Tàu chiến từ từ dừng ở cảng Ngưu Đầu, các tướng sĩ trong cảng đều nhận được tin Triệu Giai đến. Hứa tướng quân quản lý cảng Ngưu Đầu đã sớm chờ bọn họ ở trên bến tàu, hiện nay cảng Ngưu Đầu theo chế độ quân quản, tất cả các công việc của cảng đều do Hứa tướng quân xử lý, đợi sau khi tình hình ổn định, triều đình sẽ phái quan văn đến tiếp quản, khiến nơi đây chính thức trở thành lãnh thổ của Đại Tống.
Hứa tướng quân là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trước đây từng kề vai sát cánh với Hô Diên Khánh, bởi vậy hai người coi như là quen biết đã lâu, khi y thấy Hô Diên Khánh xuống tàu, lập tức nghênh đón:
- Mạt tướng bái kiến tiểu vương gia, Hô Diên tướng quân!
- Hứa tướng quân không cần đa lễ, sau này việc hậu cần ở đây đều vất vả cho Hứa tướng quân rồi!
Triệu Giai vô cùng khách khí nói, bọn họ lần này viễn chinh châu Âu, cảng Ngưu Đầu chính là căn cứ hậu cần của họ, mà Hứa tướng quân là người điều hành ở đây, cũng là yếu tố quyết định sự thành công của chuyến đi.
- Ha ha, lão Hứa huynh đừng có khách khí với chúng ta nữa, mau chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, suốt đường đi chúng ta chỉ được gặm xương cá thôi, miệng nhạt thếch cả rồi!
Hô Diên Khánh cười to nói, hai người quen biết nhiều năm, đương nhiên cũng không cần phải khách sáo như thế.
Nghe Hô Diên Khánh nói vậy, Hứa tướng quân cười lớn, sau đó mời đám người Triệu Giai đi vào trong viện. Đây là nơi y chuẩn bị cho Triệu Giai và Agnes, đây cũng là nơi tổ chức tiệc tẩy trần, ba người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, về phần Agnes và các tướng sĩ khác trên tàu cũng có những người khác đến sắp xếp.
- Hứa tướng quân, hiện tại cảng Ngưu Đầu xây đến mức nào rồi, vật tư trong cảng có đủ không, nếu chúng ta muốn viễn chinh châu Âu, việc hậu cần có đáp ứng được không?
Triệu Giai ngồi xuống, cùng Hứa tướng quân nói vài câu chuyện phiếm rồi bắt đầu hỏi đến tình hình trong cảng. Dù sao những chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới việc viễn chinh châu Âu, mà còn ảnh hưởng đến tính mạng của họ nữa.
- Tiểu vương gia yên tâm, cảng Ngưu Đầu tuy rằng mới được xây dựng trong thời gian ngắn nhưng hiện tại đã hoàn thành quy hoạch bước đầu, hoàn toàn có thể đưa vào khai thác. Về phần vật tư trong cảng lại càng không cần lo lắng, nhà kho là nơi đầu tiên được hoàn thành, hơn nữa từ khi chúng tôi đến đây đều không ngừng tích lũy vật tư, hiện tại cho dù hậu phương không vận chuyển vật tư đến thì số vật tư ở đây của chúng ta cũng đủ cho chuyến viễn chinh của người rồi.
Hứa tướng quân nói đến đây, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Về phần vận chuyển vật tư chúng ta cũng đã sắp xếp thỏa đáng, đội thuyền vận chuyển cũng đã chuẩn bị xong, tổng cộng chia thành 2 đội, trong đó một đội cùng xuất phát với tiểu vương gia, đội còn lại lại chia thành mấy đội nhỏ, thay phiên vận chuyển vật tư cho đội tàu của Điện hạ, đảm bảo mọi việc tiếp vận diễn ra ổn định, hoặc Điện hạ ở bên bờ kia cũng có thể lập thêm vài cảng tiếp viện, khiến tàu hơi nước có thể đến đó, sau này việc vận chuyển vật tư sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Nhất định phải xây dựng. Chỉ tiếc là chúng ta không thông thuộc địa hình bờ tây châu Phi và châu Âu, nếu chúng ta trên đường vừa đi vừa khảo sát địa hình, nhất định sẽ làm chậm hành trình của chúng ta, nên cho dù muốn xây dựng cảng cũng phải đợi đến khi chúng ta đến châu Âu, từ từ khảo sát tình hình, chọn ra vị trí thích hợp xây cảng.
