, triều đình đã có sắp xếp, hiện nay y còn ở lại thảo nguyên là để phối hợp với triều đình.
Đội quân của Hô Diên Khánh đi thẳng hơn mười dặm về phía nam, đến sát bờ nam thảo nguyên, đi thêm nữa là biên giới Tây Hạ, đương nhiên là toàn bộ dưới sự thống trị của Đại Tống, nên đội quân của Hô Diên Khánh cứ đi thẳng về phía nam, rất nhanh gặp một doanh trại Đại Tống. Nơi này là thành Bắc Cương, là cánh cửa đầu tiên để Đại Tống phòng ngự người trên thảo nguyên, tuy nhiên hiện tại đã trở thành đầu mối then chốt để Đại Tống khống chế thảo nguyên.
Mới vừa đến cửa thành, Hô Diên Khánh liền thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở nơi đó, điều này làm cho y hơi sửng sốt, ngay sau đó mừng như điên hét lớn:
- Tông Võ, sao huynh lại ở đây?
- Ha hả, ta đã sớm nhận được tin tức, biết huynh sẽ đến thành Bắc Cương, nên sớm đã đứng trước cổng thành chờ huynh rồi, huynh đệ chúng ta phải uống một trận thật đã mới được!
Tông Võ đứng trước cửa cũng cao giọng cười nói, y là huynh đệ cùng phòng với Hô Diên Khánh khi còn học ở Trường quân đội, hơn nữa lúc trước tấn công mười sáu châu Yến Vân nước Liêu, y cũng từng tác chiến với Hô Diên Khánh, nhưng y không hiểu lắm việc chỉ huy trên chiến trường, mà lại am hiểu điều hành hậu cần, cho nên bình thường rất ít ra chiến trường.
Nghe thấy Tông Võ nói vậy, Hô Diên Khánh cũng lại cười lớn một tiếng rồi tiến lên ôm chặt đối phương, mới cùng nhau đi vào thành. Thành Bắc Cương là một thành lũy quân sự, nên ngoại trừ quân đội thì không có cư dân, nhưng hiện nay đã xây lên thêm một số doanh trại đơn sơ, bên trong là một số thổ dân da ngăm đen, không cao lắm, tất cả đều nhìn tướng sĩ Đại Tống với ánh mắt đầy kính sợ.
- Tông Võ, đây chính là thổ dân mà huynh đưa đến để xây dựng đường sắt sao?
Hô Diên Khánh nhìn mấy người thổ dân, thuận miệng hỏi.
Lần này y đến thành Bắc Cương chính là để đưa số thổ dân này lên thảo nguyên để đốc xúc họ xây dựng đường sắt, nghe nói triều đình chuẩn bị xây dựng đường sắt và đường xi măng trên thảo nguyên, chỉ cần có đường, trên thảo nguyên đảm bảo sẽ không nổi lên sóng gió gì nữa.
- Đúng vậy, đây chỉ là nhóm đầu tiên, mấy ngày nữa sẽ có thêm mấy nhóm nữa.
Triệu Tông Võ thản nhiên nói, y làm việc ở Khu Mật viện, lần này phụ trách đưa những thổ dân này đến thảo nguyên xây dựng đường sắt.
- Nhiều như vậy, các huynh không phải muốn đưa tất cả thổ dân ở Nam Dương đến đây đấy chứ?
Hô Diên Khánh nghe đến đó không khỏi kinh ngạc.
- Không nên nói khó nghe như vậy, chúng ta đã trả tiền rồi, hơn nữa những thổ dân đó cũng là những thợ khéo, bằng lòng đến thảo nguyên làm việc, như vậy họ mới có thể nuôi được gia đình, những thổ dân đó lên thảo nguyên làm việc vài năm, tích góp lại cũng đủ tiền xây nhà lấy vợ, đây là chuyện đôi bên cùng tình nguyện, đâu phải là chúng ta ép họ đâu.
Triệu Tông Võ nghe đến đây cũng nói thẳng với Hô Diên Khánh.
