Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 14

Phía trước là một hòn đảo nhỏ, vừa rồi hắn không thấy được đất liền, vậy mà giờ đây đã thấy trước mắt có đảo nhỏ. Nhân Ngư cô nương lại quẫy đuôi một cái, hai người liền vọt mạnh về phía trước. Lưu Sâm được nàng kéo đi, chỉ nửa khắc sau là đã đến bên cạnh hòn đảo kia.

- Đây là chỗ nào thế?

Lưu Sâm bò lên tảng đá ngầm ngồi, sau đó nhìn khắp xung quanh, ở đây không giống như có người ở, bởi vì nó quá nhỏ.

Không có hồi âm, Lưu Sâm chợt bật cười:

- Ta đã quên là nàng không nói chuyện được.

Tuy sóng nước phập phồng lên xuống, nhưng thủy chung Nhân Ngư cô nương vẫn chỉ lộ ra nửa thân trên ở trên mặt nước, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, một mực theo dõi hắn.

Lưu Sâm lại nói:

- Đa tạ nàng đã cứu ta! Tránh mặt ở đây một chút cũng tốt. Hai tên kiếm sư kia nhất định cho rằng ta đã chết đuối rồi cũng nên!

Nhân Ngư gật nhẹ đầu.

- Nàng vẫn theo bên ta à?

Lưu Sâm đột nhiên nghĩ đến, nàng xuất hiện thật đúng lúc, vừa khéo lại trùng hợp như thế. Đại dương quá lớn, xác suất tình cờ gặp mặt là rất nhỏ, nếu nàng đã có thể xuất hiện kịp lúc, vậy chắc là nàng đã theo hắn từ rất lâu mới phải.

Nhân Ngư hơi do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu.

Nhìn thấy cái gật đầu đó, bất giác trong lòng Lưu Sâm dâng lên một tia ấm áp. Theo hắn rất nguy hiểm, vì nàng phải tránh né Long Quy, hơn nữa, lần từ biệt trước đã cách mấy ngày rồi, chẳng lẽ nàng vẫn chờ đợi ở bờ biển hay sao?

Lưu Sâm đang định cảm ơn nàng lần nữa, đột nhiên thấy nàng Nhân Ngư kia co đầu lại, dường như nàng muốn quay xuống biển vậy.

Lưu Sâm kinh hãi kêu lên:

- Nàng tính đi à?

Nhân Ngư gật nhẹ đầu.

- Nàng đâu thể đi như vậy chứ? Nàng đưa ta tới đây rồi thôi à?

Nhân Ngư mỉm cười, nàng làm một thủ thế, hắn hiểu được động tác đó của nàng, ăn! Nàng ta muốn đi tìm thực vật cho hắn! Quả thật là rất tỉ mỉ, vì nàng biết rằng trên người hắn không có gì cả.

- Hay lắm, ta biết rồi, đi nhanh về nhanh nhé!

Nàng Nhân Ngư biến mất trong đại dương, Lưu Sâm ngồi trên tảng đá ngầm mà suy nghĩ đến xuất thần. Vào cái thời khắc mà hai thanh kiếm kia gác lên cổ hắn, hắn hầu như có thể khẳng định là do ca ca chủ sự, bởi vì hai người đó là do chính ca ca đã lựa cho hắn.

Thế nhưng câu trả lời của chúng lại nằm ngoài ý liệu của hắn. Bọn chúng không bị ca ca sai khiến. Trong tình huống đó, bọn chúng hoàn toàn không cần phải nói dối, chẳng lẽ mình đã trách lầm ca ca?

Sai! Sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Cũng như hắn đã nói, ma pháp sư và kiếm sư ở trên đảo rất đông, mà hai người kia cũng không phải là hạng có thân thủ cao nhất, vậy tại sao lại chỉ định bọn chúng đi với hắn? Lời này do Lưu Sâm tự nói ra, lúc bấy giờ chỉ mong làm cho đối phương rối loạn tâm tình mà thôi. Khi đã cận kề với nguy cơ tử vong, hắn chỉ có thể dùng kế dương đông kích tây, nhưng bây giờ chính lời đó cũng đã cảnh tỉnh hắn!

Chẳng lẽ ca ca đã sớm biết hai người kia là gian tế, nên mới giả bộ an bài như thế? Nếu quả là vậy thì gã quả thật rất đáng sợ, bởi vì gã hành sự rất cẩn thận, dù thành công hay thất bại, tất cả đều không dính dáng tới gã. Điều đó còn cao minh hơn là trực tiếp an bày sát thủ gấp trăm lần nữa.

