Puebli và Markus xúc động vuốt ve tấm lụa và đồ gốm, cảm nhận sự trơn nhẵn tinh xảo trên bề mặt lụa và gốm, quả thực còn khiến người ta đê mê hơn da thịt thiếu nữ. Grews đứng bên thấy bộ dạng sởn gai ốc của hai người bạn cũ, không khỏi bật cười nói:
- Được rồi, số lụa và gốm sứ này đều tặng các ông hết, tối về có thể từ từ sờ mó, tôi còn đem rượu ngon đồ ăn ngon từ Đại Tống về, các ông có muốn thưởng thức không?
Nghe thấy lời nói đùa của Grews, hai người Puebli cuối cùng ngại ngùng cười, rồi đặt lụa và gốm trong tay xuống, nhưng lúc này Markus chợt khó hiểu cất lời:
- Tôi không nghe nhầm chứ, rượu ngon có thể mang về được, nhưng sao ông mua được đồ ăn về, không phải ông vừa bảo đầu bếp người phương đông làm cho đấy chứ?
Đối với câu chất vấn của bạn cũ, Grews thần bí mỉm cười, sau đó lấy ra tám bình thủy tinh trong túi to trên mặt quầy ra, ngoài ra còn có một vò rượu ngon, nhìn những thứ này, Puebli và Markus đều tỏ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, lúc này chỉ thấy Grews mở mấy cái bình ra, sau đó nói với Puebli:
- Đi lấy bát đĩa đến đựng thức ăn!
Puebli tuy hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi lấy mấy cái đĩa, đương nhiên trong nhà ông không có đồ gốm, mà chỉ toàn đĩa gỗ bình thường, Grews đổ thức ăn trong bình vào đĩa, bốn món mặn bốn món rau tổng cộng tám món, ngoài ra còn có một vò rượu ngon, khi ông phủi hết bụi bẩn trên vò rượu và bóc giấy dán trên miệng vò ra, sâu rượu Markus ngồi bên cạnh mắt sáng rực, ông ta đã uống rượu rất nhiều năm nay, chưa từng ngửi thấy rượu nào có mùi đậm như thế này.
- Thơm quá, món này tên là gì, có đúng là mang từ Đại Tống đến không?
Puebli không thích thú lắm với rượu, ngược lại hứng thú với mấy lọ thức ăn hơn, khi Grews đổ mấy lọ thức ăn ra đĩa, ông liền dùng tay bốc một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, kết quả ăn xong liền khen ngợi không ngớt.
- Đương nhiên rồi, người Đại Tống đựng thức ăn sau khi đã chế biến vào lọ thủy tinh, gọi là đồ hộp, có thể bảo quản trong một hai năm mà không hỏng, chúng tôi du hành trên biển gần một năm trời, thức ăn sử dụng chủ yếu là đồ hộp!
Grews lúc này vô cùng cảm khái nói. Nhớ tới thời gian ông cùng Agnes và mọi người chạy trốn khỏi châu Âu, thường xuyên chịu đói trên tàu, không thì phải ăn thức ăn ôi thiu, nhưng lần này đến châu Âu lại rất đầy đủ, thoải mái giống như đi du lịch.
- Thật thần kì, thức ăn để lâu như vậy chẳng những không bị hỏng, hơn nữa vị lại ngon như thế, tôi thật lòng muốn đến Đại Tống thử!
Puebli vừa nói vừa nếm mỗi món một miếng, món nào ông cũng thích, dù sao dân thường giống như ông, hằng ngày không có điều kiện thưởng thức đồ ngon, tất nhiên cảm thấy những món ăn đến từ Đại Tống này vô cùng tuyệt hảo mới lạ.
So sánh ra, Markus thích thú với rượu ngon hơn, đặc biệt là khi thấy Puebli đã bắt đầu ăn, ông ta cũng không khách khí cầm vò rượu lên, rót cho mình và mỗi người Grews, Pueli một bát, sau đó liền không chờ được mà đổ thẳng vào miệng, nhưng vừa uống một ngụm, Markus chợt dừng lại, mặt mũi đỏ bừng, khoang miệng như bị đốt cháy, nuốt cũng không được mà nhổ ra thì tiếc, rất lâu sau ông ta mới rướn cổ nuốt cái ực xuống.
- Rượu mạnh!
