Bởi vì tốc độ viết chậm nên Đổng Trọng chỉ kể qua những gì mình đã trải qua, nhưng không nói gì đến cuộc sống của mình trên đảo. Nhưng dù ông không kể, cũng có thể hiểu được mấy năm ấy khó khăn, lẻ loi đến đâu, khẳng định gặp phải đủ loại khó khăn, thậm chí một cơn bệnh vặt cũng đủ để lấy mạng ông, mà Đổng Trọng lại không nói đến.
“Công chúa, mấy năm qua người sống thế nào, và sao lại quen biết rồi thành thân với Tiểu vương gia?”
Đổng Trọng lại viết, ông đã biết thân phận của Triệu Giai, tuy rằng thấy Agnes làm thiếp thì hơi thiệt thòi cho nàng, nhưng với thân phận của Triệu Giai và truyền thống của Đại Tống, có thể lấy một cô gái ngoại tộc làm thiếp đã không dễ dàng gì, hơn nữa ông có thể nhìn ra tình cảm của Triệu Giai và Agnes rất tốt, con của hai người là Triệu Hoa cũng rất dễ thương, khiến ông không khỏi tò mò vì sao Triệu Giai và Agnes lại quen biết nhau.
Nghe Đổng Trọng hỏi đến chuyện này, Agnes có chút ngượng ngùng, Triệu Giai thấy vậy liền cười ha hả, kể lại quá trình hai người quen biết rồi yêu thương nhau. Nhưng khi Đổng Trọng nghe thấy Agnes bị bắt làm người hầu, lại bị đem ra buôn bán vừa lo lắng vừa phẫn nộ, phải đến khi Triệu Giai xuất hiện cứu Agnes mới khiến ông yên lòng, cũng hiểu vì sao Agnes lại tình nguyện làm thiếp của Triệu Giai rồi, vì chính vào lúc nàng cô độc nhất, Triệu Giai đã đến cứu nàng.
Tuy rằng nói chuyện không tiện, nhưng Agnes và Đổng Trọng vẫn nói rất nhiều. Agnes còn nói cho Đổng Trọng rằng nàng đã tìm được và thu xếp ổn thỏa cho người nhà Đổng Trọng, mấy người con trai Đổng Trọng cũng đã thành gia lập nghiệp, có đến mười mấy cháu trai, cháu gái, khiến Đổng Trọng vui mừng hơn nhiều. Triệu Giai liên tục mời rượu Đại Tống, cuối cùng ông cũng uống say, nằm gục trên bàn ngáy. Triệu Giai gọi người đưa ông đi nghỉ, Agnes biết Đổng Trọng còn sống thì rất vui mừng, uống thêm mấy chén, nằm trong lòng Triệu Giai nói mê một hồi mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Giai vốn định kiểm tra các tàu tiếp tế để đề phòng các tình huống xảy ra, chuẩn bị tiếp tục lên đường đến châu Âu, nhưng Đổng Trọng lại chủ động cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, khiến Triệu Giai rất tò mò, gọi ngay Đổng Trọng đến. Đối phương tiến vào chắp tay thi lễ với y, rồi khó khăn nói:
- Tiểu... Tiểu vương gia, người muốn đi châu Âu sao?
- Đúng vậy, hiện tại đợi tàu tiếp tế chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lên đường ngay.
Triệu Giai gật đầu nói, hôm qua y và Agnes đều không nói cho Đổng Trọng mục đích của chuyến đi này, nhưng cả hải cảng đều biết chuyện này, Đổng Trọng biết cũng không có gì lạ.
Biết Triệu Giai muốn đi châu Âu, Đổng Trọng liền rất kích động, muốn mở miệng nói nhưng rất khó khăn. Triệu Giai bèn phái người chuẩn bị giấy bút, chỉ thấy ông viết: “Tiểu vương gia có thể tạm hoãn hành trình không, ta có một vật muốn tặng cho Tiểu vương gia!”
- Là vật gì?
Triệu Giai nghe đến đó hơi nhíu mày nói, bởi vì hành trình của bọn họ đều là đã được hoạch định, bình thường là không thể thay đổi được, nhưng Đổng Trọng lại là thầy của Agnes, cho nên Triệu Giai mới không từ chối thẳng.
“Bản đồ, một bộ bản đồ dọc tuyến châu Phi và châu Âu!”
Đổng Trọng lại viết.
- Cái gì? Người có bản đồ sao? Bản đồ đó bây giờ đang ở đâu?
