- Sư Nghĩa, ngươi thật sự đã quyết định chưa, lần này đi châu Âu, trong ít nhất ba năm thì khó mà có thể về được?
Trong phủ Lăng Vương ở Quảng Châu, Triệu Nhan vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với Hô Diên Khánh.
- Giáo đốc yên tâm, ta đã từ thảo nguyên đến đây, đương nhiên là đã hạ quyết tâm. Tuy rằng lần này phải đi xa nhưng lại có thách thức mới đang chờ ta, so ra thì hiện nay nhìn quanh Đại Tống cũng không còn kẻ địch nào khiến ta có hứng thú nữa cả, cho dù là người Nữ Chân bây giờ cũng như cá trong chậu, chỉ chờ đến ngày bị chúng ta tiêu diệt, tuy đây là một việc tốt đối với Đại Tống nhưng đối với những người như ta thì quả có chút nhàm chán.
Hô Diên Khánh bình tĩnh nói.
Hô Diên Khánh thoạt nhìn là một tướng soái vô cùng bình tĩnh, cơ trí, nhưng kì thật bản chất cũng là một kẻ cuồng chiến tranh, chỉ có trên chiến trường, y mới cảm nhận được ý nghĩa của sinh mạng mình, bởi vậy từ sau khi y tốt nghiệp học viện quân sự đều quay quanh việc đánh trận, chiến trận phương bắc vừa lắng xuống, y liền đi tới phía nam, đến khi phương bắc lại khai chiến, y lại trở về, đến giờ gần như mọi mối uy hiếp ở phương bắc đều bị tiêu diệt sạch sẽ, y còn đang lo không biết sau này còn được đánh trận không, không ngờ triều đình lại muốn viễn chinh châu Âu, cho nên sau khi nghe Triệu Tông Võ nói vậy, y gần như ngay lập tức đồng ý làm phó tướng cho Triệu Giai.
Thấy vẻ mặt kiên quyết của Hô Diên Khánh, Triệu Nhan cũng rất mừng. Hô Diên Khánh không chỉ là học trò của hắn, hơn nữa còn là người của gia tộc Hô Diên, lòng trung thành thì không cần bàn, không có bất cứ vấn đề gì, về phần năng lực lại không thể chê, ở trong số những tướng trẻ trong quân, năng lực của Hô Diên Khánh tuyệt đối có thể xếp hạng trong ba người đứng đầu, có y phụ tá Triệu Giai đi châu Âu, Triệu Nhan rốt cục cũng có thể yên tâm.
Vài ngày sau, đám người Triệu Giai và Hô Diên Khánh đều chuẩn bị xong, sau đó lên chiến hạm ở cảng Quảng Châu chuẩn bị lên đường, đối với việc viễn chinh châu Âu, Đại Tống cũng không cố ý khuếch trương nên người biết cũng không nhiều. Tuy nhiên ngày đội tàu lên đường, Triệu Nhan và đám người Từ Nguyên đều đến tiễn họ. Triệu Nhan nhìn Triệu Giai đứng ở đầu tàu, đôi mắt cũng ánh lên những cảm xúc không nên lời, dù sao chuyến này con mình đi thời gian phải tính bằng năm, trên biển biết bao tình huống bất trắc, khiến hắn không khỏi lo lắng, cũng may Tào Dĩnh không đến, chứ không lại khóc sướt mướt một hồi.
So với lo lắng của Triệu Nhan, Triệu Giai đứng ở đầu thuyền cũng có chút thương cảm, nhưng phần nhiều là hưng phấn, bởi vì y từ nhỏ đã mơ ước tung hoành tứ hải, mục tiêu lớn nhất chính là dùng thuyền đi một vòng quanh địa cầu, lần này mục đích của bọn họ mặc dù chỉ là châu Âu, nhưng cũng đi qua nửa địa cầu rồi, đây đối với y cũng là một kỉ niệm trên biển khó quên, hơn nữa còn có thể tích lũy một ít kinh nghiệm quý giá, cho nên y rất chờ mong chuyến đi này.
Tàu chiến chậm rãi khởi động, tâm trạng Triệu Giai cũng càng thêm kích động.lần này các tàu chiến rời khỏi Quảng Châu đều là các tàu chiến chủ lực, những tàu tiếp tế thì đã sớm lên đường trước đến châu Phi, thuyền tiếp tế vẫn chủ yếu là thuyền buồm, dù sao việc sử dụng tàu hơi nước vẫn còn nhiều hạn chế, chỉ có thể đưa vật tư đến châu Phi, đến lúc đó tàu chiến được tiếp vận ở châu Phi, tiếp tục lên đường đến châu Âu.