Nếu giả như là vậy....đương nhiên, đó cũng chỉ là một giả thuyết, vậy thì hành trình lần này của hắn cũng chưa chắc sẽ được thuận buồm xuôi gió, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người tìm đến ám sát hắn. Thực lực của mình đã không bằng người, thì tính mạng của mình chỉ như chỉ mành treo chuông mà thôi. Tư vị đó hắn mới vừa được nếm xong. Trên đảo và trên đại lục hoàn toàn khác nhau. Ở trên đảo, hắn là người có thân phận nên luôn luôn được bảo hộ, chỉ có hắn khinh nhờn người ta, chứ chưa ai dám khinh nhờn hắn, còn bây giờ thì trái ngược lại, tư vị này thật là khó chịu!

Thực lực! Hắn cần phải có thực lực, nếu không có thực lực, chỉ sợ cả cơ hội đến được Ma Võ học viện cũng không có nữa. Vừa lên bờ thì hắn sẽ phải ứng phó với hai tên kia, chỉ có trời mới biết bọn chúng có chờ hắn ở trên bờ hay không? Có trời mới biết bọn chúng có bao nhiêu tính nhẫn nại. Nếu là người có đầu óc suy nghĩ, giả như không đợi được hắn, vậy hắn sẽ làm thế nào?

Phía trước có địch nhân, có thể là hôm nay hoặc ngày mai, người cứu được mình chỉ có chính bản thân mình mà thôi. Làm cách nào để tăng cường thực lực một cách nhanh chóng đây?

Cổ lực lượng kỳ lạ ở trong cơ thể vẫn liên tục xoay chuyển, hễ nó di chuyển đến đâu thì nơi đó lại cảm thấy rất ấm áp, nhưng khi nó vừa di chuyển đến đầu vai thì lập tức quay trở về, rốt cuộc là vật gì đã cản trở cổ lực lượng đó đi tới trước? Lưu Sâm chăm chú nhìn vào cánh tay của mình, chỉ hận không thể chặt bỏ nó đi để hắn có thể mở rộng cánh cửa nơi đó.... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

Cửa? Ý nghĩ ở trong đầu hắn chợt lóe lên, nếu như đây là một cánh cửa, vậy thì nó phải được phá tung ra mới được, bởi lẽ nó không thể ngăn cản tất cả mọi thứ, chí ít thì máu huyết trong người hắn vẫn có thể đi qua nó! Cảm giác thần kinh cũng có thể đi qua.

Nếu dung nhập cổ lực lượng này vào máu, vậy chẳng phải là sẽ đi qua cánh cửa đó được hay sao? Nhưng loại lực lượng hư vô mơ hồ này có thể dung nhập vào máu dễ dàng vậy sao? Ý niệm của Lưu Sâm hoàn toàn tập trung vào cánh tay phải, dòng nhiệt lưu chảy vào cánh tay phải, khi nó vừa sắp rút về, Lưu Sâm liền gồng mình ép cho nó xông tới trước. Hắn càng ép thì cánh tay càng cảm thấy đau đớn kịch liệt, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra đầy trán, nhưng hắn vẫn một mực tập trung tinh thần, hắn đang liều mạng xem thử cổ lực lượng này có thể làm đứt cánh tay của hắn hay không.

Dòng nhiệt lưu kia tích tụ càng lúc càng nhiều, giống như mực nước của một con đê đang từ từ dâng cao vậy. Bờ đê phải chịu đựng sự khảo nghiệm cực kỳ nghiêm trọng, mà cơn đau cũng kéo dài khá lâu. Trong lúc Lưu Sâm đang dần dần cảm thấy vô lực thì đột nhiên một luồng sóng từ vị trí trái tim chợt bắn tới, hắn kêu to một tiếng, rồi giơ cánh tay lên thật cao. Lưu Sâm ngẩng cao đầu đầy vui mừng, cảm giác đau đớn chạy theo dọc cánh tay, đau giống như là huyết quản và kinh mạch bị tê liệt vậy, nhưng sau khi cảm giác đau đớn đó trôi qua thì cánh tay của hắn lại tràn trề lực lượng!

Lực lượng này là thật sao? Lưu Sâm vươn tay phải ra rồi nắm lấy một tảng đá, hắn dùng sức bóp mạnh, tảng đá lập tức bị bóp nát và hóa thành bột phấn rơi lả tả xuống đất. Là thật sao? Phải chăng đá ở trên đảo này đặc biệt giòn và dễ vỡ hơn những nơi khác? Lưu Sâm lại vươn tay trái ra và nắm lấy một tảng đá khác, mặc kệ hắn dùng sức thế nào, tảng đá kia vẫn y nguyên như cũ, nhưng khi tảng đá đó vừa lọt vào tay phải thì lập tức bị bóp nát thành bụi phấn ngay.

Đây là sự phân biệt rất rõ ràng! Tay phải của hắn có lực lượng thần kỳ!

Thế nhưng tay phải đã như vậy, còn tay trái thì sao? Hai chân nữa? Tiếp tục khai phát! Do đó, trong mười phút ngắn ngủi tiếp theo đó, Lưu Sâm đã trải qua ba lần đau đớn còn dữ dội hơn cả khi nữ nhân sinh con nữa, vào thời khắc mà cơn đau sau cùng đạt lên tới đỉnh điểm, Lưu Sâm chợt duỗi mạnh chân trái một cái, ở phía trước liền có cát bụi bay lên mù mịt, bao nhiêu cát đều bị thổi bay xoáy thành vòng. Lưu Sâm thấy vậy thì ngây người ra, đó là gió kia mà! Thông thường thì gió thổi từ biển vào, nhưng ngọn gió lúc nãy lại từ đất liền thổi ra biển, vậy hiển nhiên nó được phát xuất từ chân trái của hắn rồi!

Chân trái có thể sử dụng Phong ma pháp sao? Hiện tại, dòng nhiệt lưu ở trong người hắn không hề cuồng bạo chút nào, cũng giống như dòng nước xiết sau khi phá vỡ đê mà tràn qua thì nó lại trở thành hiền hòa vậy. Lưu Sâm vươn tay phải ra, ý niệm vừa động, một cổ gió lớn đột nhiên bốc lên. Đây chính là Phong ma pháp rồi! Nhưng có thể coi nó như là vũ khí hay không? Phong ma pháp của gia gia có thể giết con chim nhỏ, mà cũng với loại gió đó, Lưu Sâm có thể thổi bay nó đi, nếu may mắn thì vừa khéo khiến cho nó tông vào một nơi nào đó mà vỡ đầu chết, vậy cũng là một phương pháp.

Làm sao để biến gió thành Phong nhận đây? Lưu Sâm thử thí nghiệm nhiều lần, gió được phát ra từ bàn tay phải của hắn cũng dần dần thay đổi, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng có một mũi Phong nhận nho nhỏ bắn ra. "Xoẹt" một tiếng vang lên, một cành cây ở cách đó ngoài năm trượng liền bị chém gãy và theo gió bay thẳng ra biển. Đột nhiên lúc đó lại có một chiếc đầu nhô lên, thì ra là Nhân Ngư cô nương!

Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ kỳ quái, nàng nhìn Lưu Sâm đang hoa chân múa tay nhảy múa điên cuồng, đồng thời còn cười không ngậm miệng lại được nữa! Bấy nhiêu cũng chưa đủ, hắn đột nhiên nhảy ùm xuống biển, quơ tay đạp chân vài cái thật mạnh, sau đó liền ôm chầm lấy Nhân Ngư cô nương, đồng thời còn vui mừng kêu lên:

- Nàng biết gì không, ta biết ma pháp đấy!

Trong lòng hắn cực kỳ hớn hở, bởi vì hắn biết ma pháp, hơn nữa còn lại là ma pháp rất ly kỳ nữa, không cần chú ngữ, chỉ cần ý niệm, không những có thể tự phòng vệ mà còn có thể tấn công địch nhân nữa. Chẳng những chân có thể dùng được, mà cả tay chân đều có lực, đi đứng cũng đều linh hoạt, chỉ cần nhảy một cú thì đã bỏ lại một lộ trình dài mười thước ở phía sau rồi. Với sự tiến bộ lớn như vậy, hắn có lý do để vui mừng, và nàng Nhân Ngư này là người có tư cách nhất để chia sẻ nỗi vui mừng với hắn!

Sau khi nhún nhảy một lúc, nước biển văng tung tóe khắp nơi, rốt cuộc hắn mới để ý đến sắc mặt của nàng Nhân Ngư. Lúc đó hắn mới thấy nàng đang đỏ mặt, còn hai tay nàng thì đang đặt trước ngực hắn, dường như muốn đẩy hắn ra nhưng lại không đủ sức để làm việc đó.

