- Quân đội của Henry bé đến đâu rồi?
Trong quân doanh, Hô Diên Khánh bình tĩnh hỏi Grews trong lều thống soái. Trước đó Henry bé nhân cơ hội Conrad bị Triệu Giai bắt, khởi binh thảo phạt phía nam. Lúc này tướng lĩnh thủ hạ của Conrad đều đang hoang mang, cho nên nhanh chóng bị đại quân của Henry bé đánh bại, từng mảnh đất dần dần đều nằm trong tay Henry bé, nhưng Triệu Giai và Hô Diên Khánh nhanh chóng nhận ra. Sau khi ổn định lại thế cục Rome, Hô Diên Khánh đích thân thống lĩnh đại quân đón địch ở phía bắc, hiện tại hai quân đã cách nhau rất gần, trận đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
- Khởi bẩm tướng quân, đại quân của Henry bé còn cách phía bắc trăm dặm nữa, hơn nữa đang di chuyển rất nhanh về phía quân ta, phỏng chừng chậm nhất là sáng mai sẽ đối đầu với quân ta!
Lúc này Grews lập tức đáp.
Lần này Hô Diên Khánh xuất quân nghênh địch, chia quân đội thành hai phần, trong đó lực lượng chủ chốt tất nhiên là tướng sĩ Đại Tống đi thuyền tới, đội quân này tổng cộng có hai mươi nghìn người, ngoài năm nghìn người ở lại Rome bảo vệ an toàn của Triệu Giai và duy trì trật tự ở Rome ra, mười lăm nghìn quân còn lại đi theo Hô Diên Khánh.
Ngoài quân Tống chủ chốt ra còn có một đội quân bản địa châu Âu, trong đội quân này có quân giáo đình La Mã và quân dưới trướng Conrad hợp nhất, ngoài ra còn có một phần lớn những người dân và địa chủ chủ động theo hàng. Triệu Giai sau khi hợp nhất ba phần này lại tổ chức thành một đội quân hai mười nghìn người, cùng tác chiến với quân đội chủ lực, còn Grews khi trước thân là trưởng hộ vệ của Agnes, không những có kinh nghiệm tác chiến phong phú mà còn rất trung thành, vì vậy tất nhiên rất được Hô Diên Khánh coi trọng, nắm trong tay đại quân hơn chục ngàn người.
- Tốt lắm, toàn quân chuẩn bị đón đầu địch, ngày mai sẽ quyết tử chiến với đại quân của Henry bé!
Hô Diên Khánh mắt sáng rực hùng hồn dặn dò. Tướng lĩnh dưới trướng nghe thấy lời phân phó của ông, đều đồng thanh đáp, sau đó từng người lui xuống bố trí quân sĩ của mình.
Sau khi các tướng lĩnh khác đi hết, Hô Diên Khánh lại cúi đầu chăm chú quan sát sa bàn sơ sài trước mặt. So sánh với Đại Tống, điều kiện về mọi mặt ở châu Âu đều kém xa, ví dụ tuy ở châu Âu có bản đồ nhưng rất sơ sài, đánh dấu địa hình không chuẩn xác, còn sa bàn thì càng không có, cái sa bàn này là ông phái rất nhiều quân đi dò xét địa hình, còn tìm không ít người dẫn đường mới có thể làm ra trong thời gian ngắn. Mặc dù phạm vi không lớn, nhưng căn bản đánh dấu được những địa hình trọng yếu, thậm chí để tạo ra sa bàn này, ông còn cố ý giảm bớt hành trình quân đội, để khống chế chiến trường trong phạm vi sa bàn, dù sao ông không thể am hiểu địa hình châu Âu như đối phương, cho nên buộc lòng dùng cách này để giảm bớt yếu điểm.
Hô Diên Khánh vừa xem xét địa hình, trong đầu vừa suy nghĩ về trận chiến sắp đến này, kể ra người châu Âu về mặt đánh trận vẫn khá nguyên thủy, họ không thích dùng mưu kế trên chiến trường, khi hai bên giao chiến, đa phần đều giáp lá cà quyết chiến sinh tử, nên chiến tranh ở châu Âu thường đều lấy vũ lực là chính, kẻ mạnh sẽ thắng, rất ít khi bên yếu sẽ chiến thắng.
