Trong thành Đông Kinh, Triệu Nhan lại một lần nữa được Triệu Hú gọi tiến cung, mới vừa bước vào điện Thùy Củng, chỉ thấy Triệu Hú vô cùng hưng phấn tiến lên lớn tiếng nói:
- Tam thúc, Gia Luật Thuần đầu hàng rồi, hiện tại người đã bị Cổ lão tướng quân áp giải về đây, phỏng chừng qua hai tháng nữa có thể đưa đến kinh thành.
Nghe được Gia Luật Thuận đầu hàng, Triệu Nhan cũng lộ ra thần sắc phấn khởi tuy nhiên sau đó hắn lại có chút do dự hỏi Triệu Hú:
- Bệ hạ, Gia Luật Thuần mặc dù là đã đầu hàng, nhưng kế tiếp nên xử lý gã như thế nào đây, vốn dĩ với tội của gã, khẳng định đủ để chém đầu, nhưng lại nói tiếp người này cũng thật là xui xẻo, hơn nữa lại là người đức cao vọng trọng trong số người Liêu, chúng ta vẫn không thể hoàn toàn tiêu diệt hết đất Liêu, hiện tại nếu giết gã, chỉ sợ sẽ gây ra nhiễu loạn.
- Điều này đơn giản, ta thấy không bằng nhốt Gia Luật Thuần và Gia Luật Tuấn vào cùng một chỗ, lại nói tiếp Gia Luật Thuần phản bội Gia Luật Tuấn, nếu như đem hai người bọn chúng nhốt cùng một chỗ, khẳng định vô cùng đặc sắc.
Lúc này Triệu Hú bỗng nhiên cười ác ý nói. Sau khi Gia Luật Tuấn đầu hàng, dựa theo điều kiện lúc trước, Triệu Hú cho y một mảnh đất ở khu vực Trần Lưu gần thành Khai Phong, và còn phong y là Trần Lưu Vương, lại nói tiếp Trần Lưu Vương trong lịch sử có không ít, trong đó có hai vị vô cùng nổi tiếng, một vị là Hán Hiến Đế Lưu Hiệp, một vị là Ngụy nguyên Hoàng đế Tào Hoán, hai người này đều bị ép thoái vị sau lui về làm Trần Lưu Vương, Gia Luật Tuấn cũng đã từng là Hoàng đế, làm Trần Lưu Vương cũng coi như là không bất công với y, hơn nữa Trần Lưu cách Khai Phong rất gần, vô cùng thuận tiện để Đại Tống theo dõi.
- Biện pháp này quả là thâm hiểm, tuy nhiên ta rất thích, lại nói tiếp ta với Trần Lưu Vương cũng là bằng hữu cũ, trong khoảng thời gian này vẫn không có thời gian rảnh đi thăm y, đợi đến sau khi áp giải Gia Luật Thuần về đây, ta sẽ tự mình đưa gã qua đó.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi cười. Triệu Hú do một tay hắn dạy dỗ, cho nên hai người bọn họ bản tính cũng vô cùng tương tự, thật ra Triệu Nhan lúc trước cũng nghĩ như vậy, sở dĩ hỏi như vậy, thật ra cũng là muốn thử năng lực xử lý sự việc của Triệu Hú một chút, đương nhiên kết quả khiến hắn hết sức hài lòng.
- Tam thúc, Kim Quốc bên kia như thế nào, nghe nói bọn họ từ phương Bắc xa xôi đưa tới không ít người Tungus gia nhập đám người bọn chúng. Thực lực bây giờ chẳng những không yếu bớt, ngược lại còn tăng thêm một chút, đây cũng không phải là một chuyện tốt ạ.
Lúc này Triệu Hú bỗng nhiên lần nữa hỏi, bình thường Triệu Nhan cũng không quản chuyện. Tuy nhiên chuyện của Kim Quốc hắn vẫn luôn chú ý, từ sau khi ép A Cốt Đả về phủ Hoàng Long, Triệu Nhan lại tự mình đảm nhiệm việc giám sát hướng đi kế tiếp của Kim Quốc, chẳng qua A Cốt Đả không động tới phía Nam, không ngờ tới phương Bắc bằng lối tắt khác, dẫn đám người dã man Tungus ở phương Bắc vào trong nước, sau đó huấn luyện thành binh sĩ, dùng cách này gia tăng thực lực quân đội bọn chúng, chuyện này cũng khiến Triệu Hú chú ý sao?
- Đích thực bên phía Kim Quốc có chút phiền phức, dù sao chúng ta tuy rằng có thể khống chế Kim Quốc không tiến về phía Nam, nhưng lại không cách nào cản bọn chúng tiến về biên giới phía Bắc. Tuy nhiên phía bắc phủ Hoàng Long đều là vùng đất lạnh giá, ngoại trừ tộc người dã man Tungus đó, cũng không còn có đám người khác sống ở đó, nghĩ lại thì có duy nhất người Tungus mới dũng mãnh thiện chiến, so với người Nữ Chân càng thêm khó đối phó, đương nhiên đây cũng không phải là vấn đề lớn gì, dù sao người Tungus số lượng không nhiều lắm, hơn nữa đầu óc lại đơn giản, cho dù bọn chúng gia nhập quân cũng không gây ra sự uy hiếp lớn đối với chúng ta.
