Trong một cửa hàng bánh mì nhỏ phía đông nam thành Rome, ông chủ tiệm cũng là thợ bánh Puebli đang cuống cuồng chạy qua chạy lại, trong chiếc sọt bên cạnh ông, đầy ắp những chiếc bánh mì nướng. Nếu là ngày thường, ông chắc chắn đã mở cửa hàng để bán rồi, kể ra cửa hàng bánh mì của ông là hàng bánh nổi nhất vùng đông nam này, bánh mì không những ngon, mà giá cả phải chăng, vì thế mỗi khi mở cửa, khách bên ngoài đều xếp thành hàng dài chờ mua bánh.
Tuy nhiên dạo gần đây lại khác, vì thành Rome một lần nữa bị người ngoại tộc xâm chiếm, hơn nữa còn là một đám người phương đông mắt đen tóc đen, Puebli từng mở hé cửa trông thấy quân đội người phương đông kia, họ mặc những bộ áo giáp rắn chắc tay cầm vũ khí sắc nhọn, nghe nói họ còn nắm trong tay vũ khí sấm sét mà chỉ có Chúa mới dùng, khiến quân đội La Mã không thể chống cự, dễ dàng chiếm được thành Rome.
Đối với chuyện thành Rome do ai thống trị, Puebli không quan tâm, vì ông chỉ là một người bình thường, là chủ tiệm bánh mì hằng ngày bận bịu vì cuộc sống, đối với ông mà nói, dù ai thống trị mình, thuế phải nộp hằng tháng cũng chẳng ít đi, so sánh với nhau, ông quan tâm tới giá bột mì và củi hơn, dù sao nửa cuộc đời của ông đã chứng kiến quá nhiều cuộc xâm lược của người ngoài, đặc biệt là Henry đệ tam và Henry đệ tứ đã qua đời, thường xuyên đem quân đánh Rome, nhưng chiến tranh như thế này gần như chẳng ảnh hưởng quá lớn đến dân thường như ông, chỉ cần ông không ngu ngốc đi tập kích quân đội của chúng thì ông tuyệt đối an toàn.
Đương nhiên lần này hơi khác, vì kẻ tấn công Rome là một đám người phương đông trước nay chưa từng thấy, khiến nhiều người La Mã nhớ tới man tộc xâm lược trong lịch sử, đặc biệt là những năm cuối ở tây La Mã, mỗi lần man tộc tấn công đều giết người man dợ, có một lần sau khi chém giết bừa bãi, số người La Mã sống sót chưa tới trăm người.
Cũng xuất phát từ nỗi lo đó, cho nên dù sau khi quân đội người phương đông vào thành không quấy nhiễu dân lành, nhưng người La Mã vẫn hết sức cảnh giác với họ, tuy không ai dám tác loạn trong thành nhưng đa số người La Mã đều không dám ra ngoài, thương nhân đóng cửa công nhân nghỉ việc, mọi người đều trốn trong nhà không dám ló mặt ra đường, trừ phi không còn cách nào khác mới có người mạo hiểm ra khỏi nhà, vội vội vàng vàng ra ngoài làm cho xong chuyện, sau đó gấp gáp quay về, hơn nữa khi ở trong nhà, đàn ông cũng thay phiên nhau cầm vũ khí canh chừng, sợ người phương đông bên ngoài bất chợt tàn sát họ.
Tình trạng thần hồn nát thần tính ở thành Rome còn kéo dài rất nhiều ngày, cho dù họ đã biết quân đội này là do công chúa Agnes mất tích mang đến, vẫn không thể gạt bỏ nỗi hoài nghi của người La Mã, trong thời gian dài, trên đường gần như không một bóng người, hàng quán hai bên đường cũng đóng cửa thin thít, cả thành Rome giống như đang chìm trong giấc ngủ say, chỉ thỉnh thoảng có quân Tống đi tuần tra mới khiến cho cả thành đô có thêm vài phần sinh khí.
Puebli cũng giống như những người La Mã khác, thời gian này gần như không ra khỏi cửa, hằng ngày đều cùng các con trai thay phiên trông chừng cửa nhà, tuy thừa biết nếu những người phương đông kia vào chém giết, họ cũng không thể kháng cự, nhưng chí ít có thể khiến phụ nữ và trẻ con trong nhà yên tâm phần nào.
Tuy nhiên bất luận họ có cảnh giác với người phương đông như thế nào vẫn phải tiếp tục cuộc sống. Trước khi quân đội người phương đông vào thành, Puebli vừa hay nhập một lô bột mì, hơn nữa để đỡ mất công, ông nhập cả thảy số bột mì đủ dùng cho nửa tháng, kết quả giờ chỗ bột mì này đang đứng trước nguy cơ bị hỏng.
