Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 995 - Chương 990: Pascale Đệ Nhị Từ Chối

Chưa xác định
Chương 990: Pascale đệ nhị từ chối

Trong một phòng nhỏ phía bắc cung Lateran, những nhân vật quan trọng như Pascale đệ nhị và Conrad đều bị nhốt ở đây. Tuy chúng là tù binh, nhưng vì thân phận khác biệt cho nên không bị ngược đãi, vốn dĩ Rome có nhà giam riêng biệt, nhưng Triệu Giai sau khi xem thử thì thấy chỗ đó không khác gì địa ngục, người bình thường bị nhốt vào đó không bao lâu cũng sẽ phát điên, vì vậy Triệu Giai cũng không dám giam chúng vào, dù sao những người này vẫn có khi dùng đến.

- Conrad Bệ hạ, mời ngài uống trà, kể ra những người Tống này thật rộng rãi, hằng ngày vẫn có trà ngon cho chúng ta uống!

Morris cười nịnh nọt rót trà đưa đến trước mặt Conrad nói. Tuy chúng bị giam cầm, nhưng có thể tự do trong khu vực phòng này, tùy ý đi lại, chỉ cần chúng không ẩu đả làm loạn, binh lính trông coi viện tử cũng không quản chúng.

- Đa tạ Morris giáo chủ, trà của Đại Tống này đúng là rất ngon, bây giờ nếu ăn xong mà không nhấp vài ngụm, ta sẽ cảm thấy khó chịu!

Conrad xòe tay nhận chén trà vừa thưởng thức vừa nói. Tuy y cũng là tù nhân, song dù sao cũng là đại ca của Agnes, hơn nữa Agnes vô cùng coi trọng tình thân, cho nên cuối cùng sẽ không làm gì y, còn Morris sở dĩ nịnh bợ Conrad, chẳng qua là muốn nhờ cậy Conrad nói tốt vài câu giúp mình, dù gì không phải ai cũng cứng đầu đối chọi với Đại Tống như Pascale đệ nhị.

- Đương nhiên rồi, trà là đặc sản của Đại Tống, ngoài ra còn có vải lụa và gốm sứ, tất cả đều là vật quý hiếm, cũng chỉ có thân phận như Conrad Bệ hạ đây mới được dùng những vật quý giá như thế!

Lúc này Morris lại tâng bốc. Vì mạng sống, gã sớm đã vứt bỏ lòng tự trọng của mình, đặc biệt là sau khi nghe tin Henry bé cũng bại trận, chút hi vọng le lói của gã cũng tan biến, vì thế mới hạ giọng bợ đỡ Conrad.

- Ha ha, Morris giáo chủ quá khách khí rồi, trà vẫn còn, ngài cũng nhấm nháp chút đi!

Conrad khi nói tới đây, đưa chén trà mình đã uống gần hết cho Morris, bảo một giáo chủ như Morris uống trà thừa của mình, quả thực là sỉ nhục đối phương thậm tệ.

Trong căn phòng nhỏ này không chỉ giam giữ Conrad và Morris, ngoài ra còn có Pascale đệ nhị và các nhân vật trọng yếu khác trong giáo đình, chỉ là họ vì sĩ diện hoặc nguyên nhân nào khác, không ai luồn cúi đi nịnh Conrad như Morris, cho nên với hành động của gã, rất nhiều người đều hết sức khinh bỉ, nhưng đồng thời âm thầm quan sát, bây giờ nhìn thấy Conrad sỉ nhục Morris như vậy, ai nấy đều thầm cười mỉm trong lòng.

Tuy nhiên ngoài dự đoán của mọi người là, Morris không hề giận dữ vì sự sỉ nhục này, ngược lại vô cùng vui vẻ nhận lấy tách trà uống cạn một hơi, sau đó nói lớn:

- Cảm ơn Bệ hạ ban thưởng, thần cảm thấy ly trà này còn thơm ngon hơn bình thường hay uống!

Thấy Morris mặt dày vô liêm sỉ như vậy khiến những người khác không khỏi cảm thấy ghét, nhưng Conrad lại rất sảng khoái cười lớn, vốn dĩ y rất hận Morris, thứ nhất gã từng lén lút đầu hàng em trai Henry bé của mình, khiến y thất bại liên tiếp trên chiến trường, thứ hai lúc trước gã đã cự tuyệt mở cổng thành, khiến y bị quân Tống bắt giữ ngay ngoài cổng thành, chỉ riêng hai chuyện này đã đủ để y hận đối phương cả đời, nhưng dạo này Morris ra sức nịnh nọt y, khiến y có cảm giác như báo được thù, trong lòng cũng không còn ghét gã như trước, hơn nữa gã còn vô liêm sỉ như vậy, biết đâu có cơ hội phất lại, cho nên lúc này y đã nhìn Morris bằng con mắt khác. Dù sao thân là một chính trị gia, không có bạn bè hay kẻ thù nào là mãi mãi, tất cả đều phải xem có mang lại lợi ích gì cho mình không.

Khi Conrad và Morris đang trò chuyện vui vẻ chợt thấy cửa phòng mở ra, sau đó Triệu Giai đem theo một toán hộ vệ bước vào, khiến tất cả tù binh trong phòng đều yên lặng, vẻ mặt khác nhau nhìn phu quân của Agnes công chúa, nhưng tất cả bọn chúng đều biết, công chúa Agnes thực chất không điều hành chính sự, người nắm đại quyền thực sự chính là vị vương tử đến từ Đại Tống xa xôi đang đứng trước mặt này.

Triệu Giai đi vào xong nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt, rồi đi thẳng đến trước mặt Pascale đệ nhị. Lúc này Pascale đệ nhị đang ngồi trên chiếc ghế ở trong góc phòng, mấy giáo chủ trung thành đang ngồi xung quanh gã. Khi nhìn thấy Triệu Giai bước vào, những giáo chủ này đều trở nên căng thẳng rồi ngồi vây quanh Pascale đệ nhị. Tuy chúng biết rất rõ như vậy cũng không bảo vệ nổi Pascale đệ nhị song chí ít làm thế có thể khiến chúng an tâm.

- Giáo hoàng, không biết chuyện ta nói lần trước ngài đã suy nghĩ kĩ chưa, có đồng ý hợp tác với chúng ta không?

Lúc này Triệu Giai nhìn xuống Pascale đệ nhị hỏi. Vì Thiên chúa giáo có tầm ảnh hưởng rất lớn ở châu Âu nên Triệu Giai bọn họ nếu muốn thống trị hoàn toàn châu Âu, cần một giáo hoàng nghe theo lệnh họ, vì vậy lần trước chàng đặc biệt đến tìm Pascale đệ nhị thương lượng, hi vọng đối phương sẽ lựa chọn sáng suốt, nhưng lúc đó Pascale đệ nhị không trả lời.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Giai, Pascale đệ nhị ngẩng đầu nhìn Triệu Giai, rồi lên tiếng:

- Vương tử điện hạ, xin hỏi ngài đồng ý tiếp nhận nghi thức rửa tội không?

- Rửa tội? Ngươi muốn ta theo tín ngưỡng Thiên chúa giáo của các ngươi?

Triệu Giai nghe thấy vậy cười khểnh hỏi.

- Đúng thế, tôi không biết Đại Tống đứng sau vương tử điện hạ hùng mạnh ra làm sao, thậm chí có thể từ cách xa hàng vạn dặm đến chinh phục chúng tôi, nhưng Vương tử điện hạ đừng quên, tình hình ở đế quốc La Mã thần thánh và Đại Tống khác nhau, bách tính của chúng tôi hầu như đều tin theo Thiên chúa giáo, còn vương tử nếu muốn thống trị mảnh đất này thì không thể là ngoại giáo, cách tốt nhất là gia nhập Thiên chúa giáo, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cai quản nơi đây!