Triệu Nhan lúc này cười nhạt nói, đối với bất cứ sự thay đổi tình hình nào của Kim Quốc, hắn đều nắm trong lòng bàn tay, người Tungus gia nhập Kim Quốc mặc dù có chút phiền toái, nhưng vấn đề cũng không phải quá lớn.
Nghe được lời của Triệu Nhan, Triệu Hú rốt cục cũng yên lòng, dù sao y đối với Triệu Nhan tín nhiệm vô điều kiện, tuy nhiên y rất nhanh lại có chút hưng phấn nói:
- Tam thúc, Gia Luật Thuần cũng đã đầu hàng. Tây Vực cũng từ từ bị chúng ta từng bước xâm chiếm, có thể nói tình thế Đại Tống chúng ta gần như vô cùng tốt, vị hoàng đế như con đây cũng không có việc gì làm, vừa khéo Kim Quốc cũng đã trở thành vật trong tay Đại Tống chúng ta, cho nên người xem nếu con ngự giá thân chinh thì thế nào, tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch uy hiếp lớn nhất này đi. Ngày sau trên sử sách ghi lại công lao của con cũng càng tốt hơn một chút?
Lúc nói đến những lời cuối cùng, Triệu Hú đã đổi thành một giọng điệu thăm dò, bởi vì y biết yêu cầu của mình rất quá đáng, nếu những đại thần kia nghe được y muốn ngự giá thân chinh, chỉ sợ sẽ lập tức trở thành gián quan buộc y thay đổi chủ ý, cho nên y cũng chỉ có thể mở ra một tia hi vọng từ phía Triệu Nhan, dù sao y cũng chỉ là một người trẻ tuổi vẫn chưa đến hai mươi, bản tính muốn hướng đến thế giới bên ngoài, nhưng trên thực tế mỗi ngày đều ở trong hoàng cung, tuy rằng hoàng cung cũng rất lớn, nhưng thời gian dài vẫn có thể đủ để khiến người kìm nén mà chết.
Nhìn thấy lúc Triệu Hú nói những lời này vẻ mặt dè chừng, Triệu Nhan cũng có chút không đành lòng cự tuyệt y. Lại nói tiếp Triệu Hú từ nhỏ đã được lập làm Hoàng đế, vì học tập để trở thành một đế vương đủ tư cách, y so với bạn cùng lứa tuổi đã để mất đi rất nhiều thú vui và tự do, thậm chí từ sau khi y trở thành Hoàng đế, không ngờ cũng không ra khỏi kinh thành, hơn nữa sau khi tự mình chấp chính, đến hoàng cung cũng đều rất khó để đi ra, bình thường nhiều lắm thì ra đến điện của mình đi một vòng, hiện tại y đề xuất ngự giá thân chinh, quả thật chỉ là muốn tìm một cái cớ để ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan trong mắt cũng hiện lên một vẻ áy náy, suy tính một lát mới nói:
- Bệ hạ, Kim Quốc cách kinh thành thật sự quá xa, hơn nữa đánh giặc cũng không phải là trò chơi, ai cũng không dám cam đoan trên chiến trường sẽ xuất hiện nguy hiểm gì, cho nên chuyện này dù ta đồng ý, chỉ sợ đại thần trong triều cũng sẽ không đồng ý.
Nghe thấy Triệu Nhan nói như thế, trên mặt Triệu Hú cũng lộ ra vẻ thất vọng, tuy nhiên lúc này chỉ thấy Triệu Nhan tiếp tục nói:
- Tuy ngự giá thân chinh thì không được, nhưng có một việc có thể làm được, hơn nữa còn có thể giúp người danh chính ngôn thuận rời khỏi kinh thành, đến lúc đó người có thể ở bên ngoài một thời gian ngắn, cùng lắm thì ta giúp người trông coi triều đình là được.
- A? Có thật không, chuyện gì có thể giúp ta rời khỏi kinh thành, tam thúc người nói mau đi!
Triệu Hú nghe đến đó cũng vô cùng hưng phấn lớn tiếng nói, chỉ cần có thể rời khỏi kinh thành đi ra bên ngoài chơi, bất kể chuyện gì y đều đồng ý làm.
- Ha ha, chuyện này tạm thời vẫn không thể nói cho người biết, tuy nhiên người cũng không nên gấp gáp, không bao lâu nữa người sẽ hiểu thôi, hơn nữa chuyện này cũng không cần ta nhắc, đến lúc đó sẽ có đại thần chủ động đề xuất cho người ra ngoài đấy.
Triệu Nhan lúc này lại vô cùng thần bí nói, thật ra chuyện này hắn đã sớm chuẩn bị rồi, muốn cho Triệu Hú một ngạc nhiên, chỉ có điều không nghĩ tới hôm nay Triệu Hú lại đề xuất muốn ra ngoài, cho nên hắn mới tiết lộ ra một chút, cũng có thể giúp y an tâm.
Nhìn thấy Triệu Nhan không nói, Triệu Hú lại càng thêm tò mò, lập tức lại hỏi tới vài lần, nhưng Triệu Nhan nhất định không nói, điều này làm cho y cũng hết sức bất đắc dĩ. Tuy nhiên cũng đúng lúc bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên có người tiến đến bẩm báo, Triệu Giai từ châu Âu gửi về một số tình báo, trong đó có một số việc cũng cần Triệu Nhan và Triệu Hú đích thân xử lý.