- Không đến bốn vạn quân mà dám quyết chiến với tám vạn đại quân của ta, thật không biết đám người Tống này là kiêu ngạo hay ngông cuồng?
Earl Su Pulin cưỡi trên lưng ngựa, nhìn quân đội Đại Tống hàng ngũ chỉnh tề phía xa, khinh khỉnh nói. Hai bên đã sắp xếp xong đội hình trên chiến trường, một trận đại chiến sắp nổ ra.
- Không được chủ quan, lũ người Tống bỗng nhiên từ đâu chui ra này có thể đánh hạ Rome trong vòng một ngày, còn bức anh cả ta đầu hàng, chắc chắn không tầm thường, mặt khác ta còn nghe nói người Tống có một loại vũ khí như sấm sét, có thể khiến người ta tan thành xác pháo, sức mạnh cực kì khủng khiếp, không biết có thật không?
Nghe thấy Earl Su Pulin nói vậy, Henry bé đang cưỡi ngựa lúc này lên tiếng nhắc nhở, luôn duy trì sự bình tĩnh và cẩn thận mọi lúc chính là nguyên nhân chính dẫn y đến thắng lợi hôm nay.
- Henry, ngài quá lo xa rồi, đối phương chỉ có hơn ba vạn quân, hơn nữa trong đó phần đa là quân đội mà Đại Tống tạm bợ tập hợp lại, không có sức chiến đấu, có lẽ chỉ cần chúng ta tấn công là có thể đánh bại chúng hoàn toàn, còn cái thứ vũ khí sấm sét kia, thần nghĩ chắc do người Rome bịa ra để lấp liếm cho sự vô dụng của mình thôi, trên đời này làm gì có thứ vũ khí như vậy?
Earl Su Pulin nghe đến đây vẫn không thèm đếm xỉa nói.
Earl Su Pulin là bằng hữu của Henry bé, hai người từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Năm xưa Henry bé sở dĩ làm phản, chính là do Earl Su Pulin đằng sau xúi giục, hơn nữa trong trận chiến sau đó, Earl Su Pulin nhiều lần lập công, bây giờ đã trở thành tướng lĩnh quyền lực nhất dưới trướng Henry bé.
- Không! Ngươi không hiểu em gái ta đâu, em ấy chưa từng ham muốn ngôi vị, nếu em ấy đã rời khỏi châu Âu, hơn nữa còn tìm thấy bến đỗ ở Đại Tống xa xôi thì không thể nào quay về giành ngôi với chúng ta, cho nên giải thích hợp lí nhất là chồng của em ấy muốn cướp hoàng vị, nhưng tên vương tử Đại Tống đó nếu dám làm thế thì nhất định phải nắm chắc phần thắng, nếu không sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến châu Âu này!
Henry bé lại lo lắng nói. Gần đây Triệu Giai cố tình cho lưu truyền về cuộc đời huyền thoại của Agnes, cũng bộc lộ thân phận của mình, cho nên Henry bé cũng tìm hiểu được tình hình của Agnes.
- Không phải chúng nói đi thuyền từ Đại Tống đến chỗ chúng ta phải mất một năm sao, có lẽ chúng đã thiệt hại rất nhiều người trên biển, cho nên mới dẫn đến không đủ binh lực, đây cũng là chuyện thường tình.
Earl Su Pulin nghe thấy vậy suy nghĩ đôi lát rồi nói. Cho dù thế nào gã cũng không tin hơn ba vạn người kia có thể ngăn cản sự tấn công của tám vạn đại quân của mình.
Nghe thấy lời của Earl Su Pulin, Henry bé trầm mặc ít lâu mới lên tiếng:
- Có lẽ vậy!
Kì thực trong lòng Henry bé vẫn rất bất an, dường như không chút chắc chắn về chiến tranh đang cận kề này, nhưng hiện tại hai quân đã đối đầu, y không thể rút lui, hơn nữa phải chăng có cơ hội lùi bước, y cũng không dám bỏ cuộc, vì Agnes mới là người thừa kế ngôi vị chính đáng, nếu y từ bỏ trong lúc này, chỉ khiến mọi người hiểu lầm y gián tiếp thừa nhận thân phận người thừa kế hoàng vị của Agnes, vì vậy bất luận ra sao y cũng phải cứng rắn tiếp tục trận chiến này, kể cả biết rõ mình sẽ thất bại thảm hại. Huống hồ nhìn từ góc độ lực lượng của hai bên hiện nay, y đang chiếm thế thượng phong, tất nhiên càng không được rút lui.
