Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 15

Một đêm như thế vừa ly kỳ lại vừa lãng mạn. Lưu Sâm nằm trên dãy đá ngầm, bên tai nghe tiếng sóng vỗ rền rĩ, dưới chân là bãi biển, nàng Nhân Ngư đang ngủ say ở đó. Tư thế nằm ngủ của nàng cũng rất kỳ lạ, nửa thân dưới thì ẩn trong nước, còn nửa thân trên thì trồi trên mặt nước, vòng hoa bằng cành cây vẫn đội ở trên đầu.

Hắn không ngủ được, lực lượng ở trong cơ thể khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn. Hắn không biết năng lực của mình nhiều ít thế nào, cũng không biết có đủ để đối phó với hai tên kiếm sư kia chưa, nhưng ít nhất thì hắn cũng sở hữu một thứ gì đó thuộc về mình: đó là năng lực cá nhân! Chỉ cần có được khởi điểm thì sẽ có tiến bộ, mặc kệ ngày mai ra sao, hắn cũng có dũng khí để đối mặt. Dù hai tên kia có giáp mặt với hắn thì chúng chưa chắc sẽ chiếm được thượng phong, ít ra thì chúng sẽ không nghĩ tới là hắn biết ma pháp, và cũng sẽ không ngờ tới tố chất trong thân thể của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như xuất kỳ bất ý mà hạ thủ, vậy thì hắn sẽ có thể đánh cho chúng trở tay không kịp.

Rốt cuộc hắn cũng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ rất bình yên, nhưng hắn lại không ngờ được, sau khi hắn chìm vào giấc ngủ, nàng Nhân Ngư ở trong biển liền mở mắt. Đôi mắt xinh đẹp to tròn của nàng không hề có một tí buồn ngủ nào, nàng dùng đuôi làm điểm tựa, rồi hai tay nhẹ nhàng chống lên dãy đá ngầm, lẳng lặng ngắm nhìn hắn, nhìn đến say mê.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, khiến cho một lọn tóc phủ lên mặt hắn. Nhân Ngư nhẹ vươn tay ra, nửa như muốn giúp hắn vén tóc, nhưng nửa lại không muốn. Rốt cuộc nàng cũng nhẹ nhàng vén lọn tóc đó ra sau cho hắn, trong khi làm việc đó, ánh mắt của nàng hoàn toàn tràn ngập nét ôn nhu.

Sáng sớm hôm sau, khi mí mắt của Lưu Sâm vừa khẽ động thì nàng Nhân Ngư cũng trở lại biển. Lưu Sâm thoải mái duỗi tay duỗi chân, sau đó ngồi dậy rồi hướng ra biển kêu to:

- Tiểu mỹ nhân! Rời giường đi thôi!

Nàng Nhân Ngư ngơ ngác nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Lưu Sâm mỉm cười nhìn nàng, rồi nói:

- Tại ta không biết nàng tên gì nên gọi là "Tiểu mỹ nhân", nghe êm tai chứ?

Nhân Ngư không biết là nên gật đầu hay lắc đầu, cúi cùng cũng khẽ phất tay một cái, lập tức có một trái cây màu hồng bay tới. Đó là trái cây hôm qua hắn chia cho nàng, nhưng nàng không ăn, mà để dành lại cho hắn.

Ăn xong trái cây nọ, Lưu Sâm nói:

- Ta cần rời khỏi đây! Lại làm phiền nàng đưa ta đi.

Nhân Ngư khẽ nhíu mày, tỏ vẻ thắc mắc muốn hỏi.

- Ta biết nàng lo hai tên kia sẽ canh giữ ở trên bờ, nhưng ta không sợ chúng nữa!

Rốt cuộc nàng Nhân Ngư cũng gật nhẹ đầu. Sau khi Lưu Sâm nhảy xuống biển, nàng vươn một tay ra nắm lấy hắn, rồi quẫy đuôi một cái, sóng biển lập tức dao động, Lưu Sâm chỉ cảm thấy cơ thể mình như mũi tên bay vọt đi. Khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau, ở phía trước đã thấy xuất hiện đất liền, đằng sau bãi cát trắng phau là khu rừng rậm xanh biếc. Sáng sớm ở đây khá là vắng vẻ, nàng Nhân Ngư giảm dần tốc độ, phải chăng là lo lắng cho tình huống ở trên đất liền? Ánh mắt của Lưu Sâm sớm đã đảo quanh quan sát tình hình ở trong rừng. Bầy chim ở trong rừng lúc bay lên, lúc lại hạ xuống, chúng là những động vật rất nhạy bén, cứ nhìn vào tình huống của chúng thì có thể thấy ở đây không có vấn đề gì cả.