Lúc này Pascale đệ nhị nói rất rành mạch. Từ khi Henry bé bại trận, gã đã nhìn nhận rõ tình thế, song gã cũng có giới hạn của mình, đó chính là giành giật cơ hội cuối cùng cho Thiên chúa giáo.

- Ha ha ha ha ~

Triệu Giai nghe thấy lời của Pascale đệ nhị bỗng cười lớn, rất lâu sau mới dừng lại cất lời:

- Giáo hoàng, ngươi hình như quá tự tin rồi, đừng quên, đế quốc La Mã thần thánh vốn là nước do người German lập nên, mà người German trong mắt người La Mã các ngươi chỉ là lũ người hoang, sau này vì nhu cầu chính trị giữa hai bên, các ngươi mới hợp nhất, từ đó Thiên chúa giáo mới có thể truyền bá trong đế quốc La Mã thần thánh, đến giờ cùng lắm là được trên dưới một trăm năm.

Khi nói tới đây, Triệu Giai ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trong vòng một trăm năm, Thiên chúa giáo của các người có thể trong thời gian ngắn truyền bá khắp châu Âu, thực ra là nhờ người German không có tín ngưỡng thống nhất của mình, cộng thêm sự sùng bái văn hóa La Mã, mới giúp Thiên chúa giáo phổ biến nhanh như vậy, nhưng đối với Đại Tống chúng ta, cái gọi là giáo lý của các ngươi chẳng qua chỉ đến vậy, đám người German ngu dốt mông muội thì thôi, nhưng người Tống chúng ta có văn minh và kiêu hãnh của mình, sao có thể dễ dàng thờ phụng cái gọi là thần thánh của các ngươi? Cho nên ngươi hãy dẹp cái ý nghĩ đấy đi!

Triệu Giai gần như không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Pascale đệ nhị, không phải chàng có định kiến gì với Thiên chúa giáo, mà vì chàng biết rất rõ, nếu bây giờ mình lựa chọn đi theo Thiên chúa giáo, đúng là sẽ bớt nhiều phiền toái, thống trị đế quốc La Mã thần thánh cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng sẽ để lại tai họa khôn lường cho con cháu đời sau.

Nhìn đế quốc La Mã thần thánh thì biết, xưa kia tổ tiên của đám người German muốn mượn danh của đế quốc Tây La Mã để tạo thuận lợi cho sự thống trị của mình chính thống hơn, giáo đình năm đó chỉ phụ thuộc đế quốc, nhưng chỉ một trăm năm sau, giáo đình đã đoạt quyền làm chủ, địa vị của giáo đình vô hình chung cao hơn cả hoàng đế, cho nên Triệu Giai không muốn đi theo vết xe đổ của người German, nếu chàng đã tới, thì sẽ phải thay đổi vận mệnh của châu Âu.

- Ngươi...

Pascale đệ nhị thấy Triệu Giai thẳng thừng từ chối đề nghị của mình, tức đến nghẹn họng, gã đúng như những gì Triệu Giai nghĩ, chỉ cần Triệu Giai chấp nhận tin theo Thiên chúa giáo, thì địa vị của giáo đình sẽ không thể lung lay, cho dù thế lực hiện tại của Đại Tống ở châu Âu đang mạnh nhất thời, nhưng giáo đình sẽ tìm cơ hội từng bước đoạt lại quyền lực, thậm chí còn có thể thông qua Triệu Giai nhúng tay vào nội bộ Đại Tống, từ đó mang hào quang của Thiên chúa giáo truyền bá đến cả phương đông xa xôi. Đáng tiếc tất cả đều bị sự cự tuyệt của Triệu Giai dập tắt, hơn nữa tuy Triệu Giai không nói rõ, song gã cảm thấy mọi kế hoạch của mình dường như đều bị đối phương nhìn thấu.

- Giáo hoàng, ngươi đừng giỡn với ta nữa, bây giờ chúng ta chỉ cần một giáo hoàng nguyện giúp đỡ chúng ta, ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không đồng ý là được!

Lúc này Triệu Giai lại lên tiếng. Chàng chẳng buồn lãng phí nước bọt với Pascale đệ nhị nữa, gã đồng ý với mình thì tốt, nếu không chịu, thì mình buộc lòng tìm cách khác thôi.

Nghe thấy Triệu Giai nói vậy, Pascale đệ nhị lộ ra vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng gã vẫn kiên định nói:

- Thân là giáo hoàng, ta tuyệt đối không hợp tác với ngoại giáo!

- Được, nếu giáo hoàng cứ kiên quyết như vậy, thì ta cũng không quấy rầy nữa!

Triệu Giai nghe vậy lạnh lùng đáp, nói xong quay người toan rời đi, nếu Pascale đệ nhị đã từ chối kiến nghị của chàng, thì chàng cũng không muốn phí thời gian với gã.

Tuy nhiên khi Triệu Giai đang chuẩn bị bỏ đi, chợt thấy một người trong phòng bước nhanh về phía chàng, nhưng người đó còn chưa đến gần Triệu Giai, hộ vệ xung quanh lập tức hành động, chớp mắt mười mấy thanh gươm đã kề vào cổ người đó, nhưng lúc này người đó lại hét lớn:

- Vương tử điện hạ, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài!

Chương991: Giáo chủ Morris

- Morris giáo chủ?

Nhìn thấy người xông đến, Triệu Giai tức thì lộ ra một vẻ mặt đầy hứng thú nói. Đối với biểu hiện của giáo chủ trong khoảng thời gian này, chàng cũng có nghe nói, hơn nữa từ biểu hiện các mặt của Morris giáo chủ mà đánh giá, dã tâm của gã cũng rất lớn, người như vậy có lẽ còn có thể trọng dụng.

- Thả ra, để ông ấy vào!

Triệu Giai phất phất tay nói, chàng thật ra muốn nghe một chút Morris giáo chủ vẫn nịnh bợ Conrad có chuyện trọng yếu gì muốn nói.

Nghe được mệnh lệnh của chàng, mấy tên hậu vệ ngăn cản lập tức thu đao để Morris đi vào trước mặt Triệu Giai, tuy nhiên lúc này Morris lại nhìn nhìn xung quanh, đặc biệt bên phía Pascale đệ nhị, trên mặt lại lộ ra thần sắc khó xử nói:

- Vương tử điện hạ, chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh hay không?

- Được rồi, vậy đi vào phòng của ngươi nói chuyện!

Triệu Giai giống như đã đoán được cái gì, lập tức cười gật đầu nói, tuy nhiên khi nói tới đây, chàng bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức quay đầu nói với Conrad đứng bên cạnh:

- Đại ca, có muốn đi chung nghe Morris giáo chủ muốn nói gì hay không?

Conrad không nghĩ tới Triệu Giai còn có thể gọi mình cùng đi, lập tức cũng vừa mừng vừa sợ mà nói:

- Được được, trong khoảng thời gian này ta cùng với Morris giáo chủ cũng trò chuyện với nhau rất vui, nếu có chuyện gì trọng yếu, ta cũng có thể trợ giúp tham mưu một chút!

Lập tức Triệu Giai và Conrad đi cùng Morris vào chỗ ở của gã, trang viên tuy không lớn nhưng phòng gã thì không nhỏ. Morris ở một mình một phòng, sau khi ba người bọn họ vào phòng, Morris lập tức hành lễ với Triệu Giai nói:

- Vương tử điện hạ, lão già Tế ti này là kẻ ương bương, tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngài, tuy nhiên Morris lại nguyện ý cống hiến sức lực cho Vương tử điện hạ, chỉ cần Vương tử điện hạ có chỗ dùng đến ta, Morris nhất định sẽ giúp ngài làm được!

- Morris giáo chủ ý của ông là…….

Triệu Giai lúc này lại cố ý làm bộ như nghe không hiểu. Đối với loại người giống như Morris, nhất định phải làm gã mất tất cả tôn nghiêm, như vậy mới có thể hoàn toàn khống chế gã.