Đến lúc này, Markus mới thốt ra được mấy chữ, rồi thò tay lấy mấy miếng thịt cho vào miệng, nhưng dạ dày vẫn rất nóng. Tuy Markus là một con sâu rượu nhưng La Mã vẫn chưa có rượu ủ, nên độ cồn của rượu rất thấp, rượu mà lần này Grews mang đến lại là rượu ủ loại mạnh của Đại Tống, ông ta uống nhanh như vậy, tất nhiên sẽ nếm mùi.
- Ha ha, nếm mùi rồi chứ, rượu này không được uống nhanh, mà phải thưởng thức từng ngụm nhỏ, như vậy mới có thể thưởng thức mùi vị trong rượu!
Grews nhìn thấy bộ dạng chật vật của Markus liền cười lớn nói, nhưng lần đầu tiên ông uống loại rượu này cũng chẳng khá hơn Markus bao nhiêu, còn lời bình phẩm rượu, là nói y nguyên theo những gì nghe từ người khác.
- Ợ ~
Markus ăn rất nhiều thức ăn, mới thở hắt một hơi, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn đôi chút nhưng vẫn mặt đỏ tía tai, liền nói với Grews:
- Đúng là rượu ngon, tôi uống rượu bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên uống thứ rượu hương thuần như vậy, chỉ tiếc là hơi mạnh, lẽ nào người Đại Tống đều thích uống rượu mạnh sao?
- Ha ha, không phải vậy, Đại Tống cũng có rượu nhẹ, loại rượu mạnh này mới ra đời chưa lâu nhưng rất thịnh hành trong quân đội, đặc biệt là hải quân chúng tôi quanh năm trôi nổi trên biển, nghe nói uống chút rượu sẽ có lợi cho sức khỏe, vì vậy trên thuyền chúng tôi toàn tích trữ loại rượu mạnh này.
Grews liền cười giải thích.
- Rượu này mạnh thế thật sao?
Puebli lúc này không tin hỏi, sau đó thò tay bưng bát rượu cẩn thận nhấm nháp, kết quả cũng bị vị cay nồng làm chau mày nháy mắt, vội vàng ăn miếng thức ăn lớn mới điều hòa lại, làm cho Grews và Markus đều bật cười.
Ba người vừa uống vừa hàn huyên, đương nhiên chủ yếu là Grews kể lại trải nghiệm của ông nhiều năm nay, đặc biệt là cuộc sống khi ông ở Đại Tống, đối với Puebli và Markus mà nói, tất cả mọi thứ ở Đại Tống đều mới lạ, từ cách sống đến tập tục đều khác, bao nhiêu sự vật mới mẻ chưa từng được nghe hay nhìn thấy đều khiến hai người họ giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích.
Còn Grews trong lúc kể chuyện cũng đã nói, ông đã cưới vợ sinh con ở Đại Tống, đầu tiên ông muốn lấy một phụ nữ Đại Tống làm vợ, đáng tiếc người Tống vẫn khá bài xích đối với người nước ngoài mắt xanh tóc vàng như ông, cho dù ông là hộ vệ của Lăng vương phủ, địa vị cũng khá cao nhưng vẫn không tìm được cô gái nào đồng ý gả cho ông, cuối cùng chỉ có thể cưới con gái của một thương nhân Ba Tư, bây giờ ông đã có một cậu con trai, nhưng lần này không cùng ông đến châu Âu.
Nghe thấy Grews đã thành gia lập thất, Markus và Puebli đều mừng cho ông, sau đó Grews cũng hỏi về tình hình hai người bạn thân thiết, khi ông nghe thấy Puebli lúc trước không dám bán hàng mà vừa mở cửa đã gặp một đội quân binh người Tống đến mua bánh, không khỏi cười ha ha nói:
- Puebli, kỉ luật quân đội Đại Tống rất nghiêm, không có lệnh của bề trên, họ tuyệt đối không dám nhũng nhiễu dân chúng, cho nên cứ buôn bán như bình thường, có người đến mua ông cứ thu tiền, nói cho ông biết, những binh sĩ đó rất giàu, nếu ông có thể bán hàng cho quân đội thì không muốn phát tài cũng không được!
- Tốt quá rồi, có câu nói này của Grews ông, tôi cũng yên tâm, ngày mai tôi sẽ làm nhiều bánh mì hơn, hi vọng sẽ có nhiều người Tống đến chỗ tôi mua bánh hơn!
Puebli nghe thấy vậy vô cùng vui vẻ nói.
- Grews, có thể cho tôi xem kiếm của ông không?
