Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 999 - Chương 998: Chết Cũng Không Thoát Được

Chưa xác định
Chương 998: Chết cũng không thoát được

- Cổ lão thất phu, ngươi không được khinh người quá đáng!

Trên chiến trường Trung Á đại lục, Gia Luật Thuần vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào Cổ Hà đứng đối diện hét lớn, lúc trước gã rất vất vả xuyên qua hoang mạc không người, có thể nói cửu tử nhất sinh dẫn được thuộc hạ tới được vùng đất Trung Á, sau đó bắt đầu bành trướng xung quanh, trải qua thời gian dài cố gắng như vậy, gã thật vất vả rốt cục mới đứng vững chân ở Trung Á, đúng lúc chuẩn bị lập quốc lần nữa, lại không nghĩ rằng Cổ Hà dẫn đầu quân Đại Tống lại đến đánh, điều này thiếu chút nữa làm Gia Luật Thuần tức chết.

- Gia Luật Thuần, lúc trước ngươi đầu hàng Đại Tống ta, chính là thần tử của Đại Tống ta, nhưng sau đó lại làm phản mà đi, thật sự là tội không thể tha thứ, cho nên trừ phi ngươi ngoan ngoãn bảo thuộc hạ bỏ vũ khí xuống đầu hàng, sau đó theo ta quay về Đông Kinh nhận tội, nếu không cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, ta cũng bắt ngươi về quy án.

Cồ Hà lúc này mở miệng nói vô cùng điềm tĩnh.

Lúc trước không thể tự tay bắt Gia Luật Thuần là chuyện lão vẫn luôn tiếc nuối nhất, lại không ngờ rằng triều đình đối với động tĩnh của Gia Luật Thuần vẫn hết sức chú ý, lần này biết được Gia Luật Thuần có khả năng đông sơn tái khởi, vì thế liền chuẩn bị phái binh đi quét sạch, lão tuy rằng tuổi cao, nhưng lại xung phong tiếp nhận chuyện này.

- Nói láo, các ngươi đã tiêu diệt Đại Liêu chúng ta, ta cũng không có ý đồ phục quốc gì, chỉ là muốn chạy đến nơi đây thành lập một địa bàn của chính mình, có điều các ngươi ngay cả đến tự do cũng không cho ta, tuy nhiên Đại Tống các ngươi cũng đừng quá đắc ý, nơi này là Tây Vực không phải Đại Tống, ép ta quá các ngươi cũng không có quả ngon mà ăn đâu!

Gia Luật Thuần lúc này có chút hổn hển nói, trên thực tế lời gã nói cũng là nói thật, sau khi biết được sức mạnh quân sự của Đại Tống, gã đã sớm bỏ hết tâm tư phục quốc, chỉ muốn dựa vào cố gắng của chính mình bắt đầu lập nghiệp, cũng coi như là không uổng công sống một lần ở trên đời, đáng tiếc Đại Tống ngay cả cơ hội này cũng không cho gã.

- Ồ, bản tướng quân thật ra muốn nhìn xem ngươi thời gian này có phải thật sự bản lĩnh đã lớn hơn không?

Cổ Hà nghe được Gia Luật Thuần uy hiếp mặt cũng không đổi sắc nói, lần trước lão đánh cho Gia Luật Thuần đại bại mà chạy trốn, lần này lão cũng có thể đánh cho Gia Luật Thuần càng thảm hơn, đó cũng không phải tự đại, mà là tự tin đối với thực lực bản thân.

Hai vị chủ tướng đối thoại đến đây, có lẽ đã coi như là tuyên bố thương lượng tan vỡ, trên thực tế Cổ Hà cũng không có ý định thương lượng với Gia Luật Thuần, lão tới nơi này mục đích duy nhất chính là phải đánh chiếm được vùng đất này, về phần có bắt Gia Luật Thuần lại không vốn không trong suy xét của triều đình. Lại nói tiếp Đại Tống mọi ngành sản xuất phát triển cực kỳ nhanh chóng, điều này cũng làm cho Đại Tống đối với nhu cầu sức người sức của trên mọi phương diện rất lớn, mà trong nước đã không thể thỏa mãn nhu cầu này, bởi vậy chỉ có thể bành trướng ra bên ngoài. Nam Dương là nơi thứ nhất, Tây Vực chính là nơi thứ hai, trước khi lão xuất binh, triều đình Đại Tống đã tiêu diệt vài tiểu quốc Tây Vực, quét sạch tất cả chướng ngại trên đường tấn công Gia Luật Thuần.