- Vương tử điện hạ. Ta... Morris vốn nghĩ rằng mình nói đủ rõ ràng rồi, nhưng không biết vị Vương tử điện hạ trước mắt này thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu. Tuy nhiên gã cũng rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng, một bên tiếp tục giam cầm thậm chí sẽ chết, bên kia thì sau khi nương nhờ hoàn toàn có khả năng có được địa vị rất cao, nên lựa chọn thế nào tự nhiên vừa nhìn là hiểu ngay.

Nghĩ đến đây, Morris rốt cục cắn răng lại mở miệng nói:

- Vương tử điện hạ, ta biết rằng ngài cần một Giáo hoàng nghe lời đến trợ giúp ngài ổn định thống trị, ta cảm thấy bản thân có thể đảm nhiệm nhân vật này, chỉ cần ngài giúp đỡ ta làm Giáo Hoàng. Như vậy ngày sau bất kể ngài nói gì, ta đều sẽ dựa theo ý của ngài mà làm, tuyệt đối không dám có bất kỳ tư tâm gì!

Nghe được Morris cuối cùng nói lời trong lòng của gã ra, Triệu Giai cũng không giấu nổi híp mắt nhìn chằm chằm đối phương, chàng muốn thông qua sự thay đổi nét mặt của Morris để đoán khi gã đang nói những điều này có phải là thật không, có điều chàng nhìn hồi lâu cũng không thể nhìn ra cái gì, dù sao kinh nghiệm cuộc đời của chàng vẫn là quá ít, nếu đổi lại là Triệu Nhan thì nhất định sẽ nhìn rõ ràng hơn, tuy nhiên Triệu Giai cảm giác những lời này của Morris hẳn là phát ra từ đáy lòng. Dù sao đối với gã, đã không có lợi thế gì có thể đàm phán với Triệu Giai.

Morris trong lòng vẫn sợ hãi bởi ánh mắt đánh giá của Triệu Giai, không biết vị Vương tử điện hạ này sau khi nghe xong lời của mình sẽ có phản ứng như thế nào? Tuy nhiên ngay khi trong lòng Morris thấp thỏm bất an, bỗng nhiên chỉ thấy Triệu Giai cười to hai tiếng, tiến lên vỗ vỗ vai của Morris nói:

- Không tệ không tệ, ta cùng với Công chúa đang cần nhân tài giống như Morris giáo chủ!

Giọng điệu của Triệu Giai vừa ra khỏi miệng, lập tức ánh mắt của Morris sáng lên, lập tức phản ứng cực nhanh lại hành lễ với Triệu Giai lần nữa, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói:

- Đa tạ Vương tử điện hạ khen ngợi!

Nhìn thấy bộ dạng cao hứng của Morris, Triệu Giai chợt lắc đầu nói:

- Tuy nhiên ông cũng đừng vui mừng quá sớm, ông muốn làm Giáo Hoàng, điểm ấy ta có thể giúp ông làm được. Nhưng ông cũng nhất định phải đáp ứng ba điều kiện của ta, nếu không ta đây cũng chỉ có thể thay đổi ủng hộ người khác vậy.

- Vương tử điện hạ yên tâm. Đừng nói là ba điều kiện, cho dù là ba mươi điều kiện ta cũng đáp ứng toàn bộ!

Morris gần như không cần suy nghĩ đồng ý nói. Dù sao hiện tại gã đã hai bàn tay trắng rồi, cho nên bất kể điều kiện như thế nào, gã đều cảm thấy coi như không thành vấn đề, chỉ cần gã có thể trở thành Giáo Hoàng, nói không chừng ngày sau vẫn còn có cơ hội lật ngược tình thế.

Nhìn thấy Morris vội vã đáp ứng như thế, Triệu Giai cũng cười nhạt một tiếng nói:

- Đừng vội đáp ứng, điều kiện thứ nhất của ta là thủ tiêu Giáo Hoàng Quốc, và không cho phép giáo đình giữ lại quân đội, không cho phép thu thuế, càng không cho phép bất kỳ giáo sĩ nào nhúng tay vào việc chính sự của địa phương, điểm ấy ông có thể làm được chứ?

- Hả? Điều này...

Nghe thấy điều kiện này của Triệu Giai, Morris bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thậm chí há mồm muốn cự tuyệt ngay, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra. Lại bàn về giáo đình, sở dĩ có thể có địa vị bây giờ, chủ yếu cũng là bởi vì giáo đình có thể thu thuế, lại có thể chiêu mộ quân đội, có thể nói vừa có tiền vừa có người, mà có những thực lực này, những giáo sĩ này sẽ có năng lực nhúng tay vào chính sự các nơi, do đó đặt những địa phương này vào bên trong sự thống trị của giáo đình, nhưng ba điều mà Triệu Giai không cho phép này, quả thực là một đao chém mất 7 tấc phía trên của giáo đình, căn bản không lưu lại cho giáo đình nửa con đường sống.

Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn lời của Morris, Triệu Giai lại không có dừng lại mà là tiếp tục mở miệng nói:

- So sánh với điều kiện thứ nhất, điều kiện thứ hai đơn giản hơn, chính là Thiên Chúa giáo không thể một mình nắm giữ quyền truyền giáo ở đế quốc La Mã thần thánh, ngày sau nhất định phải cho phép tôn giáo Đại Tống truyền bá đến châu Âu, đối với điều này bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Mà điều kiện thứ ba là tuyên bố xưng đạo quân thần, Giáo Hoàng ở nhân gian không có tư cách lên ngôi làm Hoàng đế, sau này việc kế thừa ngôi vị Hoàng đế cũng không có bất kỳ quan hệ gì với giáo đình!

Triệu Giai vừa ra hai điều kiện sau, miệng của Morris cũng mở to hơn nữa, gã tuyệt đối không nghĩ tới Triệu Giai không ngờ đề xuất ba điều kiện ác như vậy, điều thứ nhất sẽ chặt đứt tất cả thế lực của giáo đình, về phần điều thứ hai cho phép tôn giáo khác đến truyền giáo, càng là đang đào xới nền móng của Thiên Chúa giáo, nếu thật sự để các tôn giáo khác tiến vào, chỉ sợ không được bao lâu, Thiên Chúa giáo sẽ trở thành một tôn giáo bình thường, mà điều thứ ba hoàn toàn phân rõ giới tuyến giữa hoàng quyền và giáo đình, huống chi cũng chặt đứt chút đặc quyền cuối cùng của Thiên Chúa giáo, sau này bọn họ cũng sẽ không còn khả năng lật ngược tình thế.

Nghĩ đến những điều trên, Morris chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nếu gã thật sự đồng ý ba điều kiện này rồi, chỉ sợ sẽ bị toàn bộ giáo sĩ châu Âu mắng chửi đến chết, thậm chí ngay cả trên lịch sử đời sau, gã cũng khó có thể thoát khỏi bị bêu danh, bởi vì chính là gã một tay làm mất toàn bộ tương lai của Thiên Chúa giáo, nghĩ đến những điều này, Morris liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chương992: Sao phải nói cho ngươi biết

Pascale đệ nhị nhìn Morris và Triệu Giai, Conrad đi vào trong phòng, sau đó ba người ở bên trong hàn huyên hồi lâu, trong lúc này Pascale đệ nhị tuy rằng biểu hiện ra bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, bởi vì y biết Morris là một người như thế nào, đối phương vào lúc này chủ động đi giao thiệp với Triệu Giai, cho dù là dùng ngón chân đi đoán, y cũng có thể đoán được đối phương muốn làm gì, cũng chính bởi vì vậy, Pascale đệ nhị mới càng thêm lo lắng.

Có điều Pascale đệ nhị hiện tại đã trở thành tù nhân, cho nên lúc này dù lo lắng thế nào cũng vô dụng, cuối cùng mãi đến lúc sắp ăn cơm chiều mới nhìn thấy đám Triệu Giai ba người từ bên trong đi ra, điều này làm cho Pascale đệ nhị lập tức mở to hai mắt cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt của ba người, hy vọng có thể từ trên mặt bọn họ nhìn ra gì đó.

Chỉ thấy dẫn đầu đi ra Triệu Giai vẻ mặt mỉm cười, dường như là hết sức hài lòng với lần gặp Morris lần này, mà phía sau y thì vẻ mặt Conrad phức tạp, đặc biệt lúc đi ra còn cố ý liếc mắt một cái nhìn Pascale đệ nhị, trong ánh mắt dường như mang theo biểu hiện vài phần vui sướng, về phần cuối cùng Morris thì cúi đầu, khi ngẫu nhiên ngẩng đầu về bên phía Pascale đệ nhị cũng đều là vội vàng đưa ánh mắt chuyển hướng nơi khác, điều này cũng làm cho Pascale đệ nhị trong lòng dịu lại, không cần hỏi y cũng có thể cảm giác được, Triệu Giai và Morris khẳng định đã đạt thành thỏa thuận gì đó, hơn nữa đối với giáo đình bọn y mà nói khẳng định vô cùng bất lợi.

- Tốt lắm, Morris giáo chủ, ông không cần phải ở nơi này nữa, ta sẽ sai người sắp xếp cho ông chỗ ở khác tốt hơn, ngoài ra cũng hy vọng ông có thể tuân thủ ước định giữa chúng ta, mau chóng làm được chuyện đã đồng ý với ta!

Triệu Giai lúc này đi đến trong viện, sau đó quay đầu lại dường như lòng có chút không yên mở miệng nói.

- Vương... Vương tử điện hạ yên tâm, Morris là tôi tớ trung thành của ngài, chuyện đồng ý với ngài nhất định sẽ tận tâm làm tốt cho ngài!

Morris nghe đến đó cũng là toàn thân run lên, lập tức thanh âm run rẩy mở miệng nói, tuy rằng chỉ là một câu nói đơn giản cũng đã khiến ông ta đổ mồ hôi đầy đầu, dường như là hết sức căng thẳng.

- Ha hả, vậy là tốt rồi!

Triệu Giai vẫn mỉm cười nói, lúc trước y đưa ra ba điều kiện để Morris được làm Giáo hoàng, mỗi một điều đều có thể dồn giáo đình vào chỗ vạn kiếp bất phục, đối với chuyện này mặc dù Morris biết vô cùng rõ ràng nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, bởi vì vẫn như câu nói cũ, y đã không có bất kỳ lợi thế nào có thể đàm phán với Triệu Giai nữa, cho nên bất kể Triệu Giai bảo gã làm cái gì, gã cũng không có lực phản kháng, cho dù là làm một Giáo hoàng hữu danh vô thực cũng tốt hơn so với tình cảnh hiện tại của gã.

- Tốt lắm!

Triệu Giai nghe đến đó khen ngợi một câu, sau đó lại quay đầu nhìn nhìn Conrad nói:

- Đại ca. Agnes đã phái người đón người nhà huynh đến rồi, hiện tại sẽ ở trong thành, buổi tối ta sẽ phái người tới đón huynh, đến lúc đó huynh có thể đoàn tụ với người nhà, tuy nhiên sau đó chỉ sợ các huynh cũng phải rời khỏi La Mã rồi!

Conrad từ khi nhìn thấy Triệu Giai thì biểu hiện liền vô cùng bình tĩnh, thậm chí trước khi nghe được ba điều kiện mà Triệu Giai đề xuất cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao việc này không có quan hệ gì với y. Tuy nhiên khi nghe được người nhà của mình cũng bị đưa đến Rome, đồng thời y và người nhà sẽ bị đưa khỏi La Mã thì không khỏi toàn thân chấn động, lập tức vội vàng hỏi:

- Agnes muốn đưa chúng ta đi đâu? Là muốn lưu đày trên hoang đảo nào đó sao?

Từ sau khi Conrad bị nhốt, y vẫn nghĩ đến vận mệnh tiếp theo của mình. Dựa vào việc y hiểu rất rõ Agnes, nàng chắc chắn sẽ không giết người anh cả là y, điểm ấy y có thể khẳng định. Nhưng Agnes khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho y, cho nên đối với Agnes mà nói, biện pháp tốt nhất chính là đưa y đi lưu đày. Năm đó không ít hoàng đế La Mã khi bị người khác soán vị, chính là bị lưu đày đến một hòn đảo nhỏ nào đó ở Địa Trung Hải rồi chết già ở đó. Cho nên y biết vận mệnh của mình cũng sẽ như thế mà thôi.

Tuy nhiên Triệu Giai nghe thấy Conrad nói vậy thì lắc đầu đáp:

- Agnes cũng không muốn đưa huynh đến hoang đảo sinh sống, dù sao huynh còn con nhỏ, thân là cô của chúng Agnes sẽ không để cháu trai cháu gái phải sống cả đời trên đảo hoang, cho nên nàng đã có sắp xếp riêng cho huynh, tuy nhiên lần này chỗ các huynh phải tới cũng rất xa, huynh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi Triệu Giai nói xong, xoay người dẫn Morris rời khỏi, chỉ để lại Conrad đứng cô đơn trong viện tử. Mà theo như lời Triệu Giai nói, y tựa hồ cũng nghe ra vài thứ trong đó, điều này cũng làm cho y ngu ngơ hồi lâu mới bỗng nhiên thở dài, sau đó tìm một nơi chậm rãi ngồi xuống, lim dim mắt nghĩ ngợi.

Nhưng cũng đúng lúc này, Pascale đệ nhị bỗng đứng lên, chỉ thấy y bước đến trước mặt Conrad hỏi:

- Conrad, vừa rồi vị vương tử Đại Tống kia và Morris đã đạt thành hiệp nghị gì, những người Tống đó có phải sẽ ra tay với giáo đình chúng ta không?

Nghe thấy câu hỏi của Pascale đệ nhị, chỉ thấy lúc này Conrad ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó bỗng nhiên cười nói:

- Tế ti các hạ, ngài muốn biết Vương tử điện hạ và Morris đã đạt thành hiệp nghị gì, sao vừa rồi không trực tiếp hỏi bọn họ?

- Ngươi…

Thấy Conrad chẳng những không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại còn lên tiếng châm chọc, Pascale đệ nhị cũng hơi nghẹn lời, nhưng ngay sau đó y lại có chút tức giận nói:

- Conrad, mấy năm nay ta dốc hết toàn lực ủng hộ ngươi, nếu không có ta, chỉ sợ ngươi đã bị Henry bé tiêu diệt từ lâu rồi, cho nên thật lòng mà nói, ta đối với ngươi cũng có không ít ân tình, hiện giờ chỉ dựa vào chút ân tình này, ngươi cũng có thể nói cho ta biết giao dịch giữa Morris và Đại Tống rồi chứ!

Tuy nhiên Pascale đệ nhị vừa dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt Conrad châm chọc cười nói:

- Tế ti các hạ thân yêu, ta nghĩ có phải ông đã lớn tuổi nên có một số chuyện quên mất rồi không, năm đó ta vốn có thể làm một đứa con trai hiếu thuận, cho dù cha ta không muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho ta, ít ra cũng sẽ phong ta làm quốc vương, nhưng chính vì ông mê hoặc, dã tâm của ta mới lớn dần theo thời gian, càng ngày càng bất mãn với cha, cuối cùng trực tiếp khởi binh phản loạn, nhưng sau khi phản loạn thì sao chứ, những điều kiện ông hứa với ta lại chỉ thực hiện có một phần, khi ta nghĩ phải giành được sự ủng hộ lớn hơn của các người liền không thể không ăn nói khép nép chạy tới chỗ ông năn nỉ, mà ông dường như cũng vô cùng thích thú khi nhìn dáng vẻ ta cầu xin ông, việc này ta đều ghi tạc trong lòng!