Đúng lúc này, Markus uống một chén rượu xong hai mắt chợt sáng lên hỏi Grews. Ông ta sớm đã vô cùng ngưỡng mộ vũ khí trang bị của quân Tống, lúc nãy vì không quen những quân sĩ kia nên không dám mở miệng, nhưng bây giờ trên người của Grews cũng có vũ khí, vì thế ông ta tất nhiên không khách sáo.
Grews cũng biết nhà Markus đời này qua đời khác đều là thợ rèn trong thành Rome, tay nghề làm vũ khí vô cùng điêu luyện, cho nên nghe thấy yêu cầu của ông ta xong cũng có thể hiểu, liền đưa cho Markus thanh kiếm giắt ở hông mình nói:
- Đây, nó là loại kiếm phổ cập trong quân đội, mỗi binh lính đều có một thanh, nhưng chất lượng rất tốt.
Markus mắt sáng lên nhận lấy thanh kiếm, sau đó rút ra, chỉ thấy thân kiếm sáng lóa như gương, đường kiếm cũng rất mượt, sau đó Markus lại quan sát kĩ mũi kiếm, thậm chí còn miết ngón tay vào, kết quả bị đứt một miếng da, khiến ông ta không khỏi cảm thán:
- Kiếm tốt! Đúng là kiếm tốt! Thanh kiếm này không những hình dáng uyển chuyển, hơn nữa còn chế tạo từ sắt tốt, chất lượng tốt hơn vũ khí của La Mã quá nhiều!
- Đương nhiên rồi, trước khi đến Đại Tống thì không thể tưởng tượng được sự giàu có phồn vinh của Đại Tống. Theo tôi biết, lãnh thổ Đại Tống gấp mười lần đế quốc La Mã thần thánh, dân số cũng bằng mấy chục lần chúng ta, quân đội của nước Tống lên đến hàng trăm vạn người. Các ông nghĩ xem để trang bị cho mỗi binh sĩ một vũ khí như vậy cần bao nhiêu tiền, chứ đừng nói đến trong quân Đại Tống còn có những hỏa khí, chiến thuyền đáng tiền hơn,... Có thể nói Đại Tống phái bừa một đội quân đi cũng có thể quét sạch cả châu Âu, cho nên lần này Agnes công chúa điện hạ quay về, đoạt lại hoàng vị chỉ là chuyện sớm muộn!
Grews lúc này tràn đầy tự tin nói.
Nếu Agnes có thể lên ngôi, Grews thân là hộ vệ trung thành nhất bên cạnh công chúa, sau này chắc chắn sẽ được trọng dụng, nhưng điều này cũng khiến ông rối như tơ vò, vì ông không biết nên đưa cả nhà về châu Âu hay tiếp tục ở lại Đại Tống? So sánh với nhau, điều kiện mọi mặt ở châu Âu thực sự quá kém, cái khác không nói, chỉ riêng về đồ dùng sinh hoạt, sau khi đã quen với sự tiện lợi về mọi mặt ở Đại Tống, sống tiếp ở châu Âu quả thực như hành hạ đối với ông.
- Òa…
Hóa ra Đại Tống lại hùng mạnh như vậy, vốn tôi còn nghĩ họ cùng lắm chỉ như đám người Đột Quyết ở Sejiuk, nhưng bây giờ nghe ông nói như vậy, hóa ra Đại Tống còn cường thịnh hơn người Sejiuk.
Markus nghe đến đây cũng không khỏi kinh ngạc.
- Người Sejiuk chỉ là đám dân tộc du mục ô hợp, sao có thể so sánh với Đại Tống? Tuy Đại Tống đã trải qua rất nhiều vương triều, nhưng nếu tính ra, lịch sử của họ còn lâu đời hơn La Mã chúng ta, từ ngàn năm trước, trong sách sử của họ đã có ghi chép về La Mã chúng ta, nhưng khoảng cách giữa hai nước quá xa cho nên chưa từng giao lưu, nhưng giờ thì khác, tàu biển của Đại Tống đã có thể đến chỗ chúng ta, sẽ đẩy mạnh giao lưu giữa hai nước. Tơ lụa và gốm sứ tặng các ông hôm nay, sau này nói không chừng sẽ tràn ngập trên thị trường La Mã, vì vậy các ông cũng đừng cất trữ, nếu có người muốn mua thì bán đi, như vậy còn có thể kiếm một khoản nhỏ.
Grews lúc này cười lớn nói. Cuộc sống ở Đại Tống mấy năm nay cũng giúp ông mở rộng tầm mắt, đối với chuyện lần này Agnes đoạt lại hoàng vị cũng tràn đầy niềm tin.