Nghĩ đến những điều đó, Henry bé cuối cùng xốc lại tinh thần, dứt bỏ gánh nặng trong lòng chuyên tâm vào trận chiến sắp tới. Bây giờ khoảng cách giữa hai đội quân còn chưa đến năm dặm, hai phe có thể nhìn thấy cờ hiệu của đối phương, song để cẩn trọng, hai bên đều chưa phát động tiến công, tướng lĩnh đôi bên chắc rằng đều đang quan sát động tĩnh phe địch.
- Henry, đừng đợi nữa, phát động tấn công thôi, kỵ sĩ thủ hạ của thần đã không chờ được nữa rồi!
Đúng lúc này, Earl Su Pulin lại mở miệng. Trong tay gã nắm giữ một đội kỵ binh siêu trọng (Cataphract) hơn năm nghìn người, tất cả quân sĩ đều được mặc giáp kín người, trên chiến trường chúng là vô địch, dù trước mặt là quân địch mạnh cỡ nào, đều sẽ bị chúng xé thành trăm mảnh.
- Được rồi, Earl Su Pulin ngươi thống lĩnh kỵ binh Cataphract tiến lên mở đường, tranh thủ công phá trận địa của quân địch, ta dẫn đại quân theo sát phía sau, cùng lúc tấn công quân Tống!
Henry bé nghe xong suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Chuyện đã đến nước này, đã không cho phép bên nào được quyền quay đầu, vì thế chi bằng chủ động tiến công, nói không chừng còn có thể giành thế thượng phong.
Thấy Henry bé đồng ý, Earl Su Pulin liền mừng quýnh đáp một tiếng, quay người về trong quân của mình chuẩn bị, không lâu sau, mệnh lệnh của Henry bé được truyền xuống, Earl Su Pulin đích thân lãnh đạo năm nghìn kỵ binh chủ lực dưới trướng xông lên, như một mũi tên lao tới quân đội Đại Tống.
Bốn dặm, ba dặm, hai dặm... Kỵ binh siêu trọng giáp xông lên, Earl Su Pulin nhìn khoảng cách của mình với quân Tống ngày càng gần. Bình thường với khoảng cách này, gã đã có thể nhìn thấy sự hoảng hốt trên khuôn mặt kẻ địch, điều này khiến quân sĩ của Earl Su Pulin càng thêm hưng phấn, thèm khát nhanh chóng tấn công quân Tống, cho đám người Tống không biết trời cao đất dày này một bài học nhớ đời.
- Hả? Không đúng!
Tuy nhiên khi Earl Su Pulin đang sung sướng, đột nhiên phát hiện ra một điểm bất thường, đó chính là gã nhận ra quân binh người Tống không hề tỏ ra chút gì sợ sệt, ngược lại còn hết sức bình thản, khiến gã phải kiềm chế nỗi hưng phấn lại, bản năng cảm thấy có điều gì chẳng lành, nhưng giờ gã mới nhận thức được vấn đề thì đã muộn rồi, dù sao một khi kỵ binh đã tấn công thì không thể dừng lại được, nếu không ngựa sẽ chết vì nặng, thậm chí khi tấn công mà muốn đổi hướng cũng trở nên khó khăn.
“Uỳnh uỳnh uỳnh~”
Đúng lúc Earl Su Pulin nhận ra tình hình bất thường, trong quân Tống đối diện thình lình vang lên một tràng tiếng nổ như sấm rền, ngay sau đó gã cảm thấy phía sau nổ mạnh liên tiếp, hình như có vật gì đó rơi từ trên trời xuống, theo sau là tiếng la hét kêu rên thảm thiết, khiến Earl Su Pulin toàn thân lạnh toát, cuối cùng bừng tỉnh lại, đây có lẽ là vũ khí lôi thần của người Tống như lời kể, tuy gã không thể quay lại nhìn rõ thảm cảnh đằng sau, nhưng từ âm thanh có thể biết được, vũ khí này đang gây thương vong lớn cho kỵ binh của mình.
Earl Su Pulin luôn coi năm ngàn kỵ binh Cataphract này là tâm phúc của mình, toàn bộ trang bị và chiến mã đều tốt nhất, bình thường mỗi một người hi sinh gã đều đau lòng rất lâu, nhưng bây giờ gã có thể tưởng tượng được sự mất mát to lớn đằng sau, đáng tiếc gã chỉ đành bất lực, thậm chí đến quay đầu nhìn một cái cũng không thể, vì chiếc áo giáp nặng chình chịch trên người khiến gã không thể quay đầu, làm cho gã cảm thấy tim mình như đang rỉ máu.
- Giết ~!
