Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1899

Nhật Bản, châu Việt Tiền.

Mở rộng tầm mắt!

Chỉ trong một ngày, toàn bộ chủ lực Bình thị đều mai táng, nhưng võ sĩ Bình thị tuyệt đối không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy, đại quân Nguyên thị trong một đêm không ngờ bị quân Tống tiêu diệt toàn bộ, cảnh tượng thế này giống như từng nhìn thấy nha!

Nhưng vẫn chưa hết, sau khi Ngưu Cao tiêu diệt toàn bộ chủ lực Nguyên thị ở châu Việt Tiền, lại được biết viện quân của mình đã tiêu diệt thủy quân Nhật Bản ở Nhược Hiệp phía trước, đồng thời chiếm lĩnh cảng Nhược Hiệp. Tuy Nhược Hiệp phòng thủ bất lợi, nhưng lại là mảnh đất chính giữa châu Việt Tiền và phủ Kinh Đô, là vùng giao tranh của binh gia.

Vì thế Ngưu Cao lập tức bảo đại quân nhanh chóng tiến vào châu Nhược Hiệp hội hợp với viện quân.

Mặt khác, Triệu Tinh Yến còn hy vọng Bình Võ Lang suất lĩnh đội quân còn lại của họ lên tiền tuyến. Bình Võ Lang cũng đồng ý rồi, bây giờ đại thù đã báo, hơn nữa lại là lúc bọn họ phản công quy mô lớn, nếu quân Tống không để bọn họ tham dự thì bọn họ sẽ hoàn toàn mất khống chế đối với chiến cục. Hơn nữa y cũng không có lý do từ chối, dù sao thì quân Tống vẫn đang giúp bọn họ đánh giặc, chủ nhân như ngươi không đi đánh thì nói sao đây, vội vội vàng vàng dẫn theo đội quân cuối cùng của Bình thị đến châu Việt Tiền.

Nhưng y cũng không ngẫm lại, đội quân nhỏ nhoi của bọn họ thì có thể đoạt được quyền nói chuyện gì chứ.

Sau khi Triệu Tinh Yến lừa gạt xong Bình Võ Lang thì để lại hai vạn binh lính trú đóng châu Việt Tiền và châu Tống Nhân, một là để phòng ngừa tập kích từ địa khu Quan Đông, hai là tiêu diệt hậu phương của kẻ địch, bởi vì châu Tống Nhân vừa hay nằm giữa Nhật Bản, tiến quân từ đây tuy không khỏi tác chiến hai mặt, nhưng đồng thời cũng có thể khiến triều đình Nhật Bản khó chiếu cố cả hai đầu.

Không đầy mấy ngày, đại quân Ngưu Cao đã đến châu Nhược Hiệp, hội hợp với viện quân thình lình xuất hiện kia.

- Đây đây là viện quân của chúng ta sao?

Khi Ngưu Cao đi đến châu Nhược Hiệp, nhìn đội quân thân mặc khôi giáp một màu đen nhánh, kỹ ngựa lớn mạnh khỏe, không khỏi nuốt ngụm nước bọt. Thằng ngốc cũng nhìn ra, trang bị của đội quân này còn hoàn mỹ hơn bọn họ nhiều, chỉ riêng chiến mã này đã tốt hơn chiến mã của bọn họ nhiều, một đôi mắt trâu lóe lên tia hâm mộ.

- Mạt tướng Trác Phi tham kiến Ngưu tướng quân, Triệu quân sư, Ngụy tướng quân.

Một vị thiếu tướng trẻ tuổi cao khoảng một thước tám xuống ngựa, ôm quyền hành lễ với bọn Ngưu Cao.

Soạt soạt soạt!

Mấy ngàn binh lính phía sau đồng loạt vung tay phải lên, thật sự không chút tạp âm nha.

Ngưu Cao nhìn quân lễ quen thuộc này mới cảm thấy chút không khí của quân Tống, đáp lại quân lễ, ngoài miệng lại buồn bực nói: - Quân sư, ta không có nghe nói triều đình sẽ phái viện quân đến, hơn nữa ta làm Thống Soái Thị Vệ Mã cũng không biết là Đại Tống ta còn có một đội quân trang bị hoàn mỹ đến vậy nha.