Hóa ra nàng ta cũng biết đỏ mặt à? Chẳng lẽ là xấu hổ? Trên mặt nàng đọng đầy nước, trông rất tươi đẹp. Lưu Sâm thấy vậy thì không khỏi động lòng, đột nhiên lúc đó lại có một cơn sóng ập tới, trong lúc bất ngờ, thân thể hắn bị quật về phía sau. Lưu Sâm phản xạ theo tự nhiên, đưa tay về phía sau và đẩy mạnh một cái rồi phi thân nhảy lên, thế là cả người hắn liền bốc lên khỏi mặt nước, sau đó thì yên ổn đáp xuống mặt đá.

Nàng Nhân Ngư ở trong nước hơi có phần hoảng loạn, bởi vì mặt nước ở xung quanh nàng đang bị chấn động mạnh. Lưu Sâm lúng túng cười:

- Xin lỗi, ta quá khích động!

Nhân Ngư hơi cúi đầu xuống, sau đó liền ngẩng lên, tay cũng vươn cao. Trong tay nàng là hai trái cây màu đỏ tươi. Lưu Sâm mở to hai mắt:

- Nàng tìm ở đâu thế?

Trong nước có thủy quả màu hồng, mà không phải thủy quả mọc ở sâu trong nước hay sao?

Nhân Ngư vung tay ném thủy quả về phía hắn. Lưu Sâm chờ cho hai trái nọ bay gần đến mặt thì mới phất tay một cái thật nhanh, hắn chụp lấy một trái, còn một trái thì bay trở về phía Nhân Ngư.

- Mỗi người một quả!

Cái phất tay vừa rồi, vừa chụp một quả lại vừa hất bay trở lại một quả, khiến cho Lưu Sâm cảm thấy rất vui trong lòng. Tay chân của hắn đều sử dụng rất tốt, linh hoạt đến mức khó tưởng tượng được. Người vừa có công phu thì dường như làm việc gì cũng thấy mới lạ, ngay cả cảm giác cũng thấy rất thoải mái nữa.

Trái cây màu hồng mà Nhân Ngư tìm được cũng khá lớn, vừa ngọt vừa giòn. Nhìn thấy hắn ăn rất cao hứng, trên mặt nàng cũng lộ nét hạnh phúc.

Lưu Sâm ngồi xuống mặt đá rồi nói:

- Nếu nàng có thể nói chuyện thì tốt biết mấy! Nàng không biết đâu, hiện bây giờ ta đang rất vui sướng đấy!

Nhân Ngư nhẹ gật đầu, tỏ ý là đã biết.

Lưu Sâm lại nói:

- Rốt cuộc ta cũng biết ma pháp! Nàng xem này, để ta thử cho coi!

Nói xong, hắn giơ một ngón ra rồi vẽ nhẹ vào không trung một vòng. Khi hắn thu tay về thì trong tay đã có một nhành cây nhỏ. Hắn bật cười lớn như một đứa trẻ:

- Để ta tặng nàng một vòng hoa!

Thí nghiệm ma pháp được thành công là nhờ có nàng. Nếu không có nàng, nói không chừng hắn đã chết ở dưới kiếm của hai tên kiếm sư kia rồi. Dù cho hắn có mạo hiểm nhảy xuống biển, nhưng chung quy cũng là không có đường sống mà thôi. Do đó, sự vinh quang này phải tặng cho nàng!

Sau khi bện xong vòng hoa bằng cành cây, Lưu Sâm nhảy xuống biển, đặt vòng hoa lên đầu nàng. Nhân Ngư nhắm mắt lại, để mặc cho hắn đeo vòng hoa cho mình, bên tai lại nghe tiếng hắn khen:

- Rất đẹp!

Nhân Ngư đỏ mặt, nếu chỉ nhìn nửa thân trên thì nàng quả thật rất xinh đẹp.

Mặt trời ngã về tây, sóng biển cũng không phẳng lặng. Nàng Nhân Ngư đang cất tiếng ca, lần này nàng không khiêu vũ, mà chỉ ẩn nửa người trong nước, vòng hoa màu xanh lá cây đội trên đầu càng làm tăng vẻ đẹp của nàng. Ở trong nước, nàng đang rất vui sướng, trông y như một tân nương vậy.

Bình Luận (0)
Comment