Nhìn bóng dáng đoàn tàu khuất dần, dù có đi bao xa, Triệu Giai vẫn nhìn về phía phụ thân vẫy tay, nước mắt không kìm được chảy xuống đến khi tầm nhìn bị biển ngăn trở, y mới cùng Agnes về khoang thuyền.
Sau khi rời khỏi Quảng Châu, đội tàu của Triệu Giai dọc theo tuyến đường chạy đến Nam Dương, đây cũng là tuyến đường nhộn nhịp nhất của Đại Tống, thuyền đến thuyền đi nhiều như cá trong nước, trong đó có rất nhiều tàu hơi nước. Triệu Giai từng thống kê qua, kết quả phát hiện tàu hơi nước quá nữa, hơn nữa số lượng tàu hơi nước mỗi năm đều tăng đến chóng mặt, phỏng chừng vài năm nữa, tàu hơi nước có thể hoàn toàn thay thế thuyền buồm.
- Giai ca nhi, con đang nhìn gì vậy?
Triệu Giai đang đứng trên boong tàu nghĩ về ngày tàu hơi nước trở nên thông dụng, nghe thấy sau lưng có người gọi liền quay lại, thấy Hô Diên Khánh đang mỉm cười nhìn y. Hô Diên Khánh là học trò của phụ thân, nên hai người cũng xem như là huynh đệ, tuy nhiên Hô Diên Khánh lại là em họ Hô Diên Bình, cao hơn y một bậc, nên y luôn coi Hô Diên Khánh là bề trên.
- Khánh thúc, con đang nghĩ đến tàu hơi nước, hiện tại số tàu dân dụng đã có quá nửa là tàu hơi nước, hơn nữa chúng ta cũng đã thiết kế thành công tàu chiến hơi nước cho hải quân, hiện giờ đang thử nghiệm, chỉ cần kiểm tra xong là có thể sản xuất hàng loạt, đổi mới hoàn toàn tàu chiến hải quân.
Triệu Giai cười nói.
Vốn kế hoạch tàu chiến hơi nước đã được vạch ra nhiều năm trước chính là muốn sử dụng trong hải quân, nhưng vì một vài nguyên nhân về mặt quan niệm khiến cho rất nhiều tướng lĩnh hải quân không mấy tin tưởng tàu chiến hơi nước, đến nay tàu hơi nước đã chiếm ưu thế, cho nên việc trang bị tàu chiến hơi nước cho hải quân cũng là chuyện đương nhiên.
- Ha ha, chuyện tàu chiến hơi nước ta cũng nghe nói, tuy nhiên mặc dù tàu chiến hơi nước tốt thật, trong thời gian ngắn cũng chưa thể loại bỏ được tàu chiến chạy sức gió, ví như lần này chúng ta viễn chinh châu Âu, cũng chỉ có thể dùng thuyền chiến chạy sức gió.
Hô Diên Khánh cười nói, ông ở trong hải quân đã lâu, bàn về tố chất chỉ huy hàng hải, ông không hề thua kém bất cứ tướng lĩnh hải quân nào.
- Khánh thúc nói rất đúng, ta phỏng chừng trong tương lai mười năm thậm chí là hai mươi năm, thuyền buồm vẫn chiếm vị trí quan trọng trong hải quân, đến khi chúng ta xây dựng xong các cảng tiếp vận mới là khi tàu hơi nước có thể hoàn toàn thay thế thuyền buồm.
Triệu Giai tán đồng nói.
Triệu Giai và Hô Diên Khánh bình thường ít tiếp xúc, nhưng lúc này lại nói chuyện rất hợp, hơn nữa bọn họ còn hợp lực tấn công châu Âu, cho nên có rất nhiều chủ đề để nói, dọc đường đi cũng không quá nhàm chán.
Hạm đội một đường xuôi nam tới hải vực Nam Dương, sau đó lại xuyên qua eo biển Malacca, rốt cục tới hải vực Thiên Trúc, vì cẩn thận tính toán, Triệu Giai cố ý đi qua những cảng tiếp vận mà Triệu Nhan thiết kế, kết quả những cảng đó đều như cha mình nói vậy, tất cả đều có khả năng tiếp vận cho tàu hơi nước, khiến cho đám người Triệu Giai rốt cục hoàn toàn yên lòng.
