Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 990 - Chương 985: Tiệm Bánh Mì Ở Thành Rome (Trung)

Chưa xác định
Chương 985: Tiệm bánh mì ở thành Rome (trung)

Nhìn thấy người phương đông đang đi về phía cửa hàng, Puebli vô cùng căng thẳng, thậm chí suýt chút nữa làm rơi bánh mì trong tay, Markus đang đợi bánh mì ngoài cửa thấy sự khác thường của Puebli bèn quay đầu nhìn theo ánh mắt của ông, lúc trông thấy người phương đông ở đằng sau không xa, cũng giật thót mình, bản năng định trốn đi, nhưng lại luyến tiếc bánh mì đang sắp đến tay, dù sao ông ta đã nhịn đói mấy ngày trời, cảm giác chịu đói không hề dễ chịu.

Đúng lúc Markus đang chần chừ, những người phương đông phía sau đã đến trước cửa hàng bánh mì, mấy người này rõ ràng là binh lính trong quân đội, có thể là nhân thời gian nghỉ ngơi đi ra ngoài, cho nên ai nấy trông có chút làm biếng, nhưng có lẽ vì suy nghĩ cho an toàn, họ đều mang theo vũ khí, phòng trừ tình huống đột ngột xảy ra, chắc rằng họ cũng nhìn thấy Puebli mở hàng bán bánh, đây là cửa hàng duy nhất mở cửa ở quanh đây, cho nên mới hào hứng đi đến.

Thấy binh lính người phương đông đi vào cửa hàng, Puebli và Markus đều căng thẳng, lúc này Markus cũng không dám rời đi, liền co rúm người đứng yên trước quầy, còn Puebli tuy rất sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm hỏi:

- Mọi người cần gì?

- @#^$^&* 8%.

Một người phương đông trong đó chỉ vào bánh mì sau lưng Puebli nói một tràng ông không hiểu gì, nhưng Puebli đã buôn bán nhiều năm vẫn hiểu ý của đối phương, y dường như đang hỏi bánh mì của mình bán thế nào?

Hiểu ra đối phương hình như chỉ đến mua bánh mì, Puebli thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay người lấy vài cái bánh mì đưa tới, hi vọng họ lấy bánh mì xong sẽ nhanh nhanh rời đi, nhưng khiến ông không ngờ là, đối phương lấy bánh mì cắn thử một miếng, sau đó cười nói mấy câu gì đó, hình như là khen ngon, sau đó lại đưa bánh mì cho mấy người phương đông đằng sau, kết quả những người phương đông này sau khi nếm thử cũng cười nói mấy câu, rồi lại thò tay về phía Puebli lấy thêm bánh.

Nhìn thấy vậy, Puebli cũng không khỏi cười khổ, ông vốn muốn lấy mấy cái bánh để đuổi họ đi, nhưng xem ra những người phương đông này tham lam hơn ông nghĩ, ăn xong còn muốn nữa, họ có hơn hai mươi người, nếu để họ ăn no, e số bánh mì của mình sẽ không còn dư bao nhiêu nữa, còn việc lấy tiền ông còn không dám nghĩ tới. Trước kia quân binh thành La Mã đến ăn bánh mì cũng thường xuyên ghi nợ, nhưng không bao giờ trả.

Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng khi nhìn vũ khí đeo bên hông những người phương đông này, Puebli buộc lòng chịu ấm ức, lại ôm một đống bánh mì trong tủ quầy đến, những binh sĩ phương đông đó cùng ăn, mỗi người lấy hai chiếc bánh ăn nhồm nhoàm, Puebli còn tưởng rằng họ ăn xong sẽ không thèm ngoái đầu mà đi luôn nhưng không ngờ binh sĩ phương đông kia lại nói thứ tiếng mà ông không hiểu, hình như đang hỏi gì đó?

Nếu đổi là người khác, Puebli có lẽ sẽ đoán là đối phương đang hỏi giá, nhưng đối mặt với những người phương đông xâm lược La Mã này, ông không dám đoán vậy, vì thế rất lâu sau ông cũng không hiểu ý của đối phương, kết quả cuối cùng binh sĩ phương đông kia hơi vội, lấy thẳng trong ngực ra thứ gì đó, ý muốn ông cầm lấy.