Hiện tại Hô Diên Khánh có tổng cộng ba mươi lăm nghìn quân, mà theo tình báo mà thủ hạ do thám được, đại quân của Henry bé lên đến tám mươi ngàn người, đây cũng là tất cả binh lực mà Henry bé có thể triệu tập được, cho nên nhìn theo quân số, Hô Diên Khánh đang bị yếu thế. Nhưng thực lực của quân đội không chỉ nhìn về số lượng, trang bị quân sĩ, sĩ khí, tình trạng huấn luyện, địa hình và thời tiết khi giao chiến,... đều là một phần cấu thành nên thực lực. Mặc dù quân đội dưới trướng Hô Diên Khánh số lượng không bằng một nửa kẻ địch, nhưng ông tuyệt đối tin tưởng có thể đánh tan kẻ địch, trong đó quan trọng nhất tất nhiên là bí quyết chiến thắng - hỏa khí.
Hỏa khí tác động rất lớn đến một trận chiến, đặc biệt là trên chiến trường châu Âu trước nay chưa từng chứng kiến uy lực của hỏa khí, Hô Diên Khánh có niềm tin chỉ dùng mấy lượt hỏa pháo đã đánh bay sĩ khí của đối phương, sau đó kỵ binh sẽ xông lên làm loạn trận địa của đối phương, từ đó củng cố cơ sở chiến thắng. Cũng chính vì như vậy cho nên Hô Diên Khánh cũng bỏ qua việc xây dựng chiến lược trên chiến trường, chuẩn bị giáp lá cà quyết tử với Henry bé, chỉ có đường đường chính chính đánh bại đối phương trên chiến trường mới thể hiện hết uy phong của mình, từ đó bớt những phiền toái sau này.
Nghĩ vậy, Hô Diên Khánh lại chăm chú quan sát địa hình xung quanh. Ông sở dĩ không đi tiếp và dựng doanh trại ở đây, chủ yếu là vì nơi đây là một bình nguyên rộng lớn, hơn nữa địa thế của họ khá cao, vô cùng có lợi cho hỏa pháo và nỏ pháo phát huy tác dụng. Nói đến nỏ pháo, ưu thế lớn nhất của nó so với hỏa pháo chính là có thể bắn lựu đạn, còn hỏa pháo tuy đã đưa vào sử dụng, rất nhiều thợ cũng tận lực muốn lấy lựu đạn dùng cho hỏa pháo, đáng tiếc vì nhiều nguyên nhân, lấy hỏa pháo để bắn lựu đạn vẫn không được coi trọng, vì thế nỏ pháo vẫn chưa được trang bị trong quân đội.
Cùng lúc đó, Agnes ở hậu phương cũng đang lo lắng vì chiến tranh sắp xảy ra. So sánh với nhau, Triệu Giai lại rất tự tin, lúc này vẫn hết sức bình tĩnh xử lí công vụ, nhưng Agnes cuối cùng vẫn không nhịn được mà làm phiền chàng:
- Phu quân, chàng nghĩ quân của Hô Diên Khánh có thể đánh bại quân đội của nhị ca thiếp không?
- Ha ha, cái này nàng không phải lo, phụ thân ta từng nói, Khánh thúc là một trong những tướng lĩnh xuất sắc nhất trong các học viên tốt nghiệp Trường quân đội, hơn nữa ông ấy từng nhiều lần tham gia đại chiến, kinh nghiệm thực chiến vô cùng dày dặn, đây cũng là nguyên nhân chính mà phụ thân chọn đích danh Khánh thúc đi cùng chúng ta, cho nên nàng phải có niềm tin với thúc ấy!
Triệu Giai nghe thấy vậy liền mỉm cười nói. Chàng tin tưởng tuyệt đối vào Hô Diên Khánh, hơn nữa nhiều năm nay Đại Tống trăm trận trăm thắng, đã luyện cho quân đội một niềm tin tất thắng, vì thế cho dù chàng ở hậu phương cũng không lo lắng chuyện trên chiến trường.
- Nhưng quân đội của nhị ca thiếp gấp đôi chúng ta, trước đó cũng liên tiếp thắng trận, hiện tại sĩ khí cao ngút, khiến thiếp hơi lo.
Lúc này Agnes vẫn không yên tâm nói. Mặc dù nàng biết quân đội Đại Tống thực lực rất mạnh, nhưng không có một khái niệm cụ thể nào, dù sao nàng không như Triệu Giai từng tự mình tham gia vào trận chiến giữa Đại Tống và Liêu quốc, hiểu rất rõ năng lực của mình.
Thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của Agnes, Triệu Giai cũng không khỏi mỉm cười, bèn đứng dậy đi đến cạnh nàng, dịu dàng nắm lấy tay nàng nói:
- Chiến tranh là chuyện của nam giới, những chuyện này cứ giao cho ta giải quyết!
- Ừm!
Nhận được sự an ủi của chồng, Agnes giống như tìm được chỗ dựa, liền nhẹ nhàng nép vào ngực Triệu Giai im lặng không nói gì nữa.