Qua một thời gian nữa, đoàn người Triệu Giai đến nước Sư Tử phía Nam Thiên Trúc, chính là Sri Lanka đời sau. Nơi đây có nhiều bức tượng phật quý lưu danh hậu thế, thậm chí nơi này còn thờ phụng một đoạn phật cốt Xá Lợi, tuy nhiên Triệu Giai và Hô Diên Khánh cũng không tin Phật, Agnes thì có hứng thú với tượng phật ở đây, nên bọn họ dừng lại nghỉ hai ngày rồi đi tiếp.
Rời khỏi nước Sư Tử, họ đi tiếp về phía tây, rất nhanh liền đến đại lục châu Phi. Nơi này tuy rằng cũng có thể nhìn thấy thuyền của Đại Tống nhưng số lượng rõ ràng giảm rất nhiều, bởi vì so với các vùng khác, châu Phi tuy có sản vật phong phú nhưng người dân lại quá hoang dã, thổ dân da đen ở đây rất khó nói chuyện, tàu thuyền đến đây rất dễ bị người bản địa tấn công. Nhưng dám mạo hiểm thì mới có lãi, ngà voi, vàng, đá quý và các sản vật châu Phi vô cùng hấp dẫn, nên vẫn có rất nhiều người Tống mạo hiểm đến đây, tuy nhiên những người Tống dám đến nơi này đều có lực lượng tự bảo vệ, những người thổ dân bình thường cũng không dám động đến bọn họ.
Trên đại lục châu Phi cũng có cảng tiếp vận tàu hơi nước, bên trong có một số người Tống định cư, số khác là cảng tiếp vận do người Tống và thủ lĩnh địa phương hợp tác xây dựng, tuy rằng vô cùng đơn sơ nhưng lại có thể tiếp viện cho tàu hơi nước. Thương nhân đều là những người nhạy bén, sau khi phát hiện các cảng này, có rất nhiều người Tống đến đây buôn bán, dù sao tốc độ của tàu hơi nước rất nhanh, cho nên dù gặp hải tặc trên biển, chỉ cần không bị bao vây là có thể dựa vào tốc độ chạy thoát thân.
Dọc theo đại lục châu Phi về phía nam, bọn họ cũng kiểm tra cảng tiếp viện ở đây một lần, cũng không phát hiện vấn đề gì lớn, hơn nữa những cảng này phần lớn không nằm trên đại lục châu Phi mà ở trên một số đảo nhỏ ven biển phụ cận, những đảo này phần lớn ít thổ dân, ít phát sinh vấn đề, ngược lại trên đại lục châu Phi tuy vận chuyển vật tư dễ dàng nhưng càng về phía nam thì thổ dân càng hung dữ, mà lực ảnh hưởng của Đại Tống ở đây không lớn, đương nhiên cũng cần tránh việc nảy sinh xung đột.
Đoàn tàu của Triệu Giai cuối cùng cũng đến cảng cuối cùng của phía nam đại lục châu Phi, nằm trên một hòn đảo phía nam đại lục châu Phi, đời sau chính là đảo Madagascar lớn thứ tư thế giới, vì trên đảo nhiều trâu rừng nên người Tống vẫn hay gọi là đảo Ngưu, tên hải cảng là cảng Ngưu Đầu, cảng này nằm ở mũi phía bắc đảo, thoạt nhìn giống như phần đầu của con trâu.
Đảo Ngưu tuy rằng diện tích rộng lớn nhưng cư dân thưa thớt, toàn bộ thổ dân trên đảo không quá một vạn người, mà sản vật lại vô cùng phong phú, cách cảng Ngưu Đầu không xa là một mỏ than, hơn nữa bản thân đảo có vị trí địa lý thuận lợi, thuận tiện tiếp viện cho tàu bè đi qua, hơn nữa cảng này còn cách khá xa đại lục châu Phi, nên cũng không sợ những cuộc tấn công quy mô lớn của thổ dân, bởi vậy Đại Tống đã chọn nơi này là một trong những cảng trọng yếu nhất, cảng được xây dựng rất quy củ, thậm chí còn có một đội hải quân đồn trú ở đây, để bảo vệ cho các cảng châu Phi.
Đoàn tàu của Triệu Giai đến đây liền thấy rất nhiều tàu tiếp viện, đều là những tàu sắp cùng họ đi đến châu Âu, đã sớm đến đây chờ họ. Không những thế, đoàn tàu của Triệu Giai đến đây còn gặp được nhiều niềm vui bất ngờ.