Ngụy Minh đột nhiên tiến lên nói: - Ngưu tướng quân, đội quân này là triều đình âm thầm chuẩn bị ở đảo Hà Di. Những người này cũng không hoàn toàn là con dân Đại Tống ta.

Ngưu Cao nghe thấy mà có chút kinh ngạc, đây không phải là con dân Đại Tống thì sao là quân đội Đại Tống, nói: - Vì sao ngươi lại nói vậy?

Ngụy Minh nói: - Thật ra những người này đều là cô nhi, trong đó có nhân sĩ Đại Tống, nhân sĩ Cao Ly, có nhân sĩ Hà Di, còn có nhân sĩ Nhật Bản. Triều đình âm thầm thu nạp nhưng cô nhi này, cho bọn họ lương thực và trợ giúp, lại huấn luyện bọn họ ở Hà Di đảo. Ngưu tướng quân hẳn cũng biết, Đại Tống ta còn phải ứng phó nước Kim, Tây Hạ, rất khó ra nhiều viện quân hơn nữa, mà đội quân này chính là chuẩn bị để ứng phó với bất kỳ tình huống nào ở chiến trường Nhật Bản.

- Thì ra là thế.

Ngưu Cao gật đầu, nói:

- Nhưng ngựa này từ đâu đến thế, sao ta thấy có chút giống ngựa nước Kim?

Ngụy Minh cười nói: - Ánh mắt tướng quân thật tốt, đây chính là ngựa nước Kim.

Ngưu Cao cả kinh thất sắc nói: - Việc này sao có thể, nước Kim không bán chiến mã cho chúng ta mà.

Ngụy Minh nói: - Chính xác, nhưng ở biên cảnh nước Kim và Cao Ly lại có rất nhiều thương nhân buôn lậu ngựa.

Ngưu Cao sửng sốt, liên tục gật đầu nói: - Ta hiểu rồi, chúng ta mượn Cao Ly đến nước Kim buôn lậu ngựa.

Ngụy Minh cười nói: - Chính thế. Bây giờ chúng ta cũng có một mã tràng ở đảo Hà Di.

- Còn có một mã tràng.

Ngưu Cao lại kinh ngạc, đột nhiên ngoắc tay với Trác Phi.

Trác Phi lập tức tiến lên phía trước nói: - Tướng quân có gì chỉ bảo?

Ngưu Cao đột nhiên vươn bàn tay thô ráp vuốt ve cánh tay hoàn toàn không mảnh khảnh của Trác Phi.

Gay?

Trác Phi lập tức da gà rơi đầy đất.

Tướng sĩ bên cạnh nhìn thấy, cũng lần lượt lộ ra vẻ mặt ghe tởm. Phải biết là vừa rồi khi Ngưu Cao vuốt ve, lại còn nhếch ngón tay hoa lan chỉ. Thử nghĩ mà xem một mãng phu như vậy nhấc tay hoa lan chỉ vuốt ve một nam tử cường tráng, chuyện này có khác gì chuyện mất xà phòng chứ, thật ghê tởm.

Ánh mắt mọi người đều hoảng sợ nhìn Ngưu Cao.

- Hả?

Ngưu Cao cũng kịp phản ứng, vội vàng nói: - Các ngươi nhìn ta làm gì, ta chỉ cảm thấy khôi giáp này rất xinh đẹp. Đúng rồi, bộ này là làm từ da gì vậy, bó sát như thế, thoạt nhìn gọn gàng linh hoạt, thật là kỳ lạ.

Tuy rằng kỵ binh của Thần Cơ Doanh cũng là áo giáp màu đen, nhưng vẫn thua xa bộ giáp đen xinh đẹp của đội quân này. Giáp đen mà y mặc hình như dùng giáp da và giáp sát hợp lại làm ra. Mũ giáp, hai vai, trước ngực có khảm miếng sắt, những chỗ còn lại đều là giáp sa, nhưng loại da này vô cùng đặc thù, bó sát chặt chẽ, lộ ra thân hình hoàn mỹ của chúng tướng sĩ rất rõ ràng sắc nét, đường cong hiện rõ, thoạt nhìn thật sự là một loại hưởng thụ, nhưng nhìn từ động tác của bọn họ thì hình như không bị ảnh hưởng, có thể thấy tính co dãn của loại da này vô cùng tốt.

Vì vậy Ngưu Cao cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Hóa ra gã hỏi chuyện này, Trác Phi thở phào nhẹ nhõm, y không có hứng thú với nam nhân, đặc biệt là nam nhân râu quai nón thế này, nói: - Khởi bẩm tướng quân, bộ này làm bằng da cá mập.

- Da cá mập à! Lợi hại, thật là lợi hại, ai nghĩ ra được vậy.

- Bởi vì hải sản ở đảo Hà Di vô cùng phong phú, mà rất nhiều dân chúng đảo Hà Di đều dùng da cá quấn người, do vậy chúng ta đã học theo làm ra loại khôi giáp này.

Ngưu Cao nhỏ giọng nói: - Này, các ngươi có dư bộ nào không?

Trác Phi à một tiếng, nói: - Cũng có.

Ngưu Cao ha ha nói: - Vậy cho ta một bộ đi.

Khôi giáp này thật sự quá đẹp, Ngưu Cao cũng yêu thích không thôi, võ tướng mà, dĩ nhiên là thích khôi giáp.

Trác Phi tóa mồ hôi đầy đầu nói: - Dạ, lát nữa mạt tướng bảo người mang cho tướng quân, chỉ là chỉ là loại khôi giáp này không có kích thước thống nhất, cần phải vừa người, do vậy còn phải thỉnh thợ may lấy số đo của tướng quân trước.

- Không sao, không sao, chút thời gian đó ta vẫn có. Ngưu Cao vội nói.

Triệu Tinh Yến đột nhiên nói: - Ngưu tướng quân, sao ngươi không lấy vàng làm ra đôi kim giản làm vũ khí nữa, tùy tiện phái thêm người đi bắt cá mập về để chế tạo ra nhiều khôi giáp hơn nữa. Chúng ta có thể ở lại đây một năm nửa năm cũng tiện giúp ngài xử lý một chút.

Vẻ mặt Ngưu Cao lúng túng nói: - Quân sư nói đùa.

Triệu Tinh Yến thản nhiên nói: - Nhưng ta thấy ngươi rất nghiêm túc.

- Ta ta cũng nói đùa thôi.

Ngưu Cao liền khụ mấy tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Bây giờ tình hình châu Nhược Hiệp thế nào?

Trác Phi nói:

- Khởi bẩm tướng quân, bây giờ kẻ địch ở châu Nhược Hiệp đều đã tiêu diệt, hơn nữa chúng ta cũng đã đoạt được lương thảo mà Nguyên thị trú đóng ở đây.

- Vậy sao?

Ngưu Cao mừng rỡ, vỗ tay một cái nói: - Vậy thật tốt quá, trận này các ngươi đánh rất đẹp.

Trác Phi giống như là nhớ ra gì đó, nói: - À, trên đường chúng ta đến còn gặp được đội thuyền tiếp tế của chúng ta. Lần này triều đình tăng thêm năm trăm khẩu pháo không lương tâm và lượng lớn đạn dược cho chúng ta, vừa hay chúng ta cần tiến công cảng Nhược Hiệp, thế là ta đã sắp xếp đội thuyền tiếp tế dừng lại ở một đảo nhỏ gần đây, đợi sau khi chúng ta đánh chiếm cảng Nhược Hiệp thì trực tiếp đổ bộ lên đây chờ Ngưu tướng quân.

- Hửm? Pháo Không lương tâm?

Vẻ mặt Ngưu Cao ngu ngơ.

Trác Phi nói: - Đây là một hỏa pháo càng tiện lợi hơn, là thứ mà Quân Khí Giám mới nghiên cứu chế tạo ra gần đây.

