- Thế tử, Henry bé đang chạy trốn về hướng Anh Quốc, chúng ta chỉ cần phái chiến hạm ra trước đi đòi người là được, vì sao phải bắt đầu một cuộc chiến không chuẩn bị trước, đây không phải con đường ép Anh Quốc thành địch sao?
Trong hoàng cung thành Rome lâm thời, Tô Triệt có chút không hiểu dò hỏi Triệu Giai, tuy rằng gã chủ về chính vụ, nhưng thân là Tể tướng, đối với việc về phương diện quân sự cũng có quyền hỏi đến.
- Cái này…
Triệu Giai nghe thấy vấn đề này cũng lộ ra vẻ mặt do dự, sau một lát mới quyết định nói thật:
- Chuyện này thật sự không có liên quan gì với ta, năm đó khi ta đến châu Âu bên này, cha ta đã đích thân giao cho ta một việc, nếu như ở châu Âu phát triển thuận lợi, nhất định không được buông tha cho tiểu quốc Anh Quốc này, và mạnh hơn nữa còn tính khiến bọn chúng toàn bộ đều nói tiếng Hán, không cho phép sử dụng lại tiếng bản xứ của bọn chúng, cho nên bất kể như thế nào chúng ta đều phải động thủ với Anh Quốc, một khi đã như vậy, thì cũng không bằng mượn cơ hội lần này Henry bé trốn đến Anh Quốc, trực tiếp đối mặt trực diện với bọn chúng, cũng miễn cưỡng có lý do động thủ.
- Lăng Vương Điện hạ vì sao vô duyên vô cớ động thủ với tiểu quốc Anh Quốc này, chẳng lẽ người và Anh Quốc có hận thù gì?
Tô Triệt nghe thấy lời nói của Triệu Giai cũng không khỏi thấy vô cùng kì lạ nói.
- Ta đây cũng không rõ lắm, tuy nhiên phụ thân ta quả thực có lúc sẽ vô duyên vô cớ hận một số người, ví như năm đó người Nữ Chân vẫn còn chưa làm gì, ông đã vắt óc tìm mưu kế muốn tiêu diệt bọn chúng, đương nhiên hiện tại đã chứng minh phụ thân ta vẫn rất là có khả năng dự đoán trước phải vậy không?
Triệu Giai lúc này cười ha hả nói, đối với việc này chàng cũng từng hỏi qua phụ thân, đáng tiếc Triệu Nhan cũng không nói cho chàng.
Triệu Nhan ở Đại Tống xa xôi đương nhiên sẽ không nói cho Triệu Giai, hắn sở dĩ nhìn Anh Quốc không vừa mắt, và còn muốn cho Anh Quốc nói tiếng Hán, chủ yếu cũng là bởi vì hắn trước khi đến trường kiếp ghét nhất là tiếng Anh, khi thi tiếng anh để vào Đại học thậm chí chỉ làm được bốn mươi phần trăm, vì thế chỉ có thể vào một trường đại học kém cỏi, nếu không thì dựa vào thành tích các môn khác của hắn, mấy trường Đại học đứng đầu như Thanh Hoa hay Bắc Kinh đều có thể thử sức qua.
Nghe thấy Triệu Giai nhắc tới chuyện Triệu Nhan đối phó với người Nữ Chân, Tô Triệt cũng không có lí do để phản đối, bởi vì chuyện này đại biểu cho Triệu Nhan có tài dự đoán trước. Lần này hắn lại đề xuất đối phó Anh Quốc, khẳng định hắn cũng có lý do của mình, cho nên bản thân vẫn là không nên hỏi tới nữa.
- Tô bá phụ, đội tàu bên kia chuẩn bị thế nào. Chừng nào thì đi?
Lúc này Triệu Giai bỗng nhiên lại một lần nữa dò hỏi, lần trước Tô Thức nói muốn ngồi trên đội tàu tiếp tế tới đây, tuy nhiên đội tàu tiếp tế vẫn cần đi nữa, hơn nữa còn cần đem tình hình của bên này truyền đi, cho nên Triệu Giai mới hỏi.
- Thế tử yên tâm. Ta hôm nay đến chính là muốn bẩm báo với người chuyện này, đội tàu đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, mặt khác vào lúc ta tới, cảng Ngưu Đầu bên kia đã xây dựng lên một bến cảng ở phía Tây châu Phi, có thể bổ sung nhiên liệu và nước ngọt cho tàu hơi nước, ta đã tính toán qua về khoảng cách, chỉ cần chúng ta có thể đi theo eo biển Gibralta vừa chiếm đóng được, hơn nữa được cung cấp thêm nhiên liệu và nước ngọt, tàu hơi nước có thể trực tiếp dọc theo ven bờ Đại Tống tới chỗ chúng ta ở đây. Đến lúc đó hai bên liên hệ cũng sẽ chặt chẽ hơn.
Tô Triệt lúc này có chút hưng phấn nói, y tìm đến Triệu Giai chủ yếu chính là để thảo luận chuyện chiếm đóng dọc theo eo biển Gibralta này, với thực lực hải quân của Đại Tống, ở châu Âu bên này gần như là vô địch.
