Lần thứ hai rút thăm, Lưu Sâm liền gặp phải "cái may" của Á Na ngày hôm qua, hắn rút được cái thăm tốt nhất: Đạt Nhĩ Tư!
Đạt Nhĩ Tư cầm lá thăm của mình, ánh mắt quét tìm Lưu Sâm, nhưng bóng dáng của hắn thì đã mất tăm từ lúc nào.
Dưới lầu túc xá, một hắc y thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, Lưu Sâm mỉm cười, gã thiếu niên kia cũng cười đáp trả, thì ra gã là Khắc Nại. Cho tới hôm nay, gã mới phát hiện ra nụ cười của mình rất sáng lạn.
- Bằng hữu!
Khắc Nại cười lớn:
- Ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, đang đợi ngươi mời ta đi uống rượu đây!
- Ta biết ngươi sẽ làm được mà!
Nụ cười của Lưu Sâm cũng rất tươi rói, hắn ôm chặt lấy Khắc Nại rồi nói:
- Nhưng ngươi tới sớm rồi, trên lý thuyết thì ngươi phải đợi ta thêm hai ngày nữa!
- Nhưng bây giờ ta lại đang muốn uống rượu đấy!
Sau khi đoạt được giải quán quân của Hắc Ám hệ hoàng kim tổ, từ nay về sau, bao nhiêu sự khinh thị đều trở thành quá khứ, và đối diện với gã là một con đường sáng chói không gì sánh bằng.
Thậm chí khi bọn gã nói chuyện, những người xung quanh cũng đều dùng ánh mắt tôn kính mà quan sát gã hắc y nhân có vóc người thấp bé này, đó là một loại ánh mắt mà trước giờ Khắc Nại chưa từng được nếm trải! Trong bốn ngày tỷ thí, những ánh mắt như vậy từ không tới có, rồi từ nhỏ tới lớn, và hiện tại thì đã lên đến đỉnh điểm!
- Được lắm, vậy ta mời ngươi!
Lưu Sâm nói xong thì kéo Khắc Nại đi, đoàn người xung quanh liền tránh ra một lối.
- Không, hôm nay là ta mời ngươi!
Khắc Nại cười lớn:
- Song song đó cũng là để chúc mừng ngươi liên tiếp qua được năm ải!
oooOooo
Tối nay Lưu Sâm uống không ít, nhưng lúc này hắn đang ngồi trên giường và không có tí buồn ngủ nào, chẳng những vậy mà tinh thần còn đang hứng chí bừng bừng, hắn ngồi nhìn hai con kiến đang bò trên cửa sổ. Hắn đang đánh cuộc: nếu chúng bò tới gần nhau thì đêm nay hắn sẽ tìm đến Cách Tố, còn nếu chúng bò xa nhau thì đêm nay hắn sẽ để Cách Tố ngủ một mình.
Vậy mà có một con kiến lại tự nhiên bỏ đi, không đi à? Lưu Sâm phất tay một cái, thế là một luồng gió nhỏ thổi tới và quét con kiến đang bỏ đi kia dạt về phía một con khác. Thế là hai con kiến cùng dính chùm vào với nhau. Lưu Sâm cười ha hả rồi vỗ tay nói:
- Xong rồi!
Chuẩn bị lên đường thôi!
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lưu Sâm vội bước ra mở, khi nhìn thấy người vừa xuất hiện thì hắn ngây người ra, Á Na. Nàng ta thật là lễ phép, hôm qua hắn vừa đến bái phỏng nàng thì hôm nay nàng đã đến bái phỏng đáp lễ rồi.
- Có việc gì thế?
Lưu Sâm lên tiếng hỏi trước.
Á Na nói:
- Hôm nay ta đến tặng cho ngươi ba chữ! Không, là trả lại ba chữ cho ngươi!
Lưu Sâm nhíu mày:
- Có phải là ba chữ hôm qua ta đã tặng cho ngươi không?
Á Na đáp:
- Không phải! Là ba chữ khác: đánh bại hắn!
Lưu Sâm hơi sửng sốt:
- Thật là hiếm có nha, không ngờ ngươi lại xem trọng ta như thế, có phải là vì hôm nay ta đã hứng ngươi rất tốt hay không?
