Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 996 - Chương 995: Trốn Tới Anh Quốc

Chưa xác định
Chương 995: Trốn tới Anh Quốc

Eo biển sườn đông Anh Quốc gần biên giới lãnh thổ County of Flanders (một nhà nước cổ đại nằm ở phía đông châu Âu), một đội kỵ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất đi trước, ngồi trên lưng ngựa Henry bé lè lưỡi liếm liếm môi khô khốc, cảm giác cổ họng của mình sắp bốc hơi rồi, nhưng nước trong bình sớm đã uống hết, gã thậm chí không dám dừng lại lấy nước, bởi vì phía sau quân Tống cũng đang liều mạng đuổi theo, nếu chẳng may bị đối phương đuổi kịp, chỉ sợ gã cũng sẽ trở thành tù binh Đại Tống.

- Tăng tốc lên, trước tối nay nhất định phải tới bờ biển, ở đó đã có thuyền tiếp ứng đợi chúng ta, chỉ cần tới Anh Quốc rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi đàng hoàng một chút!

Henry bé lúc này quay đầu dùng thanh âm khàn khàn hô lớn, thật sự là gã giống hệt với sự suy đoán của Hô Diên Khánh, lần này chuẩn bị chạy khỏi đế quốc La Mã thần thánh, đi tới vương quốc Anh, nơi đó cách đế quốc La Mã thần thánh một eo biển, truy binh phía sau khẳng định đuổi không kịp gã.

Nghe thấy Henry bé khích lệ, phía sau gã đám kỵ sĩ vốn đã mệt mỏi không chịu nổi cũng phấn chấn tinh thần, thúc ngựa tăng tốc chạy nhanh về phía trước. Tuy nhiên đám người Henry bé trải qua khoảng thời gian chạy trốn, chẳng những tất cả mọi người đã đạt tới cực hạn, ngay cả ngựa của bọn họ cũng mỏi mệt không chịu nổi, cho nên đợi đến buổi trưa, có vài chú ngựa rốt cục chống đỡ không nổi rồi, đều không dậy nổi miệng sùi bọt mép ngã xuống đất. Đối mặt với tình huống này, Henry bé không thể không mệnh lệnh toàn quân xuống ngựa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.

Tuy rằng thân thể vô cùng mệt mỏi, Henry bé vẫn miễn cưỡng chống đỡ đi đến bờ sông lấy đầy nước vào bình nước, sau đó ngồi bên cạnh chiến mã của mình uống nước, đối với tình hình không hay hiện nay, gã cũng sớm đã có dự liệu, trên thực tế lần đầu tiên khi gã bị Hô Diên Khánh đánh bại, gã cũng đã dự cảm thấy thất bại của mình, cho nên sớm tiễn vợ mình về Anh Quốc, quốc vương Anh Quốc là cha vợ gã, nàng có thể được chăm sóc rất tốt, mặt khác gã cũng qua lại thư từ cùng với Quốc vương Anh Quốc, có được lời hứa ông ta sẽ giúp mình chạy đến Anh Quốc, đây cũng là đường lui duy nhất của gã hiện tại.

Ngay khi Henry bé vừa mới nghỉ ngơi một lát, kỵ sĩ phía sau tìm hiểu tin tức chợt chạy vội báo lại, quân Tống truy kích bọn họ đã xuất hiện ở ngoài 10 dặm, điều này cũng làm gã sợ hết hồn, vội vàng đứng lên lại lên ngựa chuẩn bị chạy trốn. Nhưng lúc này chiến mã của bọn họ đều không khôi phục kịp, căn bản chạy không nổi.

Nhìn thấy tình huống này, Henry bé bỗng nhiên cắn răng một cái, mệnh lệnh tất cả kỵ sĩ thủ hạ cởi áo giáp trên người, vứt bỏ vũ khí trong tay, dù sao áo giáp và vũ khí của bọn họ thật sự quá nặng nề. Hiện tại vứt bỏ rồi, khẳng định có thể giảm bớt gánh nặng cho chiến mã. Tuy nhiên sau khi Henry bé phát ra mệnh lệnh này, lại có không ít kỵ sĩ tỏ vẻ phản đối, bởi vì đối với kỵ sĩ, áo giáp và vũ khí chính là vinh dự và sinh mạng của bọn họ, cho nên bất kể như thế nào bọn họ cũng không muốn vứt bỏ.

Đối với những kỵ sĩ kháng lệnh, Henry bé cũng không làm khó bọn họ, bởi vì gã biết kỵ sĩ kiêu ngạo, có điều gã cũng sẽ không bởi vì những người này mà ở lại chờ chết, cho nên những kỵ sĩ không muốn vứt bỏ vũ khí và áo giáp bị ở lại. Chính gã thì dẫn những kỵ sĩ bằng lòng giảm bớt gánh nặng tăng nhanh tốc độ chạy trốn về phía bờ biển.

