- Cái đám bình sắt di động này đúng thật là ngoan cố, lại có thể xông tới chiến tuyến của quân ta, hơn nữa còn gây nên chút thương vong, đáng tiếc lũ kỵ binh trọng giáp này nên thải được rồi, cho dù không có hỏa khí, ta cũng có nhiều cách để tiêu diệt chúng!
Hô Diên Khánh trong đại quân đang theo dõi qua kính viễn vọng, vừa nhìn tình hình chiến trường vừa nói.
Kỵ binh siêu trọng giáp (Cataphract) từng rất thịnh hành ở Trung Nguyên, ví dụ nổi tiếng nhất là quân Huyền Giáp thời Đường Thái Tông, từng ba ngàn quân đánh bại trăm ngàn quân, tạo nên kì tích trong lịch sử quân sự, nhưng mặc dù kỵ binh trọng giáp vô cùng xuất chúng vẫn biểu lộ khuyết điểm thấy rõ, chẳng hạn như mang vác quá nặng, chi phí làm và bảo dưỡng áo giáp quá đắt đỏ, sức ngựa không thể chịu được lâu,... cho nên loại hình quân đội này nhanh chóng bị đào thải. Tuy Đại Tống và Liêu quốc có một số kỵ binh “nặng”, song thực ra số trọng binh này đã được cải thiện, áo giáp mỏng nhẹ hơn kỵ binh trọng giáp ban đầu, trọng tải nhẹ đi nhiều. Sau này hỏa khí ngày càng phát triển, kỵ binh siêu “nặng” ngày càng lạc hậu, hiện tại trong quân đội Đại Tống đã không còn giữ thể chế kỵ binh siêu trọng giáp này nữa rồi.
Henry bé dẫn đại quân theo sát phía sau Earl Su Pulin, vốn dĩ theo kinh nghiệm vốn có của y, chỉ cần kỵ binh Cataphract phát động tiến công thì chỉ có Cataphract mới ngăn chặn nổi chúng, nhưng quân Tống đối diện tuy có ít kỵ binh nhưng tuyệt đối không có kỵ binh siêu trọng giáp, cho nên y không nghĩ rằng quân Tống có thể ngăn cản sự tấn công của kỵ binh Cataphract.
Tuy nhiên hiện thực lại thức tỉnh Henry bé, hơn năm nghìn Cataphract của Earl Su Pulin còn chưa đến được trước mặt quân Tống đã bị tiêu diệt phân nửa, thậm chí cả Earl Su Pulin cũng bỏ mạng, cuối cùng tuy có trăm kỵ binh siêu “nặng” xông đến được trước khiên của quân Tống, nhưng vài trăm người này lại phân tán, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, nên chúng không uy hiếp quá lớn đến quân Tống, chỉ đem lại chút thương vong nhỏ cho quân Tống, sau đó đám kỵ binh siêu “nặng” đã mất đi tốc độ này đều lần lượt chết dưới tay quân Tống, xác chết chồng chất nhau trên chiến trận.
Kỵ binh Cataphract luôn là niềm tự hào của quân đội châu Âu, còn là trụ cột trong quân đội, thông thường trước khi khai chiến đều là quyết chiến của kỵ binh siêu trọng giáp, chỉ cần kỵ binh siêu trọng giáp phân thắng bại thì những diễn biến tiếp theo của trận chiến gần như đã định sẵn kết quả, đây cũng là lí do mà kỵ binh Cataphract có tầm quan trọng lớn như vậy.
Nhưng bây giờ đội kỵ binh siêu trọng bách chiến bách thắng của Henry bé lại đại bại trong khi đối phương chưa hề xuất quân, khiến quân đội của Henry bé bị đả kích nghiêm trọng, thậm chí sau khi nhìn thấy đội kỵ binh chủ lực bị tiêu diệt, các đội quân đang xung phong khác dần dần dừng lại, ai nấy đều kinh hãi tột độ nhìn về phía Henry bé.
Đây cũng là lần đầu tiên Henry bé gặp hoàn cảnh này, thậm chí đến bản thân y cũng hoảng sợ trước loại vũ khí tối tân của quân Tống, không biết phải đối phó như thế nào?
Là một lão tướng trên chiến trường, tất nhiên Hô Diên Khánh không bỏ qua cơ hội này. Theo mệnh lệnh ông hạ xuống, hai cánh kỵ binh lập tức xông lên, các đội quân khác cũng theo sát phía sau, khi kỵ binh vẫn chưa đến nơi, quân Tống lại bắn từng đợt mưa mũi tên, đây cũng chính là chiến thuật tiêu chuẩn của quân Tống. Khi hai quân giao chiến, thì cung nỏ của hai bên phải giao chiến trước tiên, nhưng kĩ thuật cung nỏ của châu Âu khá lạc hậu, thậm chí trong quân không được trang bị nhiều cung tên, nên khi chúng bị tấn công bằng mũi tên vô cùng hoảng loạn, đến khi dựng khiên lên đỡ thì đã chịu thương vong rất lớn rồi.
