Quá trình tích lũy nguyên thủy của tư bản chủ nghĩa chính là đánh chiếm, nô dịch, cướp đoạt, giết chóc. Giai cấp tư sản mới sinh ra và quý tộc phong kiến, để gom góp nhiều thêm nữa cho tư bản và phát triển công nghiệp tư bản chủ nghĩa, đã áp dụng thủ đoạn cưỡng chế và bạo lực, đối với nhân dân lao động trong nước tiến hành vơ vét tứ phía, đối với thuộc địa thì cướp đoạt đẫm máu, nổ ra cả chiến tranh thương nghiệp, thậm chí không cần bất kỳ lí do gì. Đây cũng là lí do vì sao Marx ở đời sau có nói tư bản đi vào thế gian từ đầu tới chân, từng lỗ chân lông đều rỉ những giọt máu và những chất bẩn thỉu!
Triệu Nhan đứng trên vai lịch sử, hắn hiểu sự đáng sợ của con quái thú tư bản này hơn ai hết, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt, tư bản phát triển cũng là xu thế của xã hội loài người, cho nên sau khi Triệu Nhan tới Đại Tống vẫn hữu ý vô ý tác động tới sự phát triển của lịch sử, khiến cho con quái thú tư bản này rốt cuộc cũng được phóng thích ra ngoài.
Đối với sự phát triển chủ nghĩa tư bản, Triệu Nhan dành riêng thành một môn học cho Triệu Hú, hao tốn rất nhiều thời gian dạy bảo y cho nên khi Triệu Hú nghe thấy Triệu Nhan nhắc tới con quái thú tư bản này thì ngay lập tức hiểu ra, tức khắc cũng mang vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Tam thúc ý của người là, chúng ta chỉ có thể thông qua chiến tranh đối ngoại mới có thể thỏa mãn sự phát triển kinh tế của mình sao?
- Đúng vậy, tích lũy tư bản vô cùng đẫm máu. Mấy năm nay ta vẫn chú ý nâng cao mức sống của dân chúng trong nước, cố gắng làm chậm sức ép của tư bản đối với dân chúng quốc nội, nhưng dù có như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tích lũy tư bản. Tuy nhiên cũng không phải là không có biện pháp giải quyết vấn đề này, tỷ như Đại Tống chúng ta mấy năm nay sở dĩ phát triển cực mạnh như thế chủ yếu vẫn là dựa vào việc chiếm đoạt các loại tài nguyên của nước ngoài, tỷ như nhân khẩu, lương thực, khoáng sản của Nam Dương, nhân khẩu của Cao Ly, … đều là đối tượng chiếm đoạt của Đại Tống chúng ta. Điều này cũng bảo đảm cho sự phát triển của Đại Tống chúng ta, tuy nhiên hiện giờ chỉ dựa vào những thứ đó đã không thể thỏa mãn sự phát triển của chúng ta nữa rồi, cho nên nhất định phải khai thác đất đai và tài nguyên mới, mà châu Âu và Tây Vực đều là mục tiêu cực kỳ tốt.
Lúc này Triệu Nhan mang vẻ mặt lạnh lùng hà khắc mà nói.
Triệu Nhan là người Tống, dĩ nhiên không muốn trút nỗi khổ không nói hết này xuống những người dân tộc mình, tuy nhiên nếu đó là những người ở dân tộc và quốc gia khác, hắn lại không có bất kì chướng ngại tâm lý nào. Dù sao thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, Trung Quốc đời sau sở dĩ nhận hết cực khổ cũng là vì thực lực quá mức nhỏ bé yếu ớt, cho nên cũng chẳng trách được người khác.
Triệu Hú nghe thấy tam thúc của mình chẳng những biến Tây Vực trở thành mục tiêu săn mồi tiếp theo của Đại Tống, thậm chí ngay cả châu Âu xa xôi cũng nằm trong kế hoạch của người, điều này làm cho y cũng không kìm được mà hoảng sợ. Y vốn cho rằng tam thúc mình sở dĩ muốn khống chế châu Âu chỉ đơn thuần là muốn mở rộng lực ảnh hưởng của Đại Tống, lại không nghĩ rằng vẫn còn thâm ý sâu xa như thế.
Nghĩ đến những phương diện này, Triệu Hú rốt cuộc khẽ gật đầu, vẻ mặt tàn nhẫn mà nói:
- Nỗi khổ tâm của tam thúc người con có thể hiểu được. Con là hoàng đế của Đại Tống, dĩ nhiên chỉ cần chịu trách nhiệm với dân chúng Đại Tống chúng ta, về phần sống chết của dân chúng nước họ có quan hệ gì đến ta đâu?
- Đúng vậy, là bậc đế vương, khi cần nhẫn tâm cũng tuyệt đối không được do dự. Nho gia vẫn đề xướng Ngoại vương nội thánh, nhưng đế vương từ xưa đến nay tuyệt đại bộ phận đều là ngoại thánh nội vương*. Nhưng ta tin tưởng Hú nhi con khẳng định có thể khai sáng một thời đại ngoại vương nội thánh!
Khi Triệu Nhan nói tới đây cũng không kìm được đưa tay vỗ vai Triệu Hú. Kì vọng của hắn đối với Triệu Hú cũng cực cao, dù sao Triệu Hú chính là học sinh hắn đã dốc lòng dạy dỗ. Từ một góc độ nào đó mà nói, kỳ vọng của Triệu Nhan đối với Triệu Hú còn cao hơn cả kì vọng đối với con trai ruột Triệu Giai của mình.