Khi đêm xuống, rốt cuộc Henry bé cũng chạy tới được bờ biển. Lúc này bên cạnh gã chỉ còn lại chưa tới một ngàn kỵ sĩ, hơn nữa tất cả những kỵ sĩ này đều không có áo giáp, trong tay chỉ có một cây kiếm kỵ sĩ hộ thân cơ bản nhất, nếu lúc này có một chi quân đội đánh tới, chỉ sợ gã cũng đành bỏ vũ khí đầu hàng mà thôi.

Tuy nhiên vô cùng may mắn là bờ biển này cũng không có quân đội của kẻ địch, quân Tống phía sau còn cách bọn họ vài chục lý nữa, hơn nữa trên bờ biển đã có thuyền của Anh Quốc dừng từ lâu, chờ bọn họ đến. Nhìn thấy những chiếc thuyền nhỏ của Anh Quốc, Henry bé và thủ hạ - chính là những kỵ sĩ kia đều vui sướng reo lên, sau đó dưới sự tiếp ứng của Anh Quốc, bọn họ dùng tốt độ nhanh nhất để lên thuyền. Mà khi con thuyền chậm rãi rời khỏi, quân Tống phía sau mới đuổi đến nơi, đáng tiếc bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Henry bé rời khỏi.

Nhìn thấy những quân Tống vọt tới bờ biển, Henry bé ngồi trên thuyền rốt cuộc thở phào một hơi, sau đó chậm rãi ngồi im trên boong thuyền không nhúc nhích. Trong khoảng thời gian này, việc chạy trốn đã làm tiêu hao phần lớn thể lực và tinh lực của gã, lúc này cuối cùng cũng được an toàn, tâm trạng cũng thả lỏng, không ngờ gã bất giác ngồi xuống đó không đứng dậy nổi.

Người xung quanh phát hiện tình hình của Henry bé, lúc này mới đỡ gã vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi. Sau khi nằm xuống khoang thuyền, Henry bé ngay lập tức phát ra tiếng ngáy, dù sao thì gã thật sự quá mệt mỏi, lúc trước đã dựa vào toàn bộ hơi sức để gắng gượng tới được đến đây, thậm chí nếu phải chạy thêm vài ngày nữa, chỉ sợ bản thân gã cũng mệt tới chết mất.

Sau khi thức dậy, Henry bé phát hiện mình vẫn ở trên biển như trước. Vốn dĩ đế quốc La Mã thần thánh và Anh Quốc chỉ cách nhau một eo biển hẹp, có điều nơi bọn họ lên thuyền không phải chỗ hẹp nhất của eo biển, mà là khu vực phía đông bắc eo biển, cách Anh Quốc một khoảng khá xa, hơn nữa lại là vào buổi tối nên thuyền đi khá chậm, đến giờ cũng chưa tới được Anh Quốc.

Sau khi được ngủ một giấc ngủ say, Henry cảm thấy tinh thần mình đã tốt hơn nhiều, lúc này hạm trưởng lại đưa bữa sáng phong phú tới cho gã, đây đúng là điều gã cầu còn không được, lập tức tận hưởng bữa sáng của riêng mình. Lúc này bên ngoài trời đã dần sáng rõ, Henry bé mới chậm rãi đi ra khỏi khoang thuyền.

Lúc này đội thuyền đã di chuyển vào eo biển của Anh Quốc, Anh Quốc hiện tại do người Normand thống trị, hơn nữa vào mười mấy năm trước, lãnh tụ của người Normand là William đã chinh phục Anh Quốc, trong sử sách được gọi là “Kẻ chinh phục William”, mà sau thời William, con trai Henry đệ nhất (tên của người châu Âu thời đó thật lộn xộn, ngoài Henry ra thì cũng chỉ có William, rất nhiều quốc vương đều xưng là Henry, mọi người đừng hiểu lầm – Lời tác giả) kế thừa vương vị của ông ta, mà Henry đệ nhất này chính là cha vợ của Henry bé.

Lúc này sắc trời đã sáng rõ, Henry bé ra khỏi khoang thuyền, trong tầm mắt gã chính là eo biển Anh Quốc nhỏ hẹp. Hai bên bờ của eo biển cảnh sắc đã có thể thấy rõ ràng, chỉ có điều khi Henry bé nhìn về phía đế quốc La Mã thần thánh ở sườn đông của eo biển, trên gương mặt lại lộ thần sắc phức tạp. Nơi đó vốn là vùng đất của gã nhưng hiện giờ gã lại trở thành một kẻ bại trận, không thể không từ bỏ nơi đó để chạy trốn tới Anh Quốc thỉnh cầu được che chở, có lẽ cả đời này gã cũng không còn cơ hội trở về nữa rồi.

Thủ đô hiện tại của Anh Quốc cũng không phải là London như đời sau mà là Winchester ở phía tây London, cách London không xa. Sau khi người Normand chinh phục Anh Quốc liền xây dựng một hàng phòng ngự tinh tế ở London, cho nên Winchester và London đều là thành thị vô cùng trọng yếu của Anh Quốc.

Con thuyền tiếp tục di chuyển trong chốc lát, xa xa đã có thể trông thấy Winchester, điều này cũng làm Henry bé yên lòng, tuy nhiên đúng lúc này bỗng nhiên có người trên thuyền vô cùng hoảng sợ hô to:

- Trời ạ! Đó là gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment