Ba người Triệu Giai, Hứa tướng quân, Hô Diên Khánh vừa ăn vừa nói chuyện, nói đến người Tống kia cô độc sống mấy năm liền trên đảo hoang, mọi người đều hào hứng. Triệu Giai muốn gặp người này ngay, vừa vặn lúc này sắc trời còn sớm, Hứa tướng quân cũng muốn đưa mấy người Triệu Giai đi tham quan cảng, nên kết thúc bữa tiệc rượu.
Triệu Giai và Hô Diên Khánh cũng rất hiếu kì về cảng Ngưu Đầu, chưa gấp gáp gặp người Tống kia, mà theo sự chỉ dẫn của Hứa tướng quân tham quan cảng Ngưu Đầu.
Cảng Ngưu Đầu là một cảng mới, thậm chí còn chưa chính thức mở cửa với bên ngoài, cho nên quy mô cũng không lớn, không thể so sánh với những cảng nước sâu như Quảng Châu, Trầm Thủy. Tàu bè trên bến cũng đơn sơ, nhưng vì là cảng mới, lượng thuyền trên cảng không quá lớn nên quy mô như vậy cũng là đáp ứng được. Trên khoảng đất sau bến tàu còn dựng lên mấy kho hàng lớn bằng xi măng, hết sức chắc chắn, ngoại trừ có thể cất giữ vật tư, nếu xảy ra chiến tranh có thể sử dụng làm thành lũy, bên trong cất giữ một lượng lớn vật tư, lương thực, vũ khí, vải vóc và các nhu yếu phẩm khác.
Thấy cảng Ngưu Đầu được trang bị đầy đủ như vậy, Triệu Giai càng thêm tin tưởng vào chuyến viễn chinh châu Âu này. Hứa tướng quân dẫn họ vào trong doanh trại, vì toàn bộ cảng Ngưu Đầu đều thực hiện quân quản, đa số người ở đây đều là tướng sĩ, cho nên thực chất nơi ở là quân doanh, lúc này Hứa tướng quân giới thiệu:
- Tiểu vương gia, nơi này là chỗ ở của nhân viên trong cảng, người Tống sống mấy năm ở hoang đảo kia cũng sống ở đây.
- Vậy mau dẫn ta đi gặp y!
Triệu Giai nghe vậy lập tức nói, y rất hứng thú với người này, đặc biệt là cách sống sót mấy năm liền trên đảo hoang, y rất nóng lòng muốn hỏi đối phương.
Hứa tướng quân nghe vậy lập tức đồng ý, dẫn Triệu Giai và Hô Diên Khánh vào một tòa trại ở phía đông. Y gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó cửa mở ra, đó là một gương mặt tràn đầy tang thương. Người này khoảng hơn năm mươi tuổi. Tóc hoa râm, da ngăm đen, ngoại trừ vóc dáng hơi cao, điểm khác đều rất giống thổ dân Nam Dương. Ánh mắt người này sáng ngời, râu dưới cằm rất dài, thoạt nhìn có cảm giác rất phong nhã.
- Đổng Đổng tiên sinh! Ngài còn sống!
Triệu Giai còn chưa kịp mở miệng, đằng sau có tiếng reo vui mừng truyền đến, ngay sau đó một thân ảnh cao lớn lao đến ôm lấy đối phương hưng phấn la to.
- Ngươi là Grews!
Đối phương nhìn thấy người kia xông đến, đầu tiên là hoảng sợ, ngay sau đó cũng vô cùng vui mừng gọi to, tuy nhiên thanh âm của ông rất khô cứng, khẩu âm cũng không được tự nhiên, có lẽ đang tập để nói chuyện lại.
Triệu Giai không ngờ hộ vệ của mình lại nhận ra người Tống sinh sống mấy năm trên đảo hoang kia, hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ, dường như hết sức quen thuộc, điều này làm cho Triệu Giai rất hiếu kì. Hộ vệ kia tên là Grews, vốn là kị sĩ bảo vệ Agnes, đến khi Agnes trở thành thiếp của y, Grews không muốn rời đi, nên trở thành hộ vệ bên cạnh Triệu Giai, bình thường cùng các hộ vệ thay phiên nhau canh gác, hôm nay vừa đúng chỉ có Grews bảo vệ Triệu Giai.
- Đổng tiên sinh? Cách gọi này hình như Agnes từng nói qua?
Triệu Giai lúc này nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm, tuy nhiên chuyện này đã lâu rồi, cho nên nhất thời y không nghĩ ra Đổng tiên sinh này có thân phận gì.
- Gr… Grews, Công chúa ở đâu?
Niềm vui bất ngờ qua đi, Đổng tiên sinh kia lại dùng giọng nói kì dị của mình mở miệng hỏi, kỳ thật ông còn muốn hỏi nhiều hơn, nhưng hiện nay nói chuyện rất khó khăn, cho nên chỉ có thể hỏi vấn đề quan trọng nhất.
- Công chúa cũng đang ở đây, có thể gặp người ngay.
Grews lúc này mới nhớ ra đám người Triệu Giai vẫn đang đứng đây, liền xoay người nói với Triệu Giai:
- Tiểu vương gia, vị này chính là người lúc trước đã đưa chúng tôi ra khỏi châu Âu ngàn dặm đến Đại Tống, Đổng Trọng Đổng tiên sinh, đáng tiếc ngay khi chúng tôi đến hải vực Thiên Trúc, một cơn phong ba khiến chúng tôi tổn thất rất nghiêm trọng, Đổng tiên sinh vì cứu Công chúa điện hạ, không may bị cuốn vào trong gió lốc, chúng tôi còn tưởng rằng người đã bỏ mạng ngoài biển rồi, nếu công chúa biết tin này, chắc sẽ vui mừng khôn xiết.
- Đổng Trọng, người là thầy của Agnes!
Triệu Giai lúc này cũng rốt cục nhớ ra, y nhớ Agnes từng nói với mình, lúc trước có một thương nhân đầu tiên của Đại Tống đến châu Âu, lại không may bị người La Mã bắt giam, sau được cha của Agnes cứu một mạng, khiến người này rất cảm kích, hết lòng quan tâm Agnes.
- Tiểu vương gia?
Đổng Trọng nghe thấy Grews gọi Triệu Giai như vậy, liền nhìn Triệu Giai bằng ánh mắt rất ngạc nhiên, dù sao trước đây ông chỉ là một thương nhân bình thường trên biển, bình thường ít tiếp xúc với tầng lớn quan viên, đến cả tri châu (chức quan quản lý một châu) cũng không được gặp, nói gì đến vương gia.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Đổng Trọng, Grews liền giới thiệu qua thân phận của Triệu Giai, tình hình hiện nay của Agnes. Đổng Trọng từ đó biết được người thanh niên trước mắt là con trai của Lăng vương Triệu Nhan, thậm chí sau khi nạp Agnes làm thiếp, hai người đã có con chung, điều này cũng khiến người ta kinh ngạc.
Triệu Giai cũng nhìn ta Đổng Trọng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mấy năm trời không có ai nói chuyện cùng, làm năng lực ngôn ngữ thoái hóa, những lời muốn nói đều không nói ra được. Tuy nhiên việc này muốn gấp cũng không gấp được. Triệu Giai liền phái người đưa Agnes đến, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng việc lúc trước Đổng Trọng vì cứu nàng mà bỏ mạng, nghe được tin này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Grews lập tức chạy như bay đến báo tin cho Agnes, chỉ trong chốc lát đã thấy Agnes dẫn theo Triệu Hoa vội vàng chạy tới, thấy Đổng Trọng đứng trước cửa, Agnes không kìm nổi xúc động hưng phấn hét lên:
- Tiên sinh!
- Công chúa!
Đổng Trọng thấy Agnes cũng xúc động hét lên. Ông được phụ thân Agnes phó thác đưa nàng đến Đại Tống, đáng tiếc lúc ở hải vực Thiên Trúc ông đã bị bão cuốn vào biển, khiến ông luôn canh cánh an nguy của Agnes, bây giờ thấy Agnes bình an, ông cuối cùng cũng yên lòng.