Khi vào đến gần bờ, Lưu Sâm có phần hơi căng thẳng, hắn gọi khẽ:

- Dừng lại!

Nhân Ngư dừng lại, rồi nghiêng người nhìn hắn.

Lưu Sâm nói:

- Sau khi lên bờ rồi thì ta sẽ phải đi. Có một câu này ta muốn nói cho nàng biết: ta sẽ nhớ kỹ nàng!

Đôi vành môi nhỏ nhắn của nàng Nhân Ngư khẽ giật giật, tuy không phát ra thanh âm gì, nhưng từ trong mắt nàng lại toát ra một tia nhìn đầy phức tạp. Với loại ánh mắt đó, trông nàng không giống như một loại động vật hải dương nào, mà lại giống hệt như một con người đang sống sờ sờ ra đó.

- Nàng quả thật rất đẹp, nhưng tại sao không phải là nhân loại chứ?

Lưu Sâm khẽ thở dài, rồi tiếp:

- Đi thôi!

Vừa lên bờ, Lưu Sâm nhẹ vẫy tay với nàng:

- Hẹn gặp lại, tiểu mỹ nhân!

Dứt lời, hắn liền xoay người đi thẳng vào rừng.

Nàng Nhân Ngư ở lại ven biển một lúc thật lâu mà không hề cử động, thoang thoảng trong gió biển chợt có một giọng nói vang lên rất nhẹ:

- Trở về đi, Vưu Lệ Ty!

Nhân Ngư quay đầu lại:

- Mẫu thân!

Thanh âm của nàng rất trong trẻo êm tai.

Trước mặt nàng lộ ra khuôn mặt của một phụ nhân rất mỹ lệ:

- Vưu Lệ Ty, nữ nhi của ta, nam nhân trên thế gian là loại người không đáng tin nhất và cũng là nguy hiểm nhất. Không nên gần gũi hắn quá.

Vưu Lệ Ty cúi đầu nói:

- Hài nhi vẫn nghe lời mẫu thân dạy dỗ, con không hề nói chuyện với hắn, cả một câu cũng không có!

Mẫu thân đáp:

- Con làm rất đúng! Nhưng trong lòng con đang nghĩ gì, ta đều biết cả. Tốt nhất là không nên nghĩ gì hết. Hắn đã cứu con một lần, và con cũng đã cứu hắn lại một lần. Như vậy đã đủ rồi. Từ nay về sau, con và hắn là người của hai thế giới khác nhau!

Trong biển rộng chỉ nghe vang vọng tiếng nước chảy, bóng dáng của hai nàng Nhân Ngư cũng biến mất không thấy đâu nữa. Nếu như Lưu Sâm có thể nghe được lời đối thoại của họ, nhất định hắn sẽ rất kinh ngạc, thứ nhất là Nhân Ngư có thể nói chuyện được, thứ hai là câu nói của mẫu thân Nhân Ngư: "người của hai thế giới"! Họ cũng là người sao?

Chỉ đáng tiếc, Lưu Sâm đã đi xa.

Hắn đi vào rừng, tuy cước bộ đã nhẹ hơn trước khá nhiều, nhưng tiếng bước chân của hắn vẫn làm kinh động đến lũ chim, khiến cho chúng giật mình bay đi tán loạn. Sau khi lên đất liền, hiện tại hắn có hai việc phải làm, đầu tiên là tìm chỗ nào đó để ăn qua loa, bởi vì dù sao trái cây cũng không giúp cho hắn no được. Thứ hai là hỏi rõ phương hướng để đến Ma Võ học viện. Không có tiền cũng không sao, chỉ cần tìm được người bằng hữu của phụ thân thì tất sẽ không còn vấn đề gì nữa hết.

Hắn đã tìm được ma pháp rồi, nhưng chính vì đã tìm được, nên hắn lại cảm thấy nó ảo diệu vô cùng, và hắn cần phải theo đuổi càng nhiều bí mật của ma pháp hơn để đề thăng trình độ của mình thêm một tầng nữa. Thế gian là như vậy đó, việc khiến người ta có nhiều hứng thú nhất không phải là việc mình được vô sự, mà là sự hiểu biết nửa vời của bản thân.

Sau khi đi được một lúc lâu, cây cối bắt đầu thưa dần, xem ra khu rừng ở ven biển này cũng đi gần hết rồi. Đột nhiên ở phía trước xuất hiện một bóng đen. Là Nạp Tạp! Trái tim của Lưu Sâm trầm xuống, hắn quay phắt người lại, quả nhiên không ngoài dự đoán, ở sau lưng cũng có một bóng người đang khoan thai bước ra từ cánh rừng. Chính là Cách Lỗ Tư.

Cách Lỗ Tư thốt:

- Chúc mừng thiếu chủ tìm được đường sống trong cõi chết!

Nạp Tạp tiếp lời:

- Chỉ đáng tiếc, lần thứ hai thiếu chủ lại từ cõi sống mà đi vào con đường chết!

Lưu Sâm đứng lại:

- Các ngươi thật sự không thể không giết ta?

Cách Lỗ Tư rút kiếm ra, trong mắt y phát ra hàn quang, y khẽ thở dài rồi nói:

- Ngươi từng có lần khiến cho ta thay đổi cái nhìn về ngươi, nếu như không có sự biện giải sau đó, vậy có lẽ hôm nay bọn ta sẽ không giết ngươi rồi!

- Có thể hỏi ngươi đó là lần nào hay không?

Cách Lỗ Tư nói:

- Đó là lần ngươi cứu trị cho Nhân Ngư, nhưng chỉ đáng tiếc, đó chẳng qua chỉ là gian kế của ngươi mà thôi!

Lưu Sâm cười khổ, sau khi cứu trị cho Nhân Ngư, vì tránh bị hiểu lầm là mình mềm yếu, hắn đã phí hết tâm tư để lừa gia gia, nhưng không ngờ bây giờ lại vì điều đó mà rơi vào tao ngộ hung hiểm. Thế sự quả thật rất khó suy đoán, hắn có thể lại du thuyết một lần nữa để cho bọn chúng thay đổi chủ ý hay không? Không cần làm vậy, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn, hơn nữa, hắn cũng muốn thử xem mình có thể đổi sang dùng một loại phương thức khác hay không.

Nạp Tạp thốt:

- Không cần nói nhiều nữa, giết hắn đi, chúng ta còn việc khác phải làm!

- Được!

Cách Lỗ Tư vừa thốt xong, Lưu Sâm đột nhiên nhảy lui về phía sau. Cú nhảy đó khá nhanh, trong chớp mắt đã đến ven rừng, hai thanh kiếm thiếu chút nữa thì đã chạm vào nhau. Cả hai lập tức cùng rút kiếm về, sau đó đâm xẹt vào sau lưng của Lưu Sâm, mắt thấy hắn sắp bị kiếm xuyên thủng, nhưng Lưu Sâm lại đột nhiên xông về phía trước, thế rồi thân ảnh của hắn liền khuất ở phía sau một thân cây. Nạp Tạp gầm nhẹ một tiếng rồi xông thẳng vào rừng cây, khi y vừa chuyển qua thân cây, ở phía sau thân cây đó lập tức có một cánh tay mang theo kình phong đánh thẳng vào yết hầu của y.

Nạp Tạp tuy bị bất ngờ và không kịp đề phòng, nhưng y phản ứng cực nhanh, y chỉ lắc mạnh cơ thể một cái thì thanh trường kiếm đã xẹt qua, thế nhưng thanh kiếm của y vốn không chạm tới đối phương được, còn vai phải thì đột nhiên cảm thấy tê rần. Y chỉ cảm thấy một cổ lực lượng khổng lồ ập tới, khiến cho y chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi toàn thân bay bổng lên cao và lao vút ra khỏi khu rừng. "Bùng" một tiếng vang lên, toàn thân của Nạp Tạp đã bị va mạnh vào thân cây đối diện, dọc đường đi còn lưu lại một vệt máu đỏ thẫm do y phun ra.

Lưu Sâm thoáng ngây người, không ngờ cú đấm của mình đã giải quyết gọn ghẽ một tên kiếm sư cấp một hay sao? Sức của cú đấm vừa rồi đã khiến cho một kẻ nặng hơn một trăm mười cân bị bay đi tới gần mười trượng hay sao?

Cách Lỗ Tư nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì cũng ngây người ra. Nạp Tạp chạy vào khu rừng, nhưng sau đó lại bị đánh văng ra, là ai đã làm chuyện đó? Gã không biết, nhưng gã biết tiểu tử kia hẳn là có người giúp đỡ, bởi vì hắn chỉ là một ma pháp sư, không, hắn là một ma pháp sư không có ma pháp, vậy làm sao có thể làm được điều đó chứ?