Triệu Giai nghe đến đó trầm tư một lát mở miệng nói, y cũng hy vọng có thể xây cảng ở phía tây châu Phi hoặc châu Âu, như vậy Đại Tống có thể dùng tàu hơi nước đến châu Âu, nhưng họ lại không hiểu tình hình bên kia, đây chính là khó khăn lớn nhất.
Hứa tướng quân nghe đến đó cũng gật gật đầu, lập tức thở dài nói:
- Đúng là như thế, Đại Tống chúng ta tuy rằng phát triển buôn bán trên biển, nhưng cảng Ngưu Đầu chính là điểm cuối của con đường vận tải biển của Đại Tống rồi, ngoài ra chúng ta không biết gì về bờ tây châu Phi và châu Âu cả, vậy việc xây cảng ở bên đó cũng cần lùi lại một thời gian.
Nói đến đây, Hứa tướng quân cảm giác không khí nói chuyện có chút nặng nề, liền chuyển hướng đề tài, bắt đầu tán gẫu về mấy tin đồn trên biển, ví như thổ dân trên đảo Ngưu có phong tục rất kì lạ, cách bốn năm lại đào mộ tổ tiên lên, thay quần áo cho thân thể tổ tiên, gọi là lễ trở mình, điều này hoàn toàn khác nghi lễ nhập thổ của Trung Nguyên, khiến Hô Diên Khánh và Triệu Giai đều rất hào hứng.
- Đúng rồi, lúc trước chúng ta phát hiện một kỳ nhân, tiểu vương gia nghe xong nhất định sẽ rất hứng thú!
Lúc này Hứa tướng quân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền mở miệng nói.
- Hả? Kì nhân ra sao?
Triệu Giai nghe đến đó cũng không kìm nổi tò mò mở miệng hỏi. Y biết rằng hải ngoại có không ít người làm việc lạ ít người biết đến, tỷ như Thiên Trúc có những tăng nhân có thể mấy năm liền không ăn mà vẫn sống được, cũng có những người chết rồi sống lại, mấy chuyện này làm đề tài nói chuyện phiếm quả là rất hợp.
- Tiểu vương gia, vị kì nhân này cũng là người Tống, mấy ngày trước, y chèo một con thuyền từ hướng đông bắc đến, lúc ấy toàn thân y rách bươm, râu tóc lộn xộn, thoạt nhìn quả thực như một dã nhân, hơn nữa y nói chuyện rất khó khăn, chỉ có thể nói một vài câu đơn giản, qua mấy ngày sau chúng ta mới biết y là người Tống, mấy năm trước gặp gió lốc bị thổi tới một đảo nhỏ ở phía bắc đảo Ngưu, nơi đó không có bóng người, bởi vậy y một thân một mình ở đó mấy năm, đến khi nhìn thấy chúng ta đốt đèn đỏ một góc trời ở đây, lại có một ít rác trôi tới hòn đảo nơi y sống, lúc đó y mới biết ở đây có người Tống, vì thế liền mạo hiểm lái bè gỗ tới đây.
Hứa tướng quân cười kể lại.
- A, một người ở một hoang đảo sinh sống thời gian mấy năm, vậy y sống kiểu gì?
Triệu Giai nghe đến đó cũng không khỏi hét lớn, thân là một tướng sĩ hải quân, y đương nhiên hiểu được ngoài những nguy hiểm trên biển còn có một mối uy hiếp, đó chính là cảm giác cô đơn. Một con thuyền nếu lênh đênh trên biển quá lâu, có những thuyền viên không chịu nổi cô độc mà phát điên. Nhưng thuyền viên, xung quanh còn có người nói chuyện, còn một người sống trên hoang đảo đến mấy năm, đương nhiên có sức chịu đựng phi thường.
- Chúng ta cũng muốn biết chuyện này, nhưng mấy năm qua y không nói gì, bây giờ nói chuyện hết sức khó khăn, may y còn biết chữ, có thể dùng chữ viết trao đổi, nhưng tốc độ rất chậm, mấy hôm nay bận chuyện tiếp đón tiểu vương gia, chúng ta cũng không để ý đến việc này.
Hứa tướng quân nói.
- Người này ở đâu, ta rất muốn gặp người này.
Triệu Giai bỗng nhiên nổi hứng khí, có điều đến y cũng không biết lần này lại có một thu hoạch bất ngờ.