* Ngoại vương nội thánh: Bên trong là thánh bên ngoài là vương. Nội thánh ám chỉ sự thành tựu tu dưỡng tâm linh của ngài, ngoại vương ám chỉ công dụng của ngài trong xã hội.
- Đa tạ tam thúc chỉ điểm bến mê, ngày sau con đã hiểu mình phải đi con đường nào rồi!
Triệu Hú lúc này cũng cũng lộ vẻ kiên định nói. Lời Triệu Nhan khiến y thấy rõ thế cục Đại Tống gặp phải, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với những biện pháp chính trị mà sau này y thi hành.
Sau khi nói xong chuyện chính sự, Triệu Hú bỗng nghĩ đến Triệu Giai, lập tức hỏi:
- Tam thúc, đại ca đi đã một thời gian dài như vậy, người nói bây giờ bọn họ đã tới được châu Âu chưa?
- Hẳn là chưa. Nếu tất cả đều thuận lợi, có lẽ bọn họ đã vượt qua châu Phi tiến vào Đại Tây Dương rồi, nhưng còn cách châu Âu một khoảng khá xa nữa.
Triệu Nhan nghe đến đó trầm tư một chút mới cất tiếng trả lời. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn chú ý tin tức bên phía Triệu Giai, tuy nhiên bởi vì đường xá xa xôi, lần gần đây nhất tin tức truyền về là cảng Ngưu Đầu nói Triệu Giai đã rời khỏi cảng, sau đó vẫn không thấy tin tức gì khác.
- Đại ca cũng đi mấy tháng rồi, vậy tính ra đợi khi huynh ấy tới châu Âu, gần như phải mất thời gian một năm!
Triệu Hú nghe đến đó cũng không khỏi thở dài một tiếng. Bởi vì Triệu Giai là một trong số ít những người bình thường y có thể nói chuyện bình đẳng, hiện giờ Triệu Giai đi xa như vậy, cũng không biết lúc nào sẽ trở về, điều này làm cho y cũng hết sức nhớ nhung.
- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Dù sao từ Đại Tống đến châu Âu thực sự quá xa, trừ phi có thể mau chóng khai thông kênh đào Suez, may ra mới có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai bên đi rất nhiều.
Triệu Nhan lúc này cũng thở dài, tuy nhiên ngay sau đó hắn lại nghĩ tới một chuyện, lập tức nói tiếp:
- Có điều vận may của đại ca con cũng không tồi, khi ở cảng Ngưu Đầu không ngờ lại gặp được một người Tống từng đi tới châu Âu, đối phương hết sức quen thuộc địa hình phía tây châu Phi và châu Âu, cũng đã đánh dấu một vài vị trí có thể xây dựng cảng, như vậy thuyền hơi nước có thể trực tiếp đi tới châu Âu. Dựa vào trình độ của thuyền hơi nước, sau này đi châu Âu lại càng dễ dàng hơn rồi.
- Nhưng xây dựng cảng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể xây xong, hơn nữa tiền vốn tiêu phí cũng không nhỏ. Con cảm thấy vẫn nên theo kênh đào Suez sẽ có lợi hơn một chút. Tuy rằng đào một kênh đào cũng là một công trình có kỳ hạn lâu dài, nhưng sau khi đào xong có thể rút ngắn một phần ba lộ trình, mặt khác cũng tiện tiếp tế tiếp viện. Nếu dùng thuyền hơi nữa, chỉ sợ nhiều nhất nửa tháng là có thể tới châu Âu rồi.
Triệu Hú lúc này cũng nói rõ ý kiến của mình.
- Nếu có thể khai thông kênh đào Suez dĩ nhiên là tốt nhất, đáng tiếc lực ảnh hưởng của Đại Tống ta vẫn chưa thể tới nơi đó. Vương triều Fatima là quân nhân chấp chính, trong nước cũng hỗn loạn không chịu nổi. Sợ là cho dù chúng ta có muốn hợp tác với họ mở kênh đào Suez cũng rất khó có thể bảo đảm được gì.
Triệu Nhan thở dài nói, vốn hắn còn muốn hợp tác với vương triều Fatima mở kênh đào, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được, nội bộ vương triều này vô cùng hỗn loạn, hơn nữa cũng không đáng tin. Nếu Đại Tống hợp tác với quốc gia như vậy, chỉ sợ dù có xây thành công kênh đào, cuối cùng Đại Tống cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm được lợi ích, dù sao kênh đào cũng nằm trong lãnh thổ người ta.
- Cũng không phải không có cách, vương triều Fatima mặc dù cách Đại Tống chúng ta khá xa, nhưng lại ở gần đế quốc La Mã thần thánh, nếu đại ca đã không chế được đế quốc La Mã thần thánh, ngược lại có thể xuôi binh đánh hạ nơi đó, xây dựng kênh đào liền trở nên dễ dàng hơn.
Triệu Hú lúc này bỗng nhiên đề nghị.
- Biện pháp này cũng không tệ, chỉ có điều không biết mấy người Giai nhi có thể thuận lợi tới được châu Âu không?
Khi Triệu Nhan nói tới đây, ánh mắt cũng nhìn về phía tây xa xôi, trong mắt toát ra thần sắc lo lắng.