Lúc này lại có người bước ra từ trong rừng, chính là gã thiếu chủ kia rồi. Hắn tươi cười hỏi:

- Cách Lỗ Tư, hiện giờ ngươi còn cho rằng có thể giết ta được nữa không?

- Là ai? Kẻ nào ở trong rừng?

Cách Lỗ Tư chậm rãi giơ kiếm lên, gã không hề nhìn tới Lưu Sâm, mà chỉ cảnh giác nhìn vào trong rừng. Chỉ với một kích vừa rồi cũng đủ cho thấy, đối phương là một kẻ kình địch.

Lưu Sâm cười nhạt: Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

- Trong rừng làm gì có ma nào? Không cần tìm nữa, Nạp Tạp là do bản thiếu chủ đả thương đấy!

Lúc này Nạp Tạp lại phún ra một ngụm máu, rồi thều thào lên tiếng:

- Cách Lỗ Tư, bản lãnh của tiểu tử này rất.....cổ quái!

Cách Lỗ Tư nghe vậy thì thoáng kinh hãi. Sao lại như vậy chứ? Tuy gã kinh ngạc, nhưng gã tuyệt đối không sợ. Gã chỉ cười nhạt, nói:

- Tốt, ngươi thử đả thương ta xem!

Vừa dứt lời, thanh trường kiếm của gã liền vút lên, huyết quang lấp loáng, trông rất mỹ lệ. Cách Lỗ Tư đâm kiếm về phía Lưu Sâm, thanh trường kiếm của gã mang theo một loại sắt khí rất đẹp mắt.

Nạp Tạp lên tiếng nhắc nhở:

- Đề phòng quyền của hắn....

Quả thật lúc này Lưu Sâm đang nắm chặt tay trái, hắn hơi huy động nắm tay một chút, thanh trường kiếm với luồng huyết quang lập tức chém về phía tay trái của Lưu Sâm. Đây là động tác theo bản năng của Cách Lỗ Tư, nhưng lúc này Lưu Sâm đột nhiên tống tay phải ra. "Xoạc" một tiếng, mu bàn tay phải của Cách Lỗ Tư cảm thấy cực kỳ đau đớn, gã buông rơi thanh kiếm xuống đất, còn Lưu Sâm thì nhảy phốc đến phía sau lưng gã, rồi cười hỏi:

- Chỉ coi chừng nắm tay thôi sao? Ngươi đã quên ta là Phong hệ ma pháp sư à?

Cách Lỗ Tư nhìn chằm chằm vào vết thương ở trên cánh tay phải của mình mà đờ người ra. Phong hệ ma pháp sư? Đúng vậy, trước kia hắn đã từng là Phong hệ ma pháp sư, nhưng chẳng phải hắn đã mất hết ma pháp rồi sao? Tại sao bây giờ lại biết ma pháp? Hơn nữa gã cũng không nghe thấy đối phương đọc chú ngữ kia mà.

Mũi Phong nhận cắt vào thịt không sâu, điều đó cho thấy công lực của Lưu Sâm không cao. Sở dĩ Cách Lỗ Tư bị thương đó là vì gã đã quá khinh địch mà thôi! Thế rồi Cách Lỗ Tư thét lớn một tiếng rồi phóng người qua. Kiếm sư và ma pháp sư mà đánh giáp lá cà thì còn gì để gã lo lắng nữa chứ, tất nhiên là không kể tới bàn tay đã bị thương. Tuy nhiên, dù kiếm sư đã bị thương ở bàn tay nhưng vẫn lợi hại hơn ma pháp sư gấp trăm lần! Gã dường như đã thành công, thành công nhào tới trước mặt Lưu Sâm, nhưng lúc này Lưu Sâm đột nhiên lại nở nụ cười:

- Ngươi lại quên rồi.....quên quả đấm của ta!

Vừa thốt lên tiếng thứ nhất, quả đấm của hắn đã động. Tốc độ của quả đấm còn nhanh hơn cả Phong nhận, lời của hắn chưa dứt thì cơ thể của Cách Lỗ Tư đã bay đi thật cao rồi chạm vào thân cây thật mạnh, sau đó bị bắn trở lại và rơi vào cùng một chỗ với Nạp Tạp.

Hai người nhìn vào khuôn mặt đang trào máu của nhau, và cả hai đều lộ vẻ sợ hãi. Gã thiếu niên âm hiểm xảo trá, không có chuyện ác nào là không làm kia thì ra lại là một cao thủ; bề ngoài của hắn lại chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy điều đó, hơn nữa lại hoàn toàn phá vỡ thường quy, thử hỏi ai có thể đoán được điều đó kia chứ?

Bình Luận (0)
Comment