Từ sau khi biết thân phận Đổng Trọng, Triệu Giai rất muốn mời ông cùng đi châu Âu, dù sao Đổng Trọng cũng là người Tống đầu tiên đến châu Âu, lại còn ở đó rất nhiều năm, đương nhiên rất thông thuộc châu Âu, hơn nữa ông còn là một nhà hàng hải giỏi, thông thuộc tuyền đường từ Đại Tống đến châu Âu, nếu có ông đi cùng sẽ giảm rất nhiều mạo hiểm trong chuyến đi lần này?
Nhưng Đổng Trọng lại phiêu bạt ngoài biển nhiều năm như vậy, hơn nữa lại vừa mới được cứu vớt, thân thể còn chưa khỏe lại, cho nên có thể ông đang rất mong được đoàn tụ với người nhà, nên nhất thời Triệu Giai chưa thể mở lời, không ngờ Đổng Trọng lại chủ động muốn cùng họ đến châu Âu, điều này Triệu Giai cầu còn không được, rất vui vẻ đồng ý.
Sau khi về đảo Ngưu Đầu, thêm gần mười ngày nghỉ ngơi, chỉnh đốn và chuẩn bị, Triệu Giai dẫn đoàn tàu rời khỏi cảng Ngưu Đầu. Lần này đi không chỉ là hai mươi tàu chiến, mà còn có một đội tàu tiếp vận lớn theo sau. Cả đoàn tàu sau khi rời đảo Ngưu Đầu, trùng trùng điệp điệp hướng thẳng tới phía nam châu Phi.
Qua mấy ngày nữa, đoàn tàu của Triệu Giai đi qua cửa ải đầu tiên để đến châu Âu, đó chính mà mũi Hảo Vọng phía nam châu Phi. Cái tên mũi Hảo Vọng là do Triệu Nhan mang từ đời sau đến, trên bản đồ thế giới của Đại Tống có ghi mũi Hảo Vọng, nhưng Đổng Trọng đã đi qua đây hai lần, chỉ muốn gọi nó là mũi Hung Bạo, bởi vì nơi này gió lốc nhiều năm không thôi, thường xuyên có sóng lớn uy hiếp tàu bè, lần đầu tiên Đổng Trọng đi qua nơi này đã bị tổn thất một thuyền.
Tuy nhiên cũng nhờ Đổng Trọng đã hai lần đi qua nơi này nên nắm rất rõ tình hình, thậm chí biết cách né tránh sóng gió, nên đoàn tàu khổng lồ của Triệu Giai đi qua gần như không tổn thất gì, chỉ có mấy thuyền tiếp vận ở sau bị sóng đánh vào mạn thuyền, một số vật tư bị cuốn đi, nhưng không quá nghiêm trọng.
- Điện hạ, ở mũi Hảo Vọng, gió lốc mùa đông rất cuồng bạo, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ thì mùa đông không nên đi qua nơi này. Năm đầu tiên ta đi qua là mùa đông, kết quả tổn thất một con thuyền và mấy chục thuyền viên.
Sau khi đi qua mũi Hảo Vọng, Đổng Trọng rất nghiêm túc nói với Triệu Giai, đây là kinh nghiệm mà ông dùng một thuyền và mấy chục thuyền viên đổi lại, Triệu Giai cũng ghi nhớ vào hải trình.
Sau khi qua mũi Hảo Vọng, Triệu Giai bắt đầu dọc theo sườn tây châu Phi đi lên phía bắc. Ở một số điểm, Đổng Trọng sẽ bảo cả đoàn dừng lại, khảo sát địa hình, đây đều là những cảng tự nhiên rất thuận lợi, cũng chính là nơi Đổng Trọng đánh dấu trên sa bàn. Đối với những nơi này, chỉ cần không gặp phải vấn đề gì quá lớn, Triệu Giai cũng sẽ ghi chép lại, sau này đưa cho Hứa tướng quân, để bọn họ tham khảo.
Cùng lúc đó, trong thành Đông Kinh, Triệu Hú vội vàng rời cung đến Lăng Vương phủ, thấy Triệu Nhan vừa từ Quảng Châu về, lo lắng nói:
- Tam thúc, Tây Vực bên kia truyền đến tin tức, Gia Luật Thuần không ngờ không chết ở hoang mạc mà ngược lại chạy trốn tới Tây Vực, còn tấn công Đông Khách Lạt Hãn, hiện tại đã chiếm cứ một địa bàn không nhỏ, xem ra rất nhanh sẽ đứng vững ở Tây Vực và lập quốc lại.
Đối với sự lo lắng của Triệu Hú, Triệu Nhan nghe vậy bình tĩnh cười, dường như cũng không mấy bận tâm:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì lãnh thổ của Đông Khách Lạt Hãn cũng không tiếp giáp với lãnh thổ của Đại Tống ta?