Nghe thấy những lời này của Conrad, Pascale đệ nhị nhất thời cũng cứng họng, bởi vì tất cả những gì Conrad nói đều là sự thật khiến y cũng không thể phản bác nổi. Mà Conrad thấy Pascale đệ nhị không nói lời nào, lúc này cũng cười lạnh một tiếng nói:

- Tế ti các hạ, nếu ta mà là ngươi thì sẽ lo lắng cho vận mệnh sau này của mình đi là vừa, chứ không còn tâm trí mà quan tâm đến giáo đình gì đó nữa đâu. Vị em rể kia của ta tuy rằng đến từ Đại Tống xa xôi nhưng còn khôn khéo hơn bất kì ai, chút tâm tư nho nhỏ này của ngươi không thể gạt được cậu ấy đâu, cho nên ngươi cũng đừng lãng phí thời gian nữa!

Sau khi Conrad nói xong liền nhắm mắt lại không lên tiếng nữa, tuy nhiên Pascale đệ nhị lại bị những lời này của y chọc tức mà đáp:

- Conrad, những quý tộc các ngươi khi gặp nạn chỉ lo cho bản thân mình, những người của giáo đình chúng ta đầu tiên sẽ nghĩ đến lợi ích của giáo đình, đây chính là lí do căn bản khiến cho giáo đình chúng ta có thể tồn tại vĩnh viễn, trái lại vương triều các ngươi lại thường chỉ một thời gian ngắn là phát sinh biến đổi!

Nghe thấy Pascale đệ nhị nói ra mấy chữ “Giáo đình có thể tồn tại vĩnh viễn”, Conrad lại không kìm nổi cười thành tiếng, lập tức chỉ thấy y mở to mắt, như cười như không liếc mắt đánh giá Pascale đệ nhị một cái, sau đó chậm rãi nói:

- Trên đời này chẳng có thứ gì là tồn tại vĩnh viễn đâu, giáo đình cũng như vậy, đợi khi người Tống chân chính thống trị mảnh đất này, thế lực giáo đình các ngươi cũng sẽ tan thành mây khói, toàn bộ châu Âu đều sẽ biến thành một cảnh tượng rất khác!

- Rốt cuộc ngươi đã biết được gì, mau nói cho ta nghe!

Pascale đệ nhị nghe thấy Conrad nói thế lực giáo đình cũng sẽ biến mất thì lập tức lo lắng truy hỏi. Y biết Conrad nhất định là biết được gì đó nhưng không chịu nói cho y, điều này làm y nhất thời cũng hơi thất thố.

- Ha ha, sao ta phải nói cho ngươi biết?

Conrad lúc này cũng nghiêng đầu liếc nhìn Pascale đệ nhị, khẽ cười nói:

- Ngươi hãy xác định rõ ràng thân phận hiện tại của chúng ta đi, ta là phạm nhân, ngươi cũng là phạm nhân, hơn nữa ta cũng không cần mọi lúc mọi nơi phải ăn nói khép nép cầu cạnh ngươi bất kì chuyện gì nữa rồi!

- Ngươi…

Pascale đệ nhị nghe đến đó tức muốn hộc máu, nhưng lúc này cuộc cãi vã của bọn họ cuối cùng cũng kinh động đến thủ vệ trong viện, ngay lập tức có người đến tách bọn họ ra, thế là Pascale đệ nhị muốn hỏi cũng không còn cách gì để hỏi nữa rồi.

Buổi tối hôm đó, Triệu Giai quả nhiên phái người đưa Conrad đi, điều này cũng cắt đứt ý đồ của Pascale đệ nhị muốn hỏi thăm về nội dung giao dịch của Triệu Giai và Morris. Mà sau khi Conrad rời khỏi nhà tù, rất nhanh bị đưa tới một tòa phủ đệ của quý tộc, cũng gặp được vợ và con của mình ở đó. Mặc khác Agnes cũng ở đây, có điều khi nhìn thấy Conrad, Agnes cũng không cách nào tha thứ cho y được, vậy nên không nói lời nào mà rời đi ngay, thấy vậy Conrad cũng có chút bất đắc dĩ.

Vài ngày sau, lại một chi hạm đội quy mô khổng lồ tiến vào Rome, chi hạm đội này là đội tàu tiếp tế của bọn Triệu Giai, ngoại trừ mấy chiến thuyền tất yếu phải có, còn lại tất cả đều là tàu tiếp tế đủ loại, trong đó nhiều nhất chính là vũ khí, mặt khác còn có một số thương thuyền, những thương thuyền này đều là của những thương gia trong nước ở Đại Tống có tin tức nhanh nhạy, vì thế theo đoàn tàu tiếp tế cùng tới châu Âu, trên thuyền buôn tất cả đều là thương phẩm, số lượng không nhiều lắm nhưng đầy đủ các loại. Bọn họ chủ yếu dùng những thương phẩm này để thử nghiệm xem loại nào được hoan nghênh nhất, sau đó sẽ truyền tin tức về, đợi đợt sau có đội tàu tới, chỉ sợ đa phần chính là thương thuyền.

Đối với đội tàu tiếp tế này, Triệu Giai cũng hết sức coi trọng, không phải chỉ vì đội tàu đưa tới cho chàng các loại vật tư cấp thiết phục vụ sinh hoạt, mặt khác cũng bởi vì trong đội tàu có một số nhân vật quan trọng, cho nên khi chàng nghe thấy những người này đã tới, lập tức hưng phấn đích thân chạy tới cảng Civitavecchia để nghênh đón.

Chương993:. Tô Triệt đã đến

Một đội tàu to lớn chậm rãi tiến vào cảng Civitavecchia. Tàu chiến hạm cầm đầu mới dừng ở chỗ cập bến, Triệu Giai cũng đã bước nhanh chạy ra đón chào, lúc này chỉ thấy thang cuốn trên thuyền cũng từ từ buông xuống, sau đó một người trung niên hơn bốn mươi tuổi dẫn theo một đám người chậm rãi đi xuống thuyền.

- Tô bá phụ, không ngờ rằng lần này lại là đích thân người dẫn đội đến, dọc đường vất vả rồi, xin nhận của cháu một lễ!

Khi Triệu Giai nhìn thấy người trung niên dẫn đầu, lập tức tiến lên hành lễ nói. Người trung niên này chính là Tô Triệt em của Tô Thức, nói đến thì Tô Triệt và Triệu Nhan tuổi tác xấp xỉ, ông ta và huynh trưởng Tô Thức đều là bạn bè chi giao của Triệu Nhan, thậm chí Tô Thức còn là một trong các vị thầy của Triệu Giai, cho nên Triệu Giai vẫn lấy lễ đối với bậc trưởng bối để giao thiệp với Tô Triệt.

- Ha ha, thế tử quá khách khí rồi, vốn ta còn lo lắng việc chiến sự bên thế tử không thuận lợi, lại không nghĩ rằng lúc trước nghe nói, thế tử không ngờ đã khống chế tuyệt đại bộ phận các khu vực của đế quốc La Mã thần thánh, điểm ấy chỉ sợ ngay cả Lăng Vương và Bệ hạ cũng không nghĩ tới!

Tô Triệt lúc này cũng cười lớn nói, ông ta ở tài văn chương tuy rằng không bằng huynh trưởng Tô Thức, nhưng lại cực kỳ am hiểu phương diện chính trị, thậm chí đã là người sắp phong làm tướng rồi, có điều lần này vì ổn định cục diện châu Âu, khẳng định cần một người tinh thông chính vụ đến phụ tá Triệu Giai, vì thế Triệu Nhan và Triệu Hú thảo luận, lại hạ cố hỏi thăm ý kiến đại thần một chút, cuối cùng mới quyết định phái Tô Triệt hết sức trẻ tuổi, đồng thời kinh nghiệm chính trị cũng vô cùng phong phú đến.

- Tô bá phụ quá khen cháu rồi!