Mắt Ngưu Cao bắt ra tinh quang, ha ha nói: - Pháo không lương tâm, tên này nhất định có liên quan đến Xu Mật Sứ.

Trác Phi gật đầu nói: - Nghe nói trên này là do Xu Mật Sứ đặt.

Ngưu Cao hưng phấn nói: - Biết ngay là như thế, trong khắp thiên hạ cũng chỉ có Xu Mật Sứ đặt được cái tên này, đây chính là pháo như người nha!

Hàng mày đen của Triệu Tinh Yến cau lại nói: - Ngưu tướng quân, mong ngươi ăn nói cẩn thận.

- À, ồ, ta tuyệt không có ý này, quân sư đừng hiểu lầm.

Ngưu Cao lại hỏi: - Những khẩu lương pháo Không tâm này đã lên bờ chưa?

Trác Phi nói: - Đã vận chuyển lên bờ.

- Vậy mau dẫn ta đi xem.

Nói rồi Ngưu Cao đột nhiên nhìn sang Triệu Tinh Yến, nói: - Quân sư, ta đi trước một lát.

Triệu Tinh Yến cũng không phản đối, dù sao thì đây là pháo loại mới, thân làm Thống Soái thì nên tìm hiểu, gật đầu nói: - Ngươi đi đi, ở đây giao cho ta.

Ngưu Cao vừa mới rời đi, Ngụy Minh đột nhiên nhỏ giọng nói với Triệu Tinh Yến: - Quân sư, ngài nói Ngưu tướng quân có phát giác ra không?

Khóe miệng Triệu Tinh Yến nhếch miệng lên, cười nói:

- Ngươi đừng thấy thằng nhãi này thô kệch, thật ra tâm tư tinh tế, ta nghĩ gã đã phát hiện ra từ sớm.

Sắc mặt Ngụy Minh cả kinh, nói: - Vậy

Triệu Tinh Yến ngắt lời y, nói: - Bất cứ một kẻ thông minh nào đều biết lúc này nên giả vô tri. Ngưu Cao không phải kẻ ngốc, cho nên gã tự biết bản thân nên làm gì. Thật ra gã chỉ đến đánh giặc, đánh thắng là được, chuyện còn lại không cần gã quan tâm, gã cũng không đủ tư cách quan tâm.

- Báo!

Một thám kỵ thúc ngựa chạy đến trước mặt Triệu Tinh Yến, còn chưa xuống ngựa thì ôm quyền nói: - Khởi bẩm quân sư, đội quân truy kích của chúng ta đụng phải sự phản kích của Nguyên Vi Nghĩa ở hồ Tỳ Bà, quân ta khổ chiến nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn để Nguyên Vi Nghĩa chạy mất.

- Lại là y?

Triệu Tinh Yến nheo mắt.

Ngụy Minh nói: - Quân sư, người này không thể coi thường, nghe nói trận chiến ở núi Dã Bản lúc trước là chủ ý của y, hơn nữa nếu không phải y kịp thời hiểu ra kế hoạch của chúng ta, đến cứu Nguyên Nghĩa Trung, nói không chừng đại quân Nguyên thị đã bị diệt toàn quân rồi.

- Kẻ này đích thực là một nhân tài. Triệu Tinh Yến nói xong đột nhiên cười nói: - Nhưng y đã là chó nhà có tang không nhà để về, không đáng lo nghĩ, chỉ cần bảo Nam Bác Vạn phái người âm thầm giám thị bọn họ là được, đợi chúng ta có thể rảnh tay thì lại đi đối phó y nữa.

Ngụy Minh thấy dáng vẻ như đã liệu trước của Triệu Tinh Yến, biết nàng chắc chắn đã sắp xếp đường lui cho Nguyên Vi Nghĩa nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Triệu Tinh Yến lại nói: - Đúng rồi, thương nhân đã rút lui toàn bộ chưa?

Ngụy Minh nói: - Thương nhân của chúng ta đã đi về phía đảo Hà Di cả rồi.

Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Vậy là được.
Bình Luận (0)
Comment