- A? Đây cũng là một tin tốt, nếu phía châu Phi bên kia cũng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cũng không thể chậm trễ hơn họ, vừa vặn ngoại trừ một phần chiến hạm của chúng ta phái đi Anh Quốc, phần còn lại đều rảnh rỗi ở trong cảng, lần này vừa hay có thể phái đi sử dụng.
Triệu Giai nghe đến đó cũng vô cùng hưng phấn nói, nếu như toàn bộ hành trình đều sử dụng tàu hơi nước, như vậy từ châu Âu đến Đại Tống đoán chừng dài nhất cũng không đến hai ba tháng, nhanh hơn so với thuyền buồm gấp mấy lần.
- Tốt lắm, nếu Thế tử không có điều gì phản đối thì thần sẽ đi an bài chuyện này. Chỉ tiếc thời gian chúng ta đến châu Âu còn quá ngắn, tạm thời không có sức tấn công Ai Cập bên kia, bằng không nếu như có thể khai thông kênh đào Suez của Ai Cập bên kia, vậy Đại Tống chúng ta đã có thể dễ dàng hơn rồi.
Tô Triệt cuối cùng nói với chút lòng tham, tuy nhiên y cũng chỉ xúc động một chút, để ổn định thế cục phía trước, bọn họ sẽ không dụng binh với bên ngoài nữa.
Sau khi thảo luận chính sự xong, Triệu Giai lại cố ý hỏi thăm một chút thời gian cụ thể đội tàu sẽ đi, sau đó mới để Tô Triệt đi xử lý chính vụ. Sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Giai đặc biệt lùi lại một vài công việc, sau đó cùng Agnes đi đến chỗ ở của Conrad.
- Agnes, Vương tử điện hạ, có phải muốn đưa chúng ta rời đi?
Conrad đang cùng người nhà ăn bữa sáng, khi nhìn thấy Triệu Giai và Agnes đi vào, lập tức thở dài hỏi.
- Đúng vậy, đội tàu ngày mai sẽ phải khởi hành rồi, chúng ta hôm nay sẽ đi cảng Civitavecchia, bọn họ sẽ đưa các người đến Đại Tống, đến lúc đó ta sẽ sai người chuẩn bị tốt nhà cửa cho các người, các người ở đó sẽ nhận được sự chăm sóc rất tốt, chỉ có điều nếu như ta và Agnes ở Đại Tống, cũng có thể cùng đi thăm các người.
Triệu Giai nghe thấy lời của Conrad gật đầu nói, thân phận của Conrad cũng hết sức nhạy cảm, giữ lại ở châu Âu tóm lại cũng là một tai họa ngầm, cho nên sau khi chàng cùng với Agnes thảo luận qua, quyết định đưa bọn họ đến Đại Tống, như vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Conrad thật ra cũng đoán được Triệu Giai muốn đem mình đến Đại Tống, bởi vậy nghe thấy kết quả này cũng không cảm thấy bất ngờ, lập tức gã bảo vợ con đem vật dụng thường ngày mang ra, sau đó cùng với đám người Triệu Giai tốn mất một ngày mới đến bến cảng. Đối với việc cả nhà anh cả rời đi, Agnes có vẻ vô cùng trầm lặng, trên đường chỉ có nói vài câu với mấy đứa cháu, dặn dò bọn chúng phải chăm sóc tốt bản thân, nhưng đối với đại ca của mình, nàng vẫn như cũ từ tận đáy lòng không thể tha thứ cho đối phương, càng không muốn nói chuyện với gã, đối với việc này Conrad cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- A, bọn họ cũng phải đi Đại Tống sao?
Sáng sớm hôm sau, lúc Conrad và người nhà vừa mới đến bến tàu, chợt thấy cách đó không xa có đoàn người cũng đi đến tàu, lập tức thấy có chút kì lạ hỏi, bởi vì đám người đó chính là Pascale đệ nhị, cùng với một số nhân viên quan trọng của tòa thánh.
- Đúng vậy, bọn họ cũng phải rời khỏi châu Âu, tuy nhiên bọn họ vốn không phải đi Đại Tống, mà là đang trên đường đi đến nơi có tên gọi là cảng Ngưu Đầu, đoán rằng cả đời cũng đều không thể rời khỏi nơi đó.
Triệu Giai lúc này cười nói, đám người Pascale đệ nhị sẽ không có đãi ngộ như gia đình Conrad, mà là bị lưu đày ở cảng Ngưu Đầu bên đó, đến lúc đó hy vọng bọn chúng có thể chung sống vui vẻ với thổ dân ở trên đảo.
Conrad tuy rằng không biết cảng Ngưu Đầu ở nơi nào, nhưng gã phỏng đoán nhất định không phải là nơi tốt đẹp gì, tuy nhiên vận mệnh đám người Pascale đệ nhị không có liên quan tới gã, cho nên gã cũng chẳng thèm để ý tới nữa, lập tức đưa người nhà lên tàu, sau đó được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi riêng biệt ở trong khoang tàu, con tàu chậm rãi rời khỏi cảng, Conrad mở cửa sổ ra nhìn châu Âu đại lục lần cuối cùng, thần sắc trong ánh mắt cũng vô cùng phức tạp.