Nhìn vật mà đối phương lấy ra, Puebli lại sững người, thứ mà người phương đông kia lấy ra là một đống những mảnh hình tròn làm bằng đồng, rất giống tiền mà người La Mã họ sử dụng, nhưng ở giữa có một lỗ hình vuông, bên trên còn có mấy chữ khắc rất tinh xảo, thoạt nhìn chắc là tiền mà người phương đông sử dụng. Nói ra cũng thật trùng hợp, người La Mã bọn họ cũng dùng tiền đồng, đương nhiên họ còn có tiền vàng và tiền bạc, nhưng đối với dân thường, tiền đồng được dùng nhiều nhất.

Lúc này Markus thấy hành động kì lạ của người phương đông, cũng nhẹ nhõm dần, liền cầm những đồng tiền trên quầy lên quan sát, rồi cảm thán:

- Đúng là đồng, hơn nữa còn được chế tác rất tinh xảo, tiền đồng của La Mã chúng ta so với tiền đồng này, quả thực như là đống rác, thậm chí đến tiền vàng và tiền bạc của chúng ta cũng không thể chế tác tuyệt hảo như thế này!

Tuy Markus nghiện rượu nhưng đồng thời cũng là một thợ rèn có tay nghề, tất nhiên liếc mắt đã nhận ra chất liệu của đồng tiền, hơn nữa còn khen ngợi không ngớt về kĩ thuật chế tác tiền. Có câu “Người trong nghề sẽ xem bản chất”, từ đồng tiền bé tí này, ông ta có thể biết kĩ thuật rèn đúc của người phương đông tiên tiến vượt xa ở La Mã.

- Markus, xem ra những người phương đông này muốn trả tiền, ông nghĩ tôi có nên nhận không?

Puebli lưỡng lự nói. Nhờ cuộc tiếp xúc lúc nãy, ông thấy những người phương đông này dường như rất hiền lành, cộng thêm họ lấy rất nhiều bánh mì, mà bánh mì đều là tiền cả, cho nên ông phút chốc trở nên gan dạ.

- Lấy đi, tôi cũng nghĩ những người phương đông này khác với man tộc trong lịch sử, chiếm lĩnh La Mã đã lâu như vậy, chưa hề xảy ra chuyện quấy nhiễu dân lành, hơn nữa mua bánh mì xong còn chủ động trả tiền, điều này nói lên quân kỉ của họ rất nghiêm minh, nếu ông không nhận, khéo họ còn tức giận ý.

Markus suy nghĩ hồi lâu cũng gật đầu nói.

- Nhưng những đồng tiền này khác với đồng tiền của chúng ta, sao tính được mệnh giá tiền?

Puebli lại đau đầu nói. La Mã có năm loại tiền, mỗi loại tiền có mệnh giá khác nhau, vì thế ông cũng không biết tiền của người phương đông tính thế nào?

- Cái này...

Markus nghe thấy vậy trầm ngâm một lát, cuối cùng lên tiếng:

- Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy tiền đồng đẹp thế này, tôi nghĩ là tính theo mệnh giá cao nhất của tiền đồng đi, dù sao lỗ một chút cũng không sao.

Nghe thấy ý kiến của Markus, Puebli cũng gật gật đầu, thế là tính theo mệnh giá cao nhất của tiền đồng, cuối cùng lấy ra một ít tiền đồng, trả lại đối phương tiền thừa, binh sĩ kia cũng kiên nhẫn đứng chờ, nhìn đối phương nhận tiền xong, mới hài lòng cười, giơ tay lấy lại tiền thối nhét vào ngực, sau đó mới cùng mọi người rời đi.

Nhìn thấy những người phương đông này chịu đi, Puebli và Markus cũng thở phào, rồi hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Puebli mở miệng:

- Những người phương đông này cũng thật hiền lành, xem ra sau này có thể mở cửa buôn bán bình thường rồi!

- Đúng thế, lúc nãy tôi có quan sát, những người phương đông đó thật sự giàu có, áo giáp và vũ khí trên người đều làm bằng kim loại tốt, vũ khí của quân đội La Mã chúng ta không thể so sánh được với người ta, thảo nào lại bại thảm hại như vậy!

Lúc này Markus phân tích dưới góc độ chuyên môn của một thợ rèn. Lúc nãy ông ta đã trông thấy vũ khí trang bị của người phương đông rất tốt, thậm chí còn muốn cầm lên quan sát kĩ càng, đáng tiếc cuối cùng lại không dám mở lời.