Á Na nghe vậy thì lập tức giận dữ nói:
- Xem ra ngươi không muốn biết phương pháp đánh bại hắn, mà là muốn bị hắn đánh lăn xuống đài, có phải không?
Lưu Sâm lộ vẻ vui mừng:
- Ngươi có biện pháp đánh thắng hắn à? Vậy mau nói cho ta biết đi, ta....ta sẽ đích thân thưởng cho ngươi....
- Đi chết đi!
"Bình" một tiếng, cánh cửa liền bị sập lại rất mạnh!
Lưu Sâm mỉm cười khoái chí, bộ ta cần ngươi nói cho ta biết biện pháp đối phó với Đạt Nhĩ Tư hay sao? Xem thần tình của ngươi thì cũng chẳng có biện pháp gì tốt rồi, chỉ sợ nó là chiêu thức gì đó mà nửa đêm xuất kích, khiến cho đối thủ nửa sống nửa chết rồi chắc. Nếu là chiêu thức như thế thì cũng có thể nghĩ lại, nhưng ta sẽ chẳng thèm áp dụng đâu....
oooOooo
Sau khi leo lên một gian phòng, Lưu Sâm chợt cảm thấy có chút ngoài dự liệu, thì ra mỹ nữ của hắn không nằm ở trên giường, mà là đang ngồi bên cửa sổ. Nàng mỉm cười nhìn hắn, nói:
- Ái lang, đêm nay lại muốn đến đây thả lỏng à?
- Đúng vậy!
Lưu Sâm chụp lấy ngọc thố của nàng, rồi tiếp:
- Ngày mai sẽ có một trận mãnh chiến, vì vậy mà đêm nay ta phải phá lệ phát huy oai lực cực kỳ dũng mãnh mới được.
Cách Tố kêu lên một tiếng kiều mỵ, nàng ngã vào lòng hắn rồi lầm bầm nói nhỏ: Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com
- Thật chỉ mong ngày mai ngươi sẽ thất bại! Chỉ có việc quyết đấu ở trong nội bộ học viện thôi mà đã vất vả như vậy rồi, nếu đi đấu với các học viện khác thì ngươi không ăn thì ta cũng không.....
- Học viện có hai trường, nếu ngày mai thắng, vậy ngày mốt sẽ là trận quyết chiến với Tư Tháp rồi!
Lưu Sâm hơi trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Tên Tư Tháp đó dường như rất giỏi, đúng không? Nàng có hiểu rõ hắn không?
Câu nói của Tư Tháp hôm nay đã khiến cho hắn có lòng cảnh giác.
Cách Tố cười duyên:
- Hắn à, có ai lại không biết hắn chứ? Là đệ nhất cao thủ trong hàng ngũ học viên, nếu lần này hắn chiếm được giải quán quân của Phong hệ và ma pháp phụ, vậy tức là sẽ lập ra một trang sử mới tại học viện rồi! Người này vốn dĩ tiêu sái, chỉ sợ các nữ sinh ở trong trường có đến phân nửa đều ái mộ hắn rồi.....
Lưu Sâm nghe vậy thì không biết trong lòng mình có tư vị gì, hắn thờ ơ hỏi:
- Còn nàng? Người làm giảng sư như nàng có phải cũng thích hoặc sùng bái hắn không?
Ghen tỵ rồi à? Cách Tố cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ nghiêm túc rồi gật đầu nói:
- Ta thích hắn, à không, phải nói hắn là một nam hài tử thân cận nhất của ta....
Thế là thế nào? Sắc mặt của Lưu Sâm chợt biến, tất nhiên là trở thành rất khó coi.
- Ngươi sao vậy? Sao lại ngồi im rồi?
Cách Tố tò mò nhìn hắn:
- Ngươi tức giận rồi à? Không phải chứ, chẳng lẽ lại dễ tức giận vậy sao....
Lưu Sâm bất động, quả thật hắn đang tức giận.
- Ta phải làm sao thì ngươi mới nguôi giận nhỉ?
Đôi mắt của Cách Tố đảo nhanh một vòng rồi nói:
- Cho ngươi vuốt ve nhé? Nếu không thì ân ái một chút cũng được mà....
Không vuốt ve! Cũng không ân ái!