Trong nhà Puebli không có kho chứa bột mì riêng, đều chất đống ở phòng trống bên cạnh nhà bếp, nhưng mấy ngày nay gió phương nam thổi mạnh, mang đến hơi ẩm của Địa Trung Hải, nếu ông không dùng nhanh số bột mì này, e rằng cuối cùng toàn bộ bột mì sẽ bị ẩm mà hỏng hết.
Cũng chính vì lẽ đó cho nên sau khi Puebli suy nghĩ trước sau, vẫn quyết định mở bán, dù sao người phương đông đã vào thành được một thời gian nhưng chưa hề có bất cứ hành động khuếch trương thế lực nào, kỉ luật này quả thực tốt hơn quân đội La Mã của mình nhiều, mặt khác còn điểm quan trọng nhất, đó chính là ông đã tiêu tốn rất nhiều tiền để mua bột mì, nếu số bột mì này bị hỏng, ông có thể sẽ phá sản.
Hôm nay trời vừa sáng, Puebli dậy từ rất sớm, sau đó bắt đầu nhào bột để nướng, giờ đã nướng đủ số bánh mì, nếu là ngày thường, ông sẽ lập tức mở cửa, nhưng ông vẫn còn hơi quan ngại về những người phương đông, vì thế dùng dằng chưa dám mở cửa, trong lúc đó đã mấy lần ông muốn mở cửa hàng, song đến thời khắc cuối cùng lại bỏ cuộc.
“Cộc cộc cộc ~”
Đúng lúc này, chợt có người gõ cửa khiến Puebli giật nảy mình, chút dũng khí lấy được thoáng chốc tiêu tan, liền nấp sau cái bàn không dám lên tiếng, nhưng lúc này bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc:
- Puebli, tôi biết ông ở trong đó, lúc nãy tôi đã ngửi thấy mùi thơm của bánh mì rồi, mau mở cửa đi, tôi sắp đói muốn chết rồi!
Nghe thấy giọng nói bên ngoài, Puebli liền thở phào nhẹ nhõm, nghe tiếng ông đã biết, đó chính là thợ rèn Markus ở cửa hàng đối diện, trước đây ngày nào cũng đến chỗ mình mua bánh mì, hơn nữa hai nhà rất gần nhau, ông ấy chắc chắn có thể ngửi thấy mùi bánh mì nướng của mình.
Nghĩ vậy, Puebli bèn chạy ra mở cửa, lúc cánh cửa mở ra thì thấy một người trung niên béo béo lùn lùn đang đứng đợi bên ngoài, nổi bật trong khuôn mặt râu ria xồm xoàm là cái mũi đỏ chót vì uống rượu, chính là khách quen của ông Markus.
- Markus, xem ra mũi của ông vẫn chưa bị rượu làm hỏng, vẫn có thể ngửi được mùi thơm từ bánh mì của tôi.
Puebli nhìn thấy đối phương thì vô cùng vui vẻ nói. Markus là thợ rèn nhưng cũng là một con sâu rượu, tiền kiếm được hằng ngày hầu như đều dùng để mua rượu, hơn nữa ông ta cũng chưa kết hôn, cũng chẳng ai quản ông ta, thế là ngày nào cũng nhìn thấy cảnh ông ta say mèm, rất nhiều lần Puebli còn phải khiêng ông ta từ trên đường về nhà.
- Tôi không như ông, trong nhà có nhiều đồ ăn, trong nhà tôi chỉ có sắt và than củi, không thể ăn được, mấy ngày nay ông lại không mở hàng, thức ăn trong nhà tôi đã hết từ lâu rồi, nếu ông tiếp tục không bán, e tôi sẽ chết đói mất.
Markus liền xoa bụng than thở. Khi ông ta nhìn thấy những chiếc bánh mì đã nướng ngon lành trong tiệm, hai mắt sáng rực, chỉ muốn lao vào ngay tức khắc để nhét đầy bụng bằng bánh mì.
- Chờ một lát, tôi sẽ đi lấy bánh cho ông, tất cả đều theo quy tắc cũ, cuối tháng tính tiền một thể!
Puebli cũng thấy Markus đang rất đói thì không nói nhiều nữa, quay người đi lấy mấy cái bánh mì để đưa cho đối phương, nhưng đúng lúc ông cầm bánh mì quay lại thì sắc mặt chợt cứng đờ, vì ở chỗ rẽ bên ngoài cửa hàng bỗng nhiên xuất hiện một đám người phương đông đang tiến về hướng này.