Khi hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, một bóng người cao lớn đi vào tiệm bánh, khi nhìn thấy Puebli và Markus bên trong, người đó liền hoan hỉ hét lên:

- Puebli, Markus, mau nhìn xem ai đến thăm các ông đây?

Puebli và Markus nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy quen quen, liền quay đầu nhìn, kết quả chỉ thấy một người vạm vỡ mặc áo giáp của người phương đông đứng trước cửa, nhưng người này không phải người phương đông, ngoại hình là người châu Âu điển hình, lại nhìn nụ cười quen thuộc trên gương mặt đối phương khiến họ mới đầu đờ ra, suy nghĩ hồi lâu mới sửng sốt kêu lớn:

- Grews! Trời đất ơi, ông vẫn còn sống sao?

Người đó chính là kỵ binh trưởng Grews được tín nhiệm nhất bên cạnh Agnes, lần này cùng đến châu Âu với Triệu Giai bọn họ, hơn nữa cũng là người La Mã, quen biết với Puebli và Markus từ thuở nhỏ, lần này ông quay về luôn muốn đến thăm họ, nhưng sau khi vào thành quá bận bịu, ông lại là một trong số ít người quen thuộc với La Mã cho nên ông có rất nhiều việc phải làm, đến hôm nay khó khăn lắm mới rảnh đến thăm bạn thân.

- Ha ha, tôi biết sẽ khiến các ông bất ngờ mà, các ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được mấy năm nay tôi đã trải qua những gì đâu!

Grews lúc này cũng vô cùng hưng phấn đi vào, sau đó đặt một túi lớn trong tay lên trên quầy, đây là quà ông tặng bạn cũ.

- Chúa ơi, năm xưa ông một lòng mong ước làm kỵ binh, kết quả đi một mạch hơn hai chục năm trời, bặt vô âm tín, chúng tôi đều tưởng rằng ông đã hi sinh trên chiến trường rồi, nhưng giờ ông...

Markus lúc này cũng vô cùng vui sướng nói, nhưng khi nói đến cuối nhìn thấy Grews mang áo giáp và vũ khí của người phương đông thì chợt dừng lại, không biết nên nói gì?

- Ha ha, các ông đừng ngạc nhiên, năm đó tôi tòng quân lên chiến trường, chẳng những không bỏ mạng trên chiến trường, hơn nữa còn lập không ít chiến công, còn nhận được sự tín nhiệm của Henry đệ tứ bệ hạ, sau này bệ hạ bị hai con trai phản bội mà băng hà, ta phải bảo vệ công chúa Agnes trốn thoát khỏi châu Âu, cuối cùng chúng ta đến Đại Tống, cũng chính là quốc gia châu Á hiện tại đang chiếm lĩnh Rome, công chúa ở đó đã gặp được tình yêu của mình, và được gả cho một vương tử ở Đại Tống, bây giờ vương tử thống lĩnh đại quân đến, chúng ta nhất định phải giúp Công chúa điện hạ đoạt lại hoàng vị vốn thuộc về mình!

Grews kể lại sơ qua về hành trình của mình, ông và hai người bạn cũ cũng đã hai mấy năm không gặp, giờ đương nhiên đều rất mừng.

- Chúa ơi, hành trình của ông quả thực có thể so sánh với các anh hùng trong thần thoại Hi Lạp, mau kể rõ cho chúng tôi nghe trải nghiệm của ông bao năm nay đi, Đại Tống mà ông và công chúa đến trông như thế nào, nghe nói họ tạo ra được tơ lụa và đồ gốm vô cùng quý giá?

Puebli lúc này cũng kêu lên, bạn cũ của mình nhậm chức trong quân đội của người phương đông, điều này đối với ông mà nói quả thực là tin tốt.

- Đúng vậy, ở Đại Tống quả thực có rất nhiều tơ lụa và gốm sứ, tôi còn mang về tặng các ông một ít!

Grews nói rồi mở túi đồ lớn trên quầy ra, lấy ra hai xúc lụa và mấy món đồ gốm tinh xảo, lần lượt tặng cho Markus và Puebli, khiến hai người cực kì kinh ngạc, bởi vì hai món đồ này thực sự quá đắt giá, chỉ có rất ít quý tộc mới có, đừng nói đến dân thường như họ.

Bình Luận (0)
Comment