Triệu Giai nghe vậy rất kích động, hôm qua y và Hứa tướng quân còn đang đau đầu về việc thiết lập cảng, vì bọn họ không hề quen thuộc với cung đường này, nếu như có bản đồ, tất cả sẽ không còn khó khăn nữa, tuy nhiên ngẫm lại cũng không lạ, Đổng Trọng là người Tống đầu tiên đến châu Âu, có bản đồ cũng không phải chuyện lạ.
Tuy nhiên Đổng Trọng cười khổ một tiếng, sau đó tiếp tục viết trên giấy: “Vốn khi từ châu Âu về, ta đã chế tạo ra một bộ bản đồ rất đầy đủ và chi tiết, nhưng giữa đường bị đắm thuyền, sau ta lại lưu lạc đến hải đảo, trong lúc rảnh rỗi liền dựa vào trí nhớ của mình để vẽ ra bản đồ dọc tuyến châu Phi và châu Âu, tuy rằng ta không dám cam đoan chính xác hoàn toàn, nhưng một số cảng tự nhiên có điều kiện tốt đều đã đánh dấu lại.”
Viết đến đây, Đổng Trọng dừng lại một chút mới viết tiếp: “Nhưng trên hoang đảo không có giấy bút, chỉ có thể vẽ trên vách đá, về sau nhớ ra quân đội sử dụng sa bàn (một loại bàn, bên trên có cát mô phỏng địa hình, dùng trong quân đội), vì thế tự tạo nên một sa bàn ở chỗ mình ở, nhưng khi đi không có phương tiện mang theo, nên bị ta bỏ lại trên đảo.
- Vậy còn chờ gì, ta lập tức cho người chuẩn bị thuyền, chúng ta đi lấy sa bàn về!
Triệu Giai hưng phấn nói, Đổng Trọng cũng có ý này. Ngay sau khi Triệu Giai ra lệnh, một tàu chiến chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
Sau khi biết chuyện Triệu Giai và Đổng Trọng sẽ đến hòn đảo Đổng Trọng từng ở, chẳng những Agnes đòi đi cùng, ngay cả Hô Diên Khánh nghe xong cũng hào hứng muốn đến mở rộng tầm mắt, thậm chí ngay cả Hứa tướng quân cũng muốn đi, đáng tiếc y không rời khỏi cảng Ngưu Đầu được, nên chỉ còn nước để mấy người Triệu Giai đi thôi.
Hòn đảo của Đổng Trọng ở phía bắc đảo Ngưu Đầu, lần trước ông làm bè trôi theo dòng nước, phải mấy ngày mới đến, nhưng với tốc độ tàu chiến của Đại Tống, chỉ mất nửa ngày là đến nơi. Đây là một quần đảo nhỏ, có bảy hòn đảo chụm lại, trong đó hòn ở phía tây này có diện tích lớn nhất, đảo bị rừng rậm che phủ, cũng chính là nơi Đổng Trọng từng ở.
Chiến hạm của Triệu Giai dừng ở sườn phía Tây Nam, bởi vì độ sâu so với mặt nước của chiến hạm lớn nên không thể dừng ở cạnh đảo được, chỉ có thể ở gần đó hạ neo, sau đó dùng thuyền nhỏ vào đảo. Đổng Trọng ở trong một hang động cách đó không xa. Mấy người Triệu Giai theo Đổng Trọng đi qua một rừng cây, rất nhanh liền đi tới một mảnh đất trống, nơi này đã được đào xới thành một mảnh đất bằng phẳng, bên trên trồng một số thực vật không biết tên, xem ra nơi đây chính là vườn của Đổng Trọng, nhưng ở đây cũng không trồng lúa mạch mà là một số đặc sản trên hòn đảo này.
Qua mảnh ruộng đơn sơ này là đến phía trước một vách núi, được vây bằng một hàng rào bán nguyệt. Mở hàng rào ra là một khoảng sân nhỏ, bên trong có một số công cụ đơn sơ bằng đá hoặc gỗ, còn có một số mảnh da, lông độc vật, trong sâu là một sơn động không hề nhỏ, đi vào sơn động sẽ phát hiện bên trong có một cái đại sảnh rất lớn, trên đất có bày một sa bàn không hề nhỏ, chính là bản đồ địa hình châu Phi và châu Âu.
“Chính vì ở đây quá buồn tẻ nên ta đã tập trung toàn bộ tinh thần cho sa bàn này.”