- Ta nhổ vào, đám các ngươi lòng dạ thâm hiểm mà có lòng tốt như vậy sao, đám người đó ở Nam Dương nhất định là bị bài xích đến mức không sống nổi nữa mới chạy đến đây làm sai dịch, hơn nữa tiền công theo ngày cũng ít đến đáng thương, đúng không?
Hô Diên Khánh lúc này cũng cười mở miệng nói, mấy năm trước y từng đến Nam Dương, đương nhiên biết một số thủ đoạn mà triều đình vẫn hay dùng để đối phó với thổ dân ở đó.
- Ha hả, ta quên mất tiểu tử nhà ngươi đã từng tiếp xúc với thổ dân ở đó, đương nhiên biết mấy loại chuyện này rồi, hơn nữa chuyện này không thể trách ai khác được, muốn trách thì trách đám thổ dân đó vừa ngu xuẩn lại lười, mấy năm nay người Tống chúng ta qua bên đó càng ngày càng nhiều, lại thông minh, chăm chỉ lao động, đương nhiên chiếm phần lớn của cải, họ cũng có cơm ăn, đương nhiên theo chúng ta đến đây rồi Tuy rằng tiền công không cao nhưng giá cả sinh hoạt phía bên Nam Dương cũng không cao, vậy không tính là quá tệ.
Triệu Tông Võ lúc này cười hì hì nói, vì chiêu mộ số thổ dân này, y còn đi Nam Dương một chuyến, đương nhiên cũng nắm được tình hình bên đó.
Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng biết Triệu Tông Võ nói rất đúng tình hình thực tế, huống chi y cũng là người Tống, tự nhiên sẽ không thông cảm với những thổ dân kia, thậm chí khi y ở Nam Dương còn nhìn thấy rất nhiều điểm xấu của họ, ví như đố kị với người Tống, thường xuyên làm loạn, chủ yếu là do ganh tị với những người Tống đến, y cũng đã từng dẹp không biết bao phản loạn, thậm chí đã giết không ít thổ dân.
Triệu Tông Võ sau khi đưa đội quân của Hô Diên Khánh vào thành liền giúp họ sắp xếp chỗ ngủ, sau đó hai người đến chỗ ở của Triệu Tông Võ ôn lại chuyện xưa, từ sau khi họ tấn công mười sáu châu Yến Vân, mấy năm nay đều không gặp mặt, đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói.
Triệu Tông Võ vốn quản lý hậu cần, nhanh chóng cho người chuẩn bị một bàn rượu ngon, thậm chí còn đưa lên mấy vò rượu vốn không được dùng đến, khiến mắt Hô Diên Khánh sáng lên, trước kia y ở trong hải quân, vì hải quân có đặc thù riêng biệt cho nên trong quân cho phép dùng rượu, thậm chí rượu còn là một tiêu chí đặc biệt để đánh giá hải quân, tuy nhiên từ khi vào lục quân, rượu liền biến thành cấm kỵ, y cũng gần một năm không uống rượu rồi.
Thấy Hô Diên Khánh nhìn vò rượu mắt sáng lên, Triệu Tông Võ cười ha hả nói:
- Biết ngay con ma rượu như huynh sẽ thích mà, đây là rượu ngon do giáo đốc nấu rồi cất giữ, lần trước đại thọ cha ta, ông ấy mới gửi tặng tám vò, kết quả là trên thọ yến uống mất bảy vò rồi, vò còn lại bị cha ta chôn mất, bảo là đợi đến lần đại thọ sau lấy ra nhấm nháp, mà ta lại trộm mất, chính là vì bữa tiệc tẩy trần cho người huynh đệ đấy.
- Rượu của giáo đốc sao!