Cố nhân gặp lại, đương nhiên có không ít lời muốn nói, tuy nhiên khả năng ngôn ngữ của Đổng Trọng vẫn chưa khôi phục, cho nên nói chuyện rất khó khăn, hơn nữa nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, Triệu Giai liền mời Đổng Trọng đến nơi ở của Agnes, sai người chuẩn bị tiệc rượu. Hứa tướng quân và Hô Diên Khánh đều thấy đây là việc riêng của nhà Triệu Giai nên cáo từ trước, vì thế bữa ăn này liền biến thành tiệc gia đình, để Triệu Giai và Agnes chiêu đãi Đổng Trọng.
- Tiên sinh, ngày đó ngài không phải là bị gió lốc thổi đi rồi sao, hơn nữa con nhớ vùng biển đó cách nơi này rất xa, ngài làm sao sống được, lại đến nơi này bằng cách nào?
Agnes vừa ngồi xuống liền luôn miệng hỏi, từ sau khi phụ thân Henry IV của nàng qua đời, Đổng Trọng như người cha của nàng vậy, bởi vậy nàng có tình cảm rất sâu đậm với Đổng Trọng, vui như cha con được gặp lại vậy.
- Ta…
Đổng Trọng trọng há miệng thở dốc muốn giải thích những chuyện bản thân đã trải qua, nhưng nói không nên lời, lúc này Triệu Giai vội gọi người mang giấy bút đến, để Đổng Trọng viết lại những gì mình trải qua trong mấy năm qua.
Thì ra lúc trước Đổng Trọng bị gió bão cuốn ra khỏi thuyền, rơi xuống cơn sóng lớn, may mắn ông bắt được một cái thùng gỗ lớn nên mới thoát chết, ông buộc chặt mình vào thùng gỗ, rồi bị một con sóng lớn đánh ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì thấy mình đang trôi nổi trên mặt biển mờ mịt, đến một cái thuyền cũng không thấy.
Đổng Trọng cứ như vậy trôi dạt trong nước bốn ngày, một giọt nước cũng không uống, khát đến cùng cực, đến độ nghĩ đến việc uống nước biển, mặc dù bản thân ông biết rõ làm như vậy sẽ chết nhanh hơn, nhưng cũng không muốn chịu đựng cảm giác khát cháy cổ này nữa.
Đúng lúc này, Đổng Trọng chợt phát hiện phía trước có mấy hòn đảo nhỏ, khát vọng sống của ông lại bùng cháy, đến khi ông trôi đến đảo này còn phát hiện trên đảo có nước ngọt, có động vật, nhưng chỉ tiếc là không có người ở, ông là cư dân duy nhất trên hòn đảo này, may mắn là trên đảo thực vật phong phú nên ông có thể sống sót được, đến cuối cùng ông đã ở đó bao lâu, bản thân cũng không nhớ nổi nữa.
Vốn Đổng Trọng cho rằng mình sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng một thời gian trước, ông phát hiện mỗi buổi tối ở phía tây nam hòn đảo mình đang sống lại có ánh sáng, vốn là từ đảo ông sống không nhìn thấy đảo Ngưu Đầu, nhưng nhờ ánh lửa ông mới biết chắc chắn ở đó có một lục địa không hề nhỏ. Lúc đầu ông còn lo ánh sáng đấy là do cháy rừng, nhưng sau phát hiện phía nam trôi đến một ít rác thải sinh hoạt như tấm ván gỗ mục nát, bình thủy tinh các loại, có mấy tấm ván gỗ còn có chữ Hán, khiến Đổng Trọng vô cùng kích động, vì ông biết phía tây nam này nhất định có người Tống định cư.
Vì suy nghĩ này, Đổng Trọng quyết định mạo hiểm tiến đến, tự mình làm bè gỗ, chuẩn bị đầy đủ thức ăn, mượn sức gió trôi đến nơi này, kết quả là mấy ngày sau liền đến cảng Ngưu Đầu, được cứu vớt. Mà điều khiến ông càng ngạc nhiên hơn là có thể gặp lại Agnes ở đây.