- Giết! !!

Theo lệnh của Gia Luật Thuần, kỵ binh tiên phong thuộc hạ của gã phát động tấn công về phía quân Tống, chỉ thấy hai đội kỵ binh xông ra từ phía sau lưng gã, sau đó dọc theo hai hướng tấn công hai cánh của quân Tống, hơn nữa gã biết rằng pháo của Đại Tống lợi hại, cho nên đội hình hai đội quân này đều khá rời rạc, tuy rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức đánh của kỵ binh nhưng cũng tốt hơn chụm thành một đống rồi bị nã pháo nhiều.

“Rầm rầm rầm”, quả nhiên, kỵ binh của Gia Luật Tuấn vừa mới chuyển động, quân Tống bên kia lập tức triển khai bắn pháo, trên trăm ống pháo gần như là cùng nhau khai hỏa, cái loại âm thanh quả thực giống như là muốn hủy trời diệt đất vậy, cho dù là trước đó Gia Luật Thuần đã đem kỵ binh phân tán ra nhưng vẫn bị làm rối loạn đội hình như trước. Ngay sau đó kỵ binh trong quân Tống giống như một cây thương nhọn xông ra, nhân cơ hội đội hình bên Gia Luật Thuần hơi loạn, lập tức xông vào trận. Kết quả đánh cho kỵ binh của Gia Luật Thuần đại loạn.

Nhìn thấy tình hình không ổn, Gia Luật Thuần ở phía sau trận chiến cũng ngồi không yên nữa, lập tức hạ lệnh đại quân bên cạnh xông về phía trước, hy vọng có thể xoay chuyển cục diện bất lợi này. Đáng tiếc Cổ Hà có kinh nghiệm chiến trận, đã sớm chuẩn bị xong toàn quân, đại quân hai bên ở trên chiến trường mảnh đất Trung Á bày ra một trận chém giết thảm khốc.

Trải qua gần một ngày một đêm chém giết, vô số tướng sĩ tử trận trên sa trường, hơn nữa Gia Luật Thuần cũng đang ở thế hạ phong, thương vong cũng vô cùng lớn. Cuối cùng gã rốt cục cũng chịu không được thương vong lớn như vậy, bắt đầu lệnh cho quân rút khỏi chiến trường, Cổ Hà tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hạ lệnh cho toàn quân xông lên truy kích, kết quả khiến cho Gia Luật Thuần đại bại mà lui về, liên tiếp chạy về hướng Tây hơn trăm dặm mới có thể ổn định thế trận.

Trong một tháng kế tiếp, Gia Luật Thuần mấy lần tổ chức binh lực phản công, hy vọng có thể đuổi Cổ Hà ra khỏi lãnh thổ của mình, đáng tiếc cũng chỉ là cứ chiến là bại, binh lực trong tay cũng tổn thất hơn phân nửa, cuối cùng thật sự không còn sức phát động tiến công nữa, nhưng đại quân Cổ Hà lại không có ý định buông tha cho gã, từng bước ép sát như cũ, xem ra hình như nhất định phải bắt gã lại mới có thể dừng lại.

Đối mặt với tình huống này, Gia Luật Thuần gần như tuyệt vọng nhanh hơn, đặc biệt là trên đường rút lui của gã, hóa ra lãnh thổ mà gã vất vả mới đánh chiếm được tất cả đều rơi vào trong tay quân Tống, điều này làm cho gã buồn bực gần như muốn tự sát. Cuối cùng gã rút lui thẳng đến biên giới một tiểu quốc Rada, vượt qua tiểu quốc nhỏ này chính là đế quốc Seljuk trong truyền thuyết, tuy nhiên nơi này đã là ranh giới thế lực của Gia Luật Thuần, nếu càng đi về phía trước, chỉ sợ cũng sẽ chịu tấn công của những thế lực Tây Vực này, đến lúc đó nếu chẳng may quân Tống lại công kích từ phía sau lưng, trước sau tấn công, chỉ sợ gã căn bản chống đỡ không nổi.