Hô Diên Khánh nghe đến đó kìm không nổi nét mặt vui mừng, y biết lúc rượu vừa ra lò, Triệu Nhan đã cất lại rất nhiều rượu ngon, đến nay đã hơn hai mươi năm, số rượu này cực ít, bình thường khó mà có được, Hô Diên Khánh nhớ rõ lần trước mình được uống thứ rượu này là sau khi thu phục mười sáu châu Yến Vân, Triệu Nhan mới lấy ra một ít để bọn họ mừng công.
Hô Diên Khánh là người hiểu về rượu, lập tức đập vỡ lớp niêm phong trên nắp vò, tháo lớp da bọc bên trên ra, một mùi rượu thơm nồng bay ra khiến người ta chỉ muốn uống cho say, cho thỏa thuê, Hô Diên Khánh hít một hơi thật sâu, nét mặt đê mê.
Triệu Tông Võ hạ vò rượu xuống, rót đều cho Hô Diên Khánh và mình mỗi người một chén, hai người không nói một câu, lập tức một hơi cạn sạch, sau đó Hô Diên Khánh lúc này mới tỏ rõ cảm giác hưởng thụ hét lớn:
- Rượu ngon, quả là rượu của giáo đốc, so với mấy năm trước hương vị càng thêm thuần hậu hơn!
Thấy Hô Diên Khánh vui mừng như vậy, Triệu Tông Võ cũng cười ha hả, bắt đầu tán gẫu với y. Bọn họ nhiều năm như vậy không gặp, đương nhiên có nhiều chuyện để nói, bắt đầu không nói ngay đến quân vụ, mà nói về cuộc sống cá nhân, dù sao bọn họ cũng đều đến tuổi trung niên rồi, con cái đều sắp tốt nghiệp từ Trường quân đội hoặc học viện Truy Nguyên rồi, đương nhiên cũng khiến người làm cha làm mẹ hao tâm tổn trí.
Nói xong chuyện gia đình, Triệu Tông Võ bỗng nhiên đổi đề tài nói:
- Hô Diên huynh, lần này trước khi ta đến thảo nguyên, đã từng được giáo đốc triệu kiến, ông ấy có chuyện muốn hỏi ý kiến của huynh.
- Giáo đốc muốn hỏi ta chuyện gì?
Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng không khỏi kinh ngạc mở miệng hỏi, y không ngờ Triệu Tông Võ còn được Triệu Nhan phó thác chuyện khác.
- Chuyện này nói ra rất dài, huynh cũng biết con cả của giáo đốc là Triệu Giai đó, y có một người thiếp là công chúa của đế quốc La Mã thần thánh hùng mạnh nhất ở châu Âu, vốn ngôi vị hoàng đế là của nàng, nhưng lại bị hai người anh cả đánh đuổi ra khỏi châu Âu.
Triệu Tông Võ đầu tiên giới thiệu về Triệu Giai và Agnes, sau đó kể về cuộc nội loạn trong đế quốc La Mã, đây chính là cơ hội tốt để khống chế đế quốc này, mà triều đình đã quyết định phái một đội tàu chiến đến đó, trợ giúp Agnes đoạt ngôi vị Hoàng đế, tuy nhiên ở đây đội quân này Triệu Giai miễn cưỡng có thể chỉ huy hải quân, nhưng khi đến châu Âu chắc chắn còn cần lục chiến (đánh trên bộ), cho nên cần một tướng lĩnh lục quân có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn phò trợ y.
Đối với người phụ trợ cho Triệu Giai, triều đình đã suy xét nhiều mặt, người này chẳng những cần có thể lực xuất chúng, hơn nữa còn cần trung thành và tận tâm đối với Đại Tống, như vậy triều đình mới có thể an tâm nổi. Sau khi đám người Triệu Nhan thảo luận xong, cảm thấy Hô Diên Khánh thích hợp nhất với vị trí này, tuy nhiên nếu đi châu Âu, chắc chắn phải ở lại đó rất nhiều năm, cho nên bản thân Hô Diên Khánh cũng cần suy xét, Triệu Nhan cũng nghĩ đến vấn đề này nên mới để Triệu Tông Võ thăm dò thái độ Hô Diên Khánh.