Triệu Giai nghe thấy lời nói của Tô Triệt cũng vội khiêm tốn nói, sau đó vội vàng mời đám người Tô Triệt rời thuyền, mà lúc này Tô Triệt giới thiệu những người bên cạnh ông ta một chút với Triệu Giai, trong đó quan trọng nhất chính là một người trung niên đứng đằng sau và có tuổi tác gần bằng ông ta, người đàn ông trung niên này tướng mạo đường đường khí chất hiên ngang, xem ra giống như một võ tướng, nhưng kỳ thật ông ta là một quan văn, tên là Du Sư Hùng, người này là đại đệ tử của Trương Niên, trên quan trường đã mấy năm, đều đã đảm nhiệm chức ở các nơi của Đại Tống, đặc biệt ở khu Nam Dương lại nhậm chức nhiều năm, đối với phương diện đồng hóa dị tộc rất có kiến thức, cho nên lần này cũng là người được phái đến, trở thành một người trong đoàn quan viên của Tô Triệt.

Ngoại trừ Du Sư Hùng, còn lại cũng đều là đám quan viên mà Triệu Nhan và Triệu Hú chọn phái đi. Dù sao Triệu Giai đánh hạ châu Âu dễ dàng, nhưng muốn thống trị cũng không phải một người thì có thể làm được, đặc biệt chàng lại muốn thay đổi cục diện châu Âu hiện tại, tự nhiên càng cần nhân sự đắc lực nữa, bởi vậy những người đến cùng với Tô Triệt đối với chàng mà nói quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Lập tức Triệu Giai mời những người Tô Triệt đến chỗ ở tạm thời đã được thu xếp trước ở gần bến cảng. Nơi này đã chuẩn bị xong tiệc tẩy trần cho bọn họ, Triệu Giai đích thân ngồi cùng, ban đêm Tô Triệt bọn họ ở ngay tại chỗ này nghỉ ngơi, dù sao cảng Civitavecchia cách Rome vẫn còn một ngày đường, hôm nay trời đã tối, chắc chắn đi không kịp.

Trên tiệc rượu Triệu Giai cũng vô cùng nhiệt tình, không ngừng mời rượu đám người Tô Triệt, tuy nhiên Tô Triệt và Du Sư Hùng đều là người làm việc kỹ lưỡng, sau khi rượu qua ba tuần thì chuyển chủ đề sang thế cục châu Âu hiện tại. Bọn họ tuy rằng đã nghe nói tình hình của Triệu Giai trong khoảng thời gian này ở châu Âu, nhưng cũng chỉ biết đại khái, tình hình cụ thể vẫn không rõ ràng lắm, đối với điều này Triệu Giai chỉ có thể tự mình giới thiệu cho bọn họ một chút.

Lại nói từ sau cuộc chiến Swabian, Henry bé tuy rằng chưa từ bỏ ý định vài lần phản công, nhưng đều bị Hô Diên Khánh đánh đại bại, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa năm Henry bé cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Từ khi Henry bé thất bại rút lui, quý tộc các nơi cũng đều biểu thị ý sẽ trung thành với Triệu Giai, điều này cũng khiến cho diện tích đế quốc La Mã thần thánh mà Triệu Giai khống chế đã được 8 phần trở lên. Và còn đang không ngừng mở rộng.

Tuy nhiên những lãnh thổ này kì thực chỉ là trên danh nghĩa thuộc về Triệu Giai, không đúng, phải nói là thuộc Agnes chưởng quản, Triệu Giai chỉ có thể thông qua danh nghĩa của Agnes mà ra lệnh cho những lãnh thổ này. Nhưng có nghe hay không lại phải xem Lãnh chúa của lãnh địa này, cho nên tuyệt đại bộ phận lãnh thổ này kỳ thật vẫn là nắm giữ ở trong tay các quý tộc lớn nhỏ, Triệu Giai giống như là Chu thiên tử trong lịch sử Trung Nguyên, các nước chư hầu phía dưới cũng chỉ phong y làm chủ mà thôi.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân trên, cho nên lãnh thổ mà Triệu Giai thực tế nắm giữ kỳ thật vẫn là xung quanh Rome, cũng chính là địa phận bên trong của nước Giáo hoàng. Nơi này là khu vực chàng chinh phục đầu tiên, chàng cũng đem tất cả những thủ hạ có thể dùng được đều xếp vào khu vực này, cho nên chàng có quyền thống trị tuyệt đối với lãnh thổ này, nhưng ra khỏi chỗ này đi về phía bắc, sức ảnh hưởng của Triệu Giai và Agnes cũng sẽ từ từ giảm bớt, đương nhiên, nơi đóng quân của đại quân Hô Diên Khánh, vợ chồng bọn họ vẫn có được sức ảnh hưởng rất mạnh, nhưng dưới tay Hô Diên Khánh cũng chỉ có mấy vạn đại quân, căn bản khống chế không nổi khu vực quá lớn.

Sau khi đám người Tô Triệt và Du Sư Hùng nghe xong Triệu Giai giới thiệu, toàn bộ cũng bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, sau đó đều tự phát biểu ý kiến đối với thế cuộc trước mắt, những người này đều là tinh anh Triệu Nhan tỉ mỉ chọn lựa ra, đặc biệt đám người cầm đầu Tô Triệt và Du Sư Hùng lại có kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã thương lượng ra một phương pháp xử lý khả thi.

¬- Thế tử, dựa theo ngài giới thiệu, đế quốc La Mã thần thánh gần như đã bị ngài nắm trong tay, tuy nhiên hiện tại trong nước vẫn tồn tại hai vấn đề lớn, vấn đề thứ nhất là giáo đình, điểm ấy ngài xử lý rất nhanh, nâng đỡ một tên Giáo hoàng biết nghe lời lên nắm quyền, sau đó thu hồi binh lực trong tay giáo đình, tài lực phát ra, như vậy không được bao lâu là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề giáo đình.

Khi Tô Triệt nói tới đây dừng một chút, tiếp theo mở miệng lần nữa nói:

- Tuy nhiên làm như vậy tất nhiên có thể giải quyết vấn đề binh lực của giáo đình, nhưng cũng không thể hoàn toàn tan rã sức ảnh hưởng của giáo đình với người bình thường, đối với điều này ta cảm thấy có thể dựa vào những tôn giáo khác, dùng chuyện này để phân hoá tín ngưỡng tôn giáo của châu Âu, hoàn toàn tan rã sự thống trị của Thiên Chúa giáo ở châu Âu!

- Tô bá phụ và cháu đúng là nghĩ cùng một hướng đi, cháu cũng đang định truyền tin về trong nước, để phụ thân bọn họ tổ chức một đám tăng lữ và đạo sĩ đến châu Âu này, đến lúc đó chúng ta có thể dùng các loại phương thức ủng hộ bọn họ truyền giáo, hơn nữa trước ta đã bảo vị Giáo hoàng mà ta nâng đỡ đồng ý để các tôn giáo khác đến truyền giáo.

Triệu Giai nghe đến đó cũng hưng phấn vỗ đùi nói.

- Ha ha, xem ra thế tử cũng có dự kiến trước!

Tô Triệt nghe đến đó cũng không ngừng tán dương một câu, Triệu Giai không ngờ đã nghĩ đến chỗ này rồi, đúng thật là giảm đi không ít phiền toái cho bọn họ.

Tuy nhiên ngay sau đó Tô Triệt lại nhíu mày suy tính chốc lát nói:

- Giáo đình thực lực khá tập trung, cũng không phải khó giải quyết, phiền toái duy nhất chính là cần liên tục không ngừng làm suy yếu sức ảnh hưởng của bọn họ ở dân gian, tuy nhiên so sánh chút, bên trong đế quốc La Mã thần thánh chư hầu san sát, thế lực các nơi cát cứ tự thành hệ thống, đây mới là chuyện phiền toái nhất đấy!