Đến lúc này, Henry bé mới bừng tỉnh, liền vội vàng sai người chuẩn bị phòng thủ, tiếc thay quân đội của y trước đó đang xung phong đột nhiên dừng lại, nên đội hình đã lộn xộn, cộng thêm binh sĩ cạn kiệt ý chí chiến đấu, không có mấy ai chịu nghe lệnh của y, cuối cùng bị kỵ binh của quân Tống đuổi giết, chốc lát loạn càng thêm loạn. Mặc dù Henry bé cố gắng chữa cháy nhưng lòng quân đã tan, không phải là chuyện có thể cứu vớt lại.
- Đã chắc thắng! Giết ~
Hô Diên Khánh thấy vậy liền hưng phấn hét, chỉ huy toàn quân tấn công, diệt sạch đại quân của Henry bé. Tám vạn đại quân bị chưa đến bốn vạn quân của Hô Diên Khánh quét sạch không còn một mống, Henry bé nhìn thấy cảnh tượng này, gào lên một tiếng suýt chút nữa ngã xuống ngựa, nhưng y là một người cực kì lí trí, tuy chịu sự đả kích to lớn, vẫn không mất bình tĩnh, vì thế nhanh chóng phản ứng, chỉ huy thị vệ thân cận bên cạnh bảo vệ y xuyên thủng chiến trường, một mạch tháo chạy về phía bắc.
Trận chiến này xảy ra ở địa khu Swabian của đế quốc La Mã thần thánh, vì thế được gọi là chiến tranh Swabian. Trận chiến này tám vạn đại quân của Henry bé bị đánh bại bởi chưa bằng một nửa quân Tống, từ đó củng cố địa vị của công chúa Agnes, điều đáng tiếc duy nhất là để Henry bé trốn thoát, khiến Hô Diên Khánh chưa thể bình định được nội loạn trong đế quốc La Mã thần thánh, nhưng không ảnh hưởng quá lớn. Sau đó Hô Diên Khánh dẫn theo đại quân từ từ vào cuộc, nuốt trọn phạm vi thế lực của Henry bé, còn Henry bé mặc dù đã phản công vài lần, song đều nhận lấy thất bại.
Khi kết quả chiến tranh Swabian truyền tới Rome, Agnes vui sướng nhảy cẫng lên, sau đó ôm lấy Triệu Giai hôn thắm thiết để bộc lộ sự sung sướng của mình. Còn Triệu Giai tuy đã sớm biết sẽ thắng nhưng nghe được Hô Diên Khánh thắng vẻ vang như vậy cũng không khỏi vui mừng, hạ lệnh truyền bá tin tức này rộng khắp, trong thời gian ngắn cả Rome và miền nam đế quốc La Mã thần thánh đều râm ran chuyện này, khiến Agnes càng củng cố thêm sự thống trị trên những vùng đất này.
Tuy đã thắng lợi, nhưng tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm, Henry bé vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, vẫn ngoan cố chống trả ở phía bắc, cho nên đại quân của Hô Diên Khánh tạm thời chưa thể quay về, phỏng chừng cần thêm một thời gian nữa mới có thể giải quyết dứt điểm việc tiêu diệt Henry bé. Mặt khác cho dù phía nam đã thuộc quyền thống trị của Agnes, vẫn có nhiều nơi chỉ quy thuận Agnes trên danh nghĩa, nhưng thực tế lại do các công hầu quý tộc tại nơi đó nắm giữ, có lẽ là chuyện thường tình, nhưng đối với Triệu Giai mà nói, đây là nguyên nhân then chốt khiến tình hình chính trị của đế quốc bất ổn, cho nên chàng nhất định sẽ thay đổi tình trạng này, quy phần lớn quyền lực về tay đế vương.
Nhưng so với những điều trên, còn một chuyện quan trọng nhất, đó chính là lễ đăng cơ chính thức của Agnes, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cai quản đế quốc La Mã thần thánh. Nhưng lên ngôi thì dễ, mà trong đó còn một nghi thức bắt buộc, đó là phải do giáo hoàng trao vương miện cho hoàng đế, nhưng giáo hoàng Pascale đệ nhị lúc trước thà chết chứ không để Agnes lên ngôi, đây đúng là vấn đề đau đầu.