- Đúng vậy, Đông Khách Lạt Hãn còn cách Đại Tống một Cao Xương Cốt, nhưng Cao Xương Cốt trước nay đều rất thân cận với nước Liêu, nghe nói lần này Gia Luật Thuần ở Tây Vực xuất binh, còn được Cao Xương Cốt ủng hộ, cho nên ta lo lắng nếu Gia Luật Thuần đứng vững ở Tây Vực, sẽ liên thủ với Cao Xương Cốt tấn công Đại Tống!
Triệu Hú lúc này lại lo lắng nói.
- Gia Luật Thuần như con chó khốn cùng chạy trốn tới Tây Vực, muốn đứng vững đâu phải chuyện dễ, ít nhất cũng cần vài năm, nếu vậy thì chúng ta tiêu diệt đồng minh thân cận của họ trước đi, chính là Cao Xương Cốt đấy, chỉ là một nước nhỏ nhoi, tiêu diệt sớm một chút, chúng ta càng tiện tay nắm được Tây Vực hơn!
Triệu Nhan bình tĩnh nói. Từ khi biết Gia Luật Thuần chạy đến hoang mạc, hắn đã biết gã sẽ không chết trong sa mạc một cách dễ dàng như vậy, nên cũng chuẩn bị sẵn tâm lý gã sẽ Đông Sơn tái khởi (một lần nữa vùng lên).
- Tiêu diệt Cao Xương Cốt?
Triệu Hú nghe đến đó lại có chút do dự, sau một lát mới nói:
- Tam thúc, thế cục Tây Vực bên kia ngài cũng biết, các thế lực lớn nhỏ vô cùng phức tạp, chạm đến một nơi là sẽ chạm đến cả Tây Vực, nên trước nay chính sách của chúng ta với Tây Vực vẫn luôn ôn hòa, bỗng nhiên xuất binh đánh Cao Xương Cốt, không phải sẽ đánh mất hình tượng chúng ta vất vả mãi mới xây dựng được sao?
Nghe Triệu Hú nói vậy, Triệu Nhan cười ha hả:
- Hú nhi, trước đây kẻ thù chính của chúng ta là nước Liêu ở phía Bắc, rất khó rút binh lực ra đối phó Tây Vực bên kia, tuy nhiên hiện tại Liêu quốc đã diệt, nước Kim do người Nữ Chân thành lập cũng đã bị dồn đến phủ Hoàng Long, quanh chúng ta gần như không có một kẻ địch nào có thể uy hiếp được chúng ta, bởi vậy cũng không cần phải tiếp tục duy trì chính sách hòa hoãn với Tây Vực nữa, khi nên xuất binh quyết không được nương tay, nhớ năm đó nhà Đường mở rộng biên giới phía tây thêm ngàn dặm, Đại Tống chúng ta cũng có thể!
Triệu Nhan nói tới đây, lại dừng một chút mới nói tiếp:
- Mặt khác, Tư Mã Pháp có câu: Nước tuy lớn, hiếu chiến tất diệt, thiên hạ mặc dù an, quên chiến tất vong. Đại Tống chúng ta tuy không hiếu chiến, nhưng không thể quên chiến, quân đội bất cứ lúc nào cũng phải duy trì sức chiến đấu, Tây Vực vừa hay lại là một khối đá tốt để mài dao, quân đội muốn hùng mạnh hơn, chỉ dựa vào huấn luyện là không được, nhất định phải trải qua thực chiến tàn khốc, bởi vậy hàng năm điều động một đội quân tấn công Tây Vực, vừa để mở rộng biên giới, lại có thể tôi luyện quân đội, có thể nói là một công đôi việc.
Nghe những lời này của Triệu Nhan, Triệu Hú trầm tư hồi lâu lại vẫn còn có chỗ khó hiểu nói:
- Tam thúc, Tây Vực bên kia tuy rằng đều là những nước nhỏ, nhưng chiến sự nổ ra, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu chẳng may chúng ta chìm sâu trong vũng bùn chiến tranh, có thể dễ dàng làm tiêu hao thực lực một nước, nếu chẳng may trong nước lại phát sinh biến cố gì thì tình hình sẽ vô cùng tệ hại.