- Đại Thạch hiền chất, cháu nói bây giờ chúng ta nên làm gì, quân tiên phong Đại Tống hung hăng dọa người, căn bản không cho chúng ta cơ hội tạm nghỉ, hiện tại chúng ta không thể lui được nữa, lẽ nào cũng chỉ có thể ở lại chỗ này chờ chết?

Gia Luật Thuần lúc này vẻ mặt lo lắng, hỏi Gia Luật Đại Thạch đứng trước mặt, mấy năm nay Gia Luật Đại Thạch vẫn luôn là trợ thủ quan trọng nhất bên cạnh gã, giúp gã xử lý sự vụ không tốt, thậm chí gã có thể trong vài năm ngắn ngủi đứng vững ở Tây Vực, trong đó có hơn nửa công lao đều phải tính cho Gia Luật Đại Thạch.

Nghe được Gia Luật Thuần hỏi, chỉ thấy Gia Luật Đại Thạch cũng cau mày, qua một hồi lâu mới mở miệng nói:

- Điện hạ, chúng ta đã phản bội Đại Tống một lần, cho nên hiện tại bất kể chúng ta xin hàng như thế nào, chỉ sợ bọn chúng đều sẽ không đáp ứng, dù sao cũng liên quan đến thể diện và uy nghiêm của Đại Tống.

Nói tới đây, chỉ thấy Gia Luật Đại Thạch dừng một chút lại nói tiếp:

- Nếu con đường đầu hàng không thuận lợi, như vậy đối với chúng ta mà nói, còn lại dĩ nhiên chỉ có ngoan cố chống lại đến cùng..

Gia Luật Đại Thạch còn chưa nói hết lời, Gia Luật Thuần liền cười gượng xen lời y:

- Đại Thạch hiền chất, cháu không phải đang nói đùa chứ, chúng ta lúc trước lẽ nào không phải ngoan cố chống lại sao, nhưng không có tác dụng, đại quân thuộc hạ của chúng ta tổn thất hơn nửa, căn bản không còn sức để chiến đấu nữa, còn có thể chống cự đến như thế nào nữa?

Đối với việc Gia Luật Thuần cắt ngang lời của mình, Gia Luật Đại Thạch cũng không có để ý, lập tức kiên nhẫn giải thích nói:

- Điện hạ, ngoan cố chống cự đến cùng cũng không có nghĩa là chúng ta phải giao chiến trên chiến trường với quân Tống, nếu như chúng ta kiên quyết không đầu hàng, khiến quân Tống bất kể như thế nào cũng không bắt được chúng ta, điều này đối với quân Tống mà nói, cũng giống như là ngoan cố chống cự đến cùng.

- Ý của cháu là, chúng ta đánh không lại thì có thể trốn, khiến quân Tống không thể bắt được chúng ta?

Gia Luật Thuần nghe đến đó có chút thất vọng nói, gã không nghĩ tới Gia Luật Đại Thạch không ngờ chỉ nghĩ ra một biện pháp như vậy.

- Đúng vậy, năm đó lúc chúng ta ở thảo nguyên bại trong tay quân Tống, binh lực bên người không quá mấy nghìn, so với tình hình hiện tại còn không bằng, nhưng hiện tại trong tay chúng ta còn có mấy vạn đại quân, Tây Vực lại lớn như vậy, sao chúng ta lại không thể chạy chứ, chỉ cần chạy trốn tới nơi quân Tống không thể tới, chúng ta tự nhiên lại có thể Đông Sơn tái khởi!

Gia Luật Đại Thạch lúc này tinh thần có vẻ phấn chấn hơn mở miệng nói, y là một người tính cách cực kỳ cứng cỏi, dù sao trải qua mấy lần thất bại, vẫn như cũ không thể phá hủy lòng tin của y.