Đổng Trọng viết trên giấy, rồi nhìn lại sơn động mà mình đã ở mấy năm, toát ra thần sắc phức tạp.
Triệu Giai rất vui vẻ đi lên trước, nhìn sa bàn này, trong tay y cũng có bản đồ thế giới, tuy rằng không chuẩn xác nhưng vẫn có thể nhận ra đường ven biển châu Phi và châu Âu, bây giờ đối chiếu một chút là có thể phát hiện, đường ven biển châu Phi và châu Âu trên sa bàn trước mắt còn chuẩn xác hơn nhiều so với tấm bản đồ trong tay, trong đó một số điểm Đổng Trọng còn tỉ mỉ chú thích lại tình hình địa phương, một số nơi có thể dùng làm hải cảng.
Thấy một sa bàn chuẩn xác đến vậy, Triệu Giai vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói cảm ơn Đổng Trọng, sau đó nghĩ cách để đưa sa bàn này ra ngoài. Tuy nhiên trước đây Đổng Trọng tạo ra sa bàn để giết thời gian, chưa từng nghĩ qua sẽ mang ra ngoài, cho nên sa bàn gắn chặt với nền đất. Tuy nhiên điều này không làm khó được đám người Triệu Giai, vì sa bàn dùng đất nặn thành, không dễ dàng biến hình, nên bọn họ chia thành những khoảnh nhỏ rồi dùng ván gỗ chuyển ra ngoài, đến khi lên thuyền mới ghép lại.
Việc này đã có người khác làm, Agnes rất tò mò về chỗ ở của Đổng Trọng, nên Đổng Trọng dẫn Triệu Giai và Agnes đi dạo xung quanh. Ngoại trừ mảnh ruộng kia, Đổng Trọng còn nuôi dưỡng một số súc vật trên đảo, nhưng lần trước Đổng Trọng đi cũng đã thả chúng ra, ngoài ra gần đó còn có một cánh rừng nhiệt đới, một năm bốn mùa đều có hoa quả tươi để ăn.
Cùng Đổng Trọng đi hết chỗ ở của ông cũng chỉ là một phần của đảo, ngoài ra còn rất nhiều nơi ông chưa đi qua, bởi vì trong rừng có không ít dã thú nguy hiểm và côn trùng có độc. Đổng Trọng từng suýt bị một con rắn độc cắn chết, đến nửa tháng sau mới giữ được mạng, nên cũng không dám đi lung tung trên đảo.
Khi mấy người Triệu Giai đi dạo về thì sa bàn cũng được đưa lên thuyền, bọn họ cũng cần phải trở về, tuy nhiên Đổng Trọng lại có chút lưu luyến, dù sao ông đã sống ở đây mấy năm trời, đương nhiên có tình cảm với nơi đây. Trước đây một lòng muốn sống, cho nên lúc rời đi không cảm giác gì, nhưng hiện tại sinh mạng được bảo toàn, lúc này rời đi, tự nhiên có chút không nỡ, nhất là những công cụ trong sân đều do ông một tay chế tạo ra, càng khiến ông có một loại xúc động muốn chuyển toàn bộ khu vực sân và động này đi.
Thấy dáng vẻ Đổng Trọng, Triệu Giai bỗng nhiên cười nói:
- Đổng tiên sinh, đảo này do người phát hiện ra đầu tiên, người lại ở trên đảo lâu như vậy, khẳng định rất có cảm tình với hòn đảo này, hay là đợi sau khi trở về, ta sẽ xin cha mình thưởng hòn đảo này cho ông, như vậy có được không?
- Chuyện này… có thể được sao?
Đổng Trọng nghe vậy không khỏi kích động, đến giọng nói cũng lưu loát hơn vài phần.
- Đương nhiên có thể, lần này tiên sinh hiến tặng bản đồ cho chúng ta là một đại ân, một chút ban thưởng như vậy có xá chi?
Triệu Giai tự tin nói, nơi này chỉ là một đảo hoang nhỏ, lại cách Đại Tống quá xa, cho nên ban cho cá nhân cũng không có vấn đề gì.
Nghe Triệu Giai hứa vậy, Đổng Trọng vô cùng cảm kích, nhưng rồi lại có chút do dự, bỗng nhiên thần sắc kiên định viết trên giấy: “Tiểu vương gia, hôm qua Công chúa đã nói cho ta biết, người nhà của Đổng mỗ vẫn rất khỏe nên không còn gì lo lắng, lần này rất mong muốn cùng vương gia đi châu Âu!”