Triệu Hú có ý nghĩ như vậy kỳ thật cũng rất bình thường, bởi vì người Trung Nguyên bị ảnh hưởng quá sâu bởi tư tưởng Nho giáo, sớm đã vô cùng sợ hãi chiến tranh, trừ phi là đã bị uy hiếp, bình thường sẽ không chủ động phát động chiến tranh, tỷ như trước kia khai chiến với Tây Hạ và nước Liêu, đó là bởi vì hai nước đều là kẻ thù truyền kiếp của Đại Tống, nhiều năm qua khiến Đại Tống lúc nào cũng bất ổn, bởi vậy mới tập trung lực lượng để tấn công hai nước. Nhưng hiện tại Gia Luật Thuần chạy trốn tới Tây Vực, tuy rằng ngày sau có thể sẽ trở thành mối uy hiếp với Đại Tống, nhưng cũng chỉ là khả năng mà thôi, về phần Cao Xương Cốt chưa bao giờ trêu chọc gì Đại Tống, thậm chí trước kia còn từng tiến cống cho Đại Tống, khiến Triệu Hú do dự trước việc tấn công Cao Xương Cốt.
Lãnh thổ Cao Xương Cốt tương đương với khu tự trị Tân Cương sau này, là nơi người Hồ và người Hán cùng chung sống, nhờ phúc của Đại Đường năm đó, khiến cho nơi đó có không ít người Hán ở lại, cho nên theo Triệu Nhan, Cao Xương Cốt vốn là lãnh thổ Đại Tống, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến hắn quyết định tấn công Cao Xương Cốt.
Đương nhiên nguyên nhân này chưa đủ để thuyết phục Triệu Hú, nhưng hắn đã có những lý do khác, hắn lúc này hít vào một hơi thật dài nói:
- Hú nhi, năm nay ngân sách Đại Tống thu vào ra sao?
- Hả?
Triệu Hú nghe đến đó hơi sửng sốt, không rõ vừa rồi tam thúc còn đang nói chuyện Cao Xương Cốt, nhưng bây giờ lập tức chuyển tới thu ngân sách quốc gia là có ý gì? Nhưng y vẫn thành thật đáp:
- Mấy năm này nhờ công thương nghiệp phát triển, đặc biệt là việc ứng dụng máy hơi nước và các phát minh kĩ thuật mới khiến cho ngành dệt, sắt thép và ngành sản xuất của Đại Tống đều phát triển, đem lại một lượng lớn ngân sách cho quốc gia, gần như năm nào cũng tăng vọt, nhưng con có thảo luận với mấy vị tướng công, kiểu tăng trưởng này ắt cũng có mức độ, sẽ bị nhiều nguyên nhân và yếu tố khác ảnh hưởng, có lẽ qua mấy năm nữa, tăng trưởng sẽ giảm xuống mức ổn định.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng trầm trọng gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên thở dài một tiếng nói:
- Đúng vậy, công thương nghiệp mạnh mẽ phát triển, khiến cho ngân sách quốc gia sung túc, cũng chính bởi vì vậy cho nên chúng ta mới dám kiến thiết các công trình hạ tầng trong nước, tỷ như đường sắt, thuỷ lợi và các công trình có quy mô khổng lồ, cần tiêu hao lớn số lượng tiền vàng và tài nguyên. Nhưng đợi đến khi kinh tế trong nước tăng trưởng chậm lại, những công trình kiến thiết này cũng nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí ngay cả công thương nghiệp cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đến lúc đó tất sẽ ảnh hưởng đến thế cục ổn định của Đại Tống, con đã chuẩn bị cho việc này chưa?
- Việc này...
Triệu Hú nghe đến đó cũng sững sờ, sau đó cười khổ lắc đầu nói:
- Tạm thời là chưa, tuy nhiên cho dù trong nước chịu ảnh hưởng nhưng cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, lấy thực lực của Đại Tống hiện nay chắc chắn có thể bình ổn lại rất nhanh.
- Quá sai lầm!
Triệu Nhan nghe vậy nghiêm mặt lớn tiếng nói:
- Hú nhi, con có nhớ trước đây ta đã từng nói với con về chủ nghĩa tư bản không. Đại Tống chúng ta coi trọng công thương nghiệp, trước kia sức sản xuất thấp cho nên việc phát triển công thương nghiệp chịu nhiều hạn chế, nhưng hiện nay công nghệ phát triển hơn nhiều, khiến cho công thương nghiệp rất phát triển, đã giải phóng con quái thú tư bản. Con quái thú này từ khi sinh ra đã toàn thân máu tanh, Đại Tống chúng ta muốn khống chế con quái thú này, nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của nó, tỷ như nhân khẩu, tài nguyên, đất đai, … vân vân, nếu như không có cách nào thỏa mãn, sẽ khiến nó quay ngược lại khiến chúng ta bị thương, nhưng hiện tại chỉ dựa vào thực lực của Đại Tống chúng ta, đã dần dần không thể thỏa mãn con quái thú này, như vậy kế tiếp chỉ còn cách thâu tóm tài nguyên của các nước khác mới tránh không để con quái thú đó làm tổn thương, con có hiểu không?