Nhìn thấy Gia Luật Đại Thạch có chút bốc đồng như vậy, Gia Luật Thuần cũng lộ ra vẻ mặt trầm tư, tuy nhiên cuối cùng gã bỗng nhiên chỉ cười gượng một tiếng nói:

- Chuyện này nói thì dễ, nhưng khi làm lại ngàn vạn khó khăn, những thứ khác không nói đến, Tây Vực tuy rằng đất đai rộng lớn nhưng xa hơn về phía tây chính là đế quốc Seljuk hùng mạnh, binh lực của chúng ta chống lại đế quốc lớn như vậy, chỉ sợ căn bản chiếm đánh không có bất kì thuận lợi gì, lại làm sao có thể Đông Sơn tái khởi?

Gia Luật Thuần đúng thật có chút nhụt chí nản lòng, dù sao gã đã đến tuổi trung niên, sớm đã không còn bốc đồng như lúc còn trẻ, hơn nữa mấy năm nay liên tiếp thất bại cũng đã phá hủy lòng tin của gã, cho nên gã hiện tại đã không muốn phải chạy trốn tiếp.

- Điện hạ, người đừng coi thường chính mình, tuy rằng xa hơn về phía tây chính là đế quốc Seljuk, nhưng người chớ quên, người thống trị đế quốc Seljuk cũng chỉ là một đám người Đột Quyết chiếm đánh đế quốc Seljuk, năm đó bọn họ dựa vào một chút ít binh lực lại có thể chinh phục vùng đất rộng lớn như vậy, vì sao chúng ta không thể, hơn nữa theo ta được biết, binh lực chủ yếu của đế quốc Seljuk đều tập trung ở phía Tây, đang giao chiến với một đế quốc hùng mạnh tên là Đông La Mã, đối với ranh giới phía Đông ngược lại không xem trọng mấy, kể từ đó, chúng ta sẽ thừa dịp, chỉ cần có thể đánh chiếm một vùng đất để đứng vững, ngày sau nói không chừng còn có thể giành được nó!

Gia Luật Đại Thạch lúc này vẻ mặt kiên định nói, vài lần thất bại chẳng những không làm dao động lòng tin của y, ngược lại khiến cho tính cách của y càng thêm kiên định.

Nghe được những lời này của Gia Luật Đại Thạch, trong mắt của Gia Luật Thuần cũng hiện lên vài phần do dự, tuy nhiên cuối cùng gã vẫn lắc đầu một cái nói:

- Thôi đi, ta không có ý định chạy trốn tiếp, kể cả lần này người Tống đem chúng ta quay về chém đầu, ta cũng quyết định ở lại, tuy nhiên Đại Thạch hiền chất nếu cháu không định đầu hàng, vậy cháu hãy đem theo người mong muốn rời khỏi đây đi, ngày sau nếu như có thể lập nên sự nghiệp, coi như là nối tiếp nước Đại Liêu chúng ta.

- Điện hạ sao có thể như vậy, chúng ta rời khỏi nơi này chưa chắc không có hy vọng, người cần gì phải ở lại chờ chết?

Gia Luật Đại Thạch nghe được lời của Gia Luật Thuần cũng không khỏi kinh ngạc nói, tuy rằng y cũng có dã tâm của mình, nhưng trước giờ không nghĩ đến phải tự làm một mình.

- Không được, mấy năm nay ta thật sự mệt rồi, quả thật không muốn chạy trốn nữa, tuy nhiên ta với cháu không giống nhau, cháu chẳng những tuổi trẻ, hơn nữa so với ta cũng càng có tài năng hơn, ngày sau khẳng định có thể làm tốt hơn so với ta, nói không chừng cháu có thể ở Tây Vực này xây dựng một nước hùng mạnh hơn cả Liêu Quốc!

Gia Luật Thuần lúc này kiên định mở miệng nói, thật ra gã có ý tưởng này không phải là ngày một ngày hai, từ một tháng trước sau khi bị Cổ Hà đánh bại lần nữa, gã cũng có chút nản chí rồi.

Bình Luận (0)
Comment