Chương994: Hủy bỏ mười một loại thuế

Đường phải từng bước từng bước mà đi, cơm cũng cần ăn từng chút một, Triệu Giai và đám người Tô Triệt đương nhiên cũng đều hiểu được đạo lý đơn giản này, bởi vậy sau khi bọn họ thảo luận, vẫn quyết định chia nhiệm vụ kế tiếp làm hai bước đi, bước đầu tiên chính là giải quyết xong vấn đề Giáo đình, ngoài ra Triệu Giai còn phải nắm giữ một bộ phận lãnh địa hoàn toàn thuộc về chàng, về phần bước thứ hai thì khá phiền toái, chính là giải quyết cục diện các nước chư hầu bên trong đế quốc La Mã thần thánh, chuyện này rút dây động rừng, cho nên Triệu Giai tạm thời gác lại tới cuối cùng.

Phương hướng đại khái đã xác định, kế tiếp chính là áp dụng cụ thể, chuyện này đối với đám người Tô Triệt có kinh nghiệm hành chính phong phú, căn bản không phải vấn đề gì lớn, ngày hôm sau bọn họ sẽ cùng Triệu Giai trở lại Rome, sau đó bắt đầu xây dựng cơ cấu hành chính thống trị Rome, điều chỉnh cơ cấu trung tâm chắc chắn vẫn phải là các loại quân của Đại Tống, hai nguyên tắc chính là quân sự và chính trị hỗ trợ nhau để trị, tuy rằng ở trên danh nghĩa Hoàng đế thống trị toàn bộ đế quốc, nhưng kỳ thật Hoàng đế cũng chỉ là nắm giữ quyền quân sự lớn và có quyền bổ nhiệm hay miễn nhiệm đại thần, về phần sự vụ hành chính bình thường thì phần lớn đều giao cho mấy vị tướng công xử lý, đương nhiên vì đề đảm bảo quyền lực của Hoàng đế, Hoàng đế vẫn có quyền phủ quyết đối với ý kiến xử lý việc chính sự, hơn nữa khi gặp phải sự việc đặc biệt trọng yếu, Hoàng đế cũng có thể tham gia vào việc ra quyết sách xử lý chính sự.

Tô Triệt lần này mang đến không ít người đều là quan viên có kinh nghiệm hành chính phong phú giống Du Sư Hùng, có những người này ở đây, rất nhanh sẽ xây dựng một trung tâm hành chính lâm thời ngay ở trong thành Rome. Kế tiếp chính là Agnes chính thức tuyên bố đăng cơ làm Đế, nàng vốn chính là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế của đế quốc La Mã đế quốc thần thánh, hơn nữa hiện tại lại đánh bại hai anh của mình, cho nên chuyện đăng cơ này đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Mà sau khi Agnes đăng cơ làm Đế, chuyện thứ nhất chính là tuyên bố Giáo hoàng Pascale đệ nhị vốn kẻ khả nghi xúi giục nội loạn trong đế quốc, tạo thành tổn thất cực lớn cho đế quốc, đã không xứng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ của Giáo hoàng, bởi vậy Agnes tuyên bố huỷ bỏ danh hiệu tế ti La Mã của ông ta, đổi thành do nguyên Hồng y giáo chủ Morris đảm nhiệm Giáo hoàng, sử xưng Gregory VIII.

Đối với việc phế lập Giáo hoàng, tất cả mọi người biểu hiện vô cùng bình tĩnh, dù sao đây cũng là chuyện trong dự liệu, hơn nữa mấy chục năm nay, ông nội và cha của Agnes cũng phế lập không ít Giáo hoàng. Điều này làm cho mọi người đã sớm cảm thấy nếu Agnes không phế lập Giáo hoàng mới làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Phế lập Giáo hoàng mặc dù không gây chú ý quá lớn, nhưng chuyện kế tiếp lại làm cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, với đại bộ phận mọi người, sau khi nữ hoàng lên ngôi tuyên bố người được chọn làm Giáo hoàng, như vậy kế tiếp khẳng định chính là phải để Giáo hoàng mới tôn mình lên, như vậy mới có thể càng củng cố thêm ngôi vị Hoàng đế của nàng, đồng thời cũng phù hợp với trình tự kế thừa ngôi vị Hoàng đế mà luật pháp của đế quốc La Mã thần thánh kế đã định. Nhưng làm tất cả mọi người đều thật không ngờ chính là, nghi thức lên ngôi này cũng chậm chạp không có cử hành, điều này làm cho không ít người có mưu đồ đều đang âm thầm đoán, liệu có phải bên phía nữ hoàng xảy ra biến cố gì mới?

Tuy nhiên cũng chính vào lúc mọi người âm thầm suy đoán, Giáo hoàng Gregory VIII mới nhậm chức bỗng nhiên tuyên bố:

- Quyền lực của Hoàng Đế đế quốc La Mã thần thánh đến từ chính Chúa Trời, thay thế Chúa Trời quản lý vạn dân, Giáo hoàng mặc dù là sứ giả của Chúa Trời ở nhân gian, nhưng vẫn không có tư cách chỉ định Hoàng đế. Cho nên ngày sau hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh không cần trải qua sự chỉ định của Giáo hoàng, vẫn có thể là Hoàng đế hợp pháp của đế quốc.

Tin tức trên vừa phát ra lập tức dẫn đến xôn xao, không ít giáo sĩ đều chỉ trích Gregory VIII bóp méo giáo lí, căn bản không xứng đảm nhiệm Giáo hoàng, thậm chí có một số giáo sĩ tính tình nóng nảy chỉ trích Gregory VIII là tay sai của nữ hoàng, cho nên bọn họ không hề thừa nhận ngôi vị Giáo hoàng của Gregory, đều nhao nhao đứng lên chuẩn bị phát động quyết nghị lập Giáo hoàng khác.

Đối diện với sự phản đối của đám giáo sĩ, Gregory VIII lại không có bất kỳ nhượng bộ nào, có thể nói là Triệu Giai sau lưng y không có bất kỳ nhượng bộ nào, ngược lại lại một lần nữa phát động phản kích vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, đó chính là lời tuyên bố do nữ hoàng và Giáo hoàng cùng nhau nói ra, tuyên bố xóa bỏ tất cả lực lượng quân sự của Giáo đình. Mặt khác cũng huỷ bỏ Thập Nhất thuế mà Giáo đình thu của giáo đồ, và còn quy định ngoại trừ đế quốc và lãnh chúa được sắc phong các nơi, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền thu thuế từ nhân dân.

Thuế chính là nguồn tài chính lớn nhất của Giáo đình, từ mấy trăm năm trước, Giáo đình đã quy định tất cả giáo đồ phải đem một phần 10 thu nhập nộp lên cho Giáo đình, cung cấp cho việc dùng cho tôn giáo, nhưng khoản thu khổng lồ này thu vào phần lớn cũng không dùng cho tôn giáo, mà là bị tầng lớp trên của Giáo đình dùng vào việc cá nhân, ngoài ra còn để Giáo đình nuôi dưỡng rất nhiều kỵ sĩ cho Giáo đình, những kỵ sĩ thì trở thành võ sĩ bảo vệ cho Giáo đình, giúp tăng tốc độ khuếch trương ra bên ngoài của Giáo đình, đồng thời đối nội cũng thực hành thống trị càng thêm khắc nghiệt, tiến thêm một bước chạm vào sự phát triển của Giáo đình.