Cuối cùng Earl Su Pulin chỉ có thể dồn nén sự căm hận của mình thành tiếng gào giận dữ, xốc lại ý chí của một kỵ sĩ trong mình tăng tốc lao về phía quân Tống, chỉ cần mình có thể xâm nhập vào lãnh địa quân Tống thì thứ vũ khí này sẽ vô dụng, dù sao quân Tống không thể giết chung cả quân đội của chính họ.
Chính vì ý đồ này, Earl Su Pulin thúc ngựa lao về phía trước, đội kỵ binh siêu giáp đằng sau gã dưới sự công phá của bom đạn, tuy thương vong không nhỏ, song nhìn thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy cũng thét lên một tiếng rồi xông pha, nhưng sau đó lại là một tràng hỏa pháo, đạn pháo nóng bỏng lao đến nhắm vào đám kỵ binh, gần như một đường thẳng lao tới tàn sát kỵ binh, khiến vô số kỵ binh quỵ ngã trên con đường xung phong.
Khó khăn lắm Earl Su Pulin mới thống lãnh chưa đến hai nghìn kỵ binh xông đến trước quân Tống. Vì chịu sự công phá của thuốc nổ, chiến mã của chúng đã bị hoảng sợ tột độ, tốc độ lúc này đã giảm đáng kể, nhưng Earl Su Pulin đã bị lửa giận làm mờ mắt, cho dù phải trả giá đắt thế nào, gã cũng phải báo thù cho các kỵ sĩ đã hi sinh bên cạnh mình!
Nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc, khi Earl Su Pulin dẫn đội kỵ binh sống sót còn cách quân Tống không xa thì quân Tống đột nhiên dựng một lá chắn cao lớn, sau đó vô số những đốm đen nhỏ bay ra từ sau tấm chắn, như một cơn mưa bay tới đội kỵ binh của Earl Su Pulin.
“Đùng đùng đùng~”
Lại là một tràng tiếng nổ, tuy uy lực phát nổ lần này kém xa hỏa pháo lúc trước, nhưng những mảnh vỡ lựu đạn bắn tung tóe lại uy hiếp rất lớn đến kỵ binh trọng giáp. Vốn dĩ đội kỵ binh chủ lực đều được trang bị áo giáp chắc chắn trên người, vũ khí bình thường không thể đâm vào người chúng, thậm chí lựu đạn cũng không uy hiếp nhiều đến chúng, tuy nhiên chiến mã chúng cưỡi dù cũng được mặc áo giáp, song phần bụng dưới không được bảo vệ, mảnh vỡ của lựu đạn lại nhắm trúng chỗ đó, kết quả đùi và bụng những con chiến mã dễ dàng bị thương, trong lúc hoảng hốt đã hất người xuống, đối với kỵ binh mà nói, trong lúc tấn công mà bị ngã ngựa thì đồng nghĩa với cái chết, chỉ riêng bộ áo giáp nặng mấy chục cân trên người chúng cũng đủ khiến chúng bị đè chết rồi.
- Không~
Earl Su Pulin trừng mắt nhìn mười mấy quả cầu sắt đen ngòm phóng tới trước mặt mình, sau đó đột ngột phát nổ, trong đó có rất nhiều mảnh vỡ trúng người gã, phát ra âm thanh chói tai “đinh đeng”. Những mảnh vỡ đó không thể làm gã bị thương, nhưng ngựa của gã lại kêu thảm một tiếng, sau đó ngã xuống đất, khiến Earl Su Pulin nghiêng người rồi ngã nhào xuống đất.
- Răng rắc ~
Earl Su Pulin nghe rõ mồn một tiếng xương gãy của mình sau khi ngã, miệng cũng bật máu, sau đó tai và lỗ mũi cũng máu chảy ròng ròng, tim gan phèo phổi của gã dưới đòn mạnh đó cũng lộn tùng phèo, nên bị xuất huyết nghiêm trọng từ bên trong, thương tật này cho dù ở hậu thế cũng đành vô phương cứu chữa.
Khi đang quằn quại trên mặt đất, Earl Su Pulin lấy hết sự tỉnh táo cuối cùng nhìn về phía sau, chỉ thấy số kỵ sĩ còn có thể cưỡi ngựa có thể đếm trên đầu ngón tay, năm nghìn trọng binh dưới tay gã có thể nói đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ đáng tiếc lúc này đến cơ hội đau lòng gã cũng không còn nữa, trước mắt bỗng nhiên tối om, sau đó mất hết ý thức.
P/s: Kỵ binh Cataphract được coi là cỗ xe tăng thời La Mã cổ đại, họ được mặc giáp kín người, ngựa cũng được bọc một bộ giáp nặng và dày. Họ được gọi là kỵ binh siêu trọng hay siêu giáp trọng kỵ. (Tra cứu để hiểu rõ hơn)