Hiện tại Triệu Giai lập tức chặn đứng nguồn thu nhập lớn nhất của Giáo đình, hơn nữa còn mệnh lệnh Giáo đình xóa bỏ sức mạnh về quân sự, đây không khác nào cắt bỏ cái gốc của Giáo đình, bởi vậy tin tức này vừa phát ra, lập tức dẫn đến sự kháng nghị của phần lớn giáo sĩ trong đế quốc. Phải biết rằng lúc này Giáo đình nắm giữ lực lượng không nhỏ, đặc biệt giáo chủ các nơi, trong tay có quyền lại có quân đội, thực lực cũng không kém bao nhiêu so với quý tộc, bởi vậy sự phản đối của bọn họ cũng vô cùng có ảnh hưởng, thậm chí có vài giáo chủ ở gần Rome đã liên kết lại, chuẩn bị thừa dịp đại quân Hô Diên Khánh đuổi bắt Henry bé, cùng nhau công chiếm Rome, đương nhiên tốt nhất là có thể bắt được vợ chồng Triệu Giai và Agnes, sau đó quay lại uy hiếp đại quân Hô Diên Khánh bỏ vũ khí xuống.

Mấy vị giáo chủ này tính toán cũng không tệ, đáng tiếc Triệu Giai nếu dám đối phó với Giáo đình, đương nhiên nắm chắc vạn phần, ở nơi mà mấy vị giáo chủ vừa mới tập hợp quân đội, bên phía đại quân La Mã cũng đã đánh đến rồi, tuy rằng Hô Diên Khánh dẫn đại quân đi nhưng lần này Tô Triệt đến lại mang đến một đội gần vạn người, về phần tướng lĩnh thống lĩnh quân đội lại có sẵn Du Sư Hùng văn võ song toàn đấy, năm đó theo Trương Niên đối kháng Liêu quân, sau lại quét sạch thổ dân ở Nam Dương, năng lực lãnh binh không kém các tướng lĩnh khác, cho nên Triệu Giai cũng vô cùng yên tâm để y cầm quân.

Du Sư Hùng nắm giữ một vạn đại quân, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tập kích mấy tên giáo chủ chuẩn bị tập hợp làm phản, kết quả gần dùng thời gian nửa ngày, thì đánh tan quân đội của bọn họ, ngoại trừ vài tên giáo chủ cầm đầu ra, còn dư lại tất cả đều bị bắt sống, mà mấy vị giáo chủ đó tất cả đều bị đưa tới Rome, sau đó giao cho Giáo hoàng Gregory VIII mới nhậm chức xử trí.

Đối với những giáo chủ có gan phản kháng, Gregory VIII tuyên bố bọn họ là kẻ phản giáo, sau đó toàn bộ dùng hình phạt thiêu sống, đối với cách giải quyết này của Gregory VIII, Triệu Giai bọn họ cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, tuy nhiên ngay sau đó lại cảm thấy vui mừng, bởi vì Gregory đang dùng hành động để tỏ ý trung thành với chàng, như vậy để Triệu Giai có thêm vài phần tín nhiệm đối với gã.

Mấy tên giáo chủ cầm đầu bị quân Đại Tống tiêu diệt, đặc biệt khi mấy tên giáo chủ làm phản bị phán thiêu sống, càng làm cho không ít giáo sĩ ngừng ngay phản đối, trong lúc nhất thời số người phản đối giảm đi nhiều, vẻn vẹn còn lại có mấy giáo sĩ ngoan cố chống lại cũng bị tiêu diệt rất nhanh, ngay sau đó bắt đầu từ Rome, sau đó lan ra ngoài từng bước bắt đầu xóa bỏ quân đội của Giáo đình, trong lúc này mặc dù có người muốn phản kháng, cũng có người âm thầm động tay chân, nhưng căn bản không ngăn được xu thế chung.

Cùng lúc đó, trên dải bình nguyên ở phía bắc đế quốc La Mã thần thánh, ở giữa dải bình nguyên này có một con sông rộng lớn chảy qua, khiến cho việc tưới tiêu của bình nguyên vô cùng thuận lợi, thôn trang hai bên bờ sông cũng khá đông đúc, trước kia khi Henry bé và Conrad giằng co, nơi này đã từng là một kho lương quan trọng trong hậu phương của Henry bé, thời gian trước Henry bé chiến bại, cũng vừa hay chạy trốn đến dải bình nguyên này.

Hô Diên Khánh ngồi ở trên một gốc cây ven đường, một tay cầm bánh mì loại lớn, một tay còn lại thì bôi tương ớt lên bánh, sau đó lại dùng bánh cuộn thịt khô và rau quả lại, lúc này mới bỏ vào miệng bắt đầu ăn một miếng lớn, vì đuổi bắt Henry bé chiến bại chạy trốn, mấy ngày nay ngựa của ông chạy không ngừng nghỉ, mỗi sáng sớm và giữa trưa đều chỉ có thể sử dụng loại lương khô này cho đỡ đói, chỉ có buổi tối lúc nghỉ ngơi mới có thể để cho đầu bếp trong quân làm một chút đồ ăn nghiêm chỉnh.

- Tướng quân, xa hơn về phía trước chỉ có biển rộng, ta thấy lần này Henry bé khẳng định trốn không thoát!

Ngay khi Hô Diên Khánh ăn một miếng lương khô, chỉ thấy Grews bỗng nhiên tiến lại gần mở miệng nói, thuận tiện đưa lại cho Hô Diên Khánh bình nước.

Hô Diên Khánh cũng không khách khí, giơ tay nhận bình nước uống một ngụm, dùng nước nuốt lương khô trong miệng xuống, lúc này mới mở miệng nói:

- Henry bé so với người anh cả của gã thì mạnh hơn nhiều rồi, tuy rằng gã mấy lần bại trong tay chúng ta, nhưng lần nào cũng đều có thể chạy trốn mà không bị mất sợi lông tóc nào, dựa vào điểm này đã nói lên người này giảo hoạt vô cùng, cho nên ta lo lắng lần này chúng ta vẫn là tay không mà về đó!

Grews lúc này có chút không tin mà nói:

- Điều đó không thể nào, tướng quân ngài ở hai bên trái phải đều có truy binh, hơn nữa cùng với chúng ta tạo thành cái túi ép Henry bé chạy đến giải bình nguyên này, hướng duy nhất không có truy binh chỉ có hướng bắc, nhưng phương bắc lại sắp đến biển lớn, dưới tình hình này gã làm sao có thể chạy trốn?

Hô Diên Khánh lại uống một hớp hỏi:

- Thế sự không có tuyệt đối, ngươi chỉ biết phương bắc là biển rộng, như vậy ta hỏi lại ngươi, bên kia biển là nơi nào?

- Bên kia biển?

Grews nghe được vấn đề này cũng sững sờ, cúi đầu nghĩ một lát lúc này mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Ta biết rồi, bên kia biển là nước Anh, chỉ cách nơi này của chúng ta có một eo biển, tuy rằng nơi này không phải chỗ hẹp nhất của eo biển nhưng chỉ cần có thuyền vẫn có thể chạy trốn tới bờ bên kia đấy!

- Đúng vậy, bên kia chính là đảo quốc nước Anh, mặt khác ta còn biết, vợ của Henry bé chính là em gái của quốc vương nước Anh, có được quan hệ này, với sự hiểu biết của ta về Henry bé, gã nhất định sẽ lợi dụng, bởi vậy ta đoán rằng ở bờ biển đã có thuyền của nước Anh đang chuẩn bị tiếp ứng gã!

Khi Hô Diên Khánh nói tới đây cũng không ngừng hung hăng cắn miếng lớn bánh mì trong tay nói, tuy rằng đây chỉ là suy đoán của ông, nhưng ông đã nắm chắc tám phần đoán định chuyện này nhất định sẽ xảy ra.

- Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta truy đuổi lâu như vậy cũng trở thành vô ích sao?

Grews nghe đến đó cũng không ngừng lo lắng nói, y cùng với đại bộ phận tướng sĩ đều cho rằng lần này sắp bắt được Henry bé, nếu lại để nước Anh cứu đối phương đi, vậy thì cũng quá uất ức rồi.

Hô Diên Khánh lúc này tỏa ra sát khí bốn phía, thấp giọng nói:

- Ha hả, yên tâm đi, chỉ cần nước Anh dám cứu người, Đại Tống chúng ta sẽ cho chúng biết ai mới là bá chủ trên biển!

Bình Luận (0)
Comment