Cách Tố nhìn hắn mà nhu tình tràn ngập khóe mắt, nàng đột nhiên thở dài, nói:
- Ái lang, ta rất thích ngươi vì ta mà nổi ghen, nhưng ta cũng không đành lòng thấy ngươi bị thương tâm, vậy để ta nói cho ngươi biết một chuyện nhé, được không?
- Nếu là lời có liên quan đến Tư Tháp thì không cần nói nữa!
- Đúng là có liên quan với hắn đấy.
Cách Tố nói:
- Hắn vốn là bào đệ của ta, vì vậy mà nếu có ngày các ngươi đụng độ với nhau, ta mong rằng ở trong trận quyết đấu đó, các ngươi chỉ luận thắng bại thôi, chứ đừng gây thương vong cho nhau!
Lưu Sâm sửng sốt hỏi:
- Bào đệ của nàng? Nói vậy là....nàng....nàng....
Cách Tố cười nói:
- Ta là tôn nữ của viện trưởng! Đây là bí mật chỉ có mình ngươi mới biết đấy.
Nàng và Tư Tháp chỉ là tỷ đệ, chứ không phải có quan hệ như hắn tưởng tượng. Thế là Lưu Sâm liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra, trên mặt cũng lộ ra nụ cười trở lại.
Cách Tố cười khanh khách, rồi nói:
- Hiện tại ngươi đã biết lá gan của mình lớn cỡ nào rồi chưa? Cả tôn nữ của viện trưởng mà cũng dám cưỡng gian, nếu viện trưởng mà biết được thì không xé xác ngươi ra mới là chuyện lạ đấy!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Đêm nay cũng có chút cưỡng gian nhỉ, ta sẽ từ từ mà đến, ôn nhu mà vào, nhẹ nhàng cho đến khi tiêu hồn lạc phách....chỉ có một mục tiêu duy nhất: đó là cố gắng để cho tôn nữ của viện trưởng tôn kính được khoái hoạt!
Cách Tố ôm lấy tấm lưng của hắn, rồi bấm nhẹ một cái, nói:
- Ôn nhu một chút, ôn nhu một chút thì đủ rồi, chứ quá ôn nhu thì.....thì ngươi không phải là A Khắc Lưu Tư nữa rồi.....
oooOooo
Ở trên đài cao, Đạt Nhĩ Tư đứng chờ đã lâu, còn Lưu Sâm thì lúc này mới chậm rãi đi tới. Tất cả mọi người đều đang chờ hắn, bao gồm cả Cách Phù. Hắn vừa tới, đoàn người liền rẽ ra một lối đi, đột nhiên có một giọng nói vang lên:
- Ta đã nói rồi mà, hắn sẽ không lâm trận mà bỏ chạy đâu!
Xem ra việc hắn có lâm trận mà bỏ chạy hay không thì còn có rất nhiều người nghi ngờ, mà điều nghi ngờ đó cũng rất đúng lý.
- Thật xin lỗi!
Ở phía trước có một nam sinh tuấn tú chợt quay lại nói:
- Trận đầu vốn là của ngươi, nhưng ngươi lại tới trễ, nên ta chỉ đành lên trước.
Thì ra người đó chính là Tư Tháp!
Lưu Sâm bình tĩnh nói:
- Ngươi tất nhiên là thắng rồi!
Điều này đã rõ như ban ngày rồi, nếu không phải vậy thì gã đâu có bình tĩnh vậy chứ.
- Đương nhiên!
Tư Tháp lại cười nói:
- Hiện tại ta đang muốn xem thử coi ngày mai ai sẽ quyết đấu với ta!
- Đợi lát nữa sẽ có người nói cho ngươi biết!
Lưu Sâm bước nhanh lên đài cao. Đạt Nhĩ Tư nhìn theo từng cử động của hắn, trong ánh mắt của gã dường như có ngọn lửa nhảy bật lên vậy.
- A Khắc Lưu Tư, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Chuẩn bị xong rồi, còn ngươi?
Đạt Nhĩ Tư ngạo nghễ nói:
- Ta không cần chuẩn bị!
Lưu Sâm đột nhiên mỉm cười nói:
- Đạt Nhĩ Tư, bỗng nhiên ta phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.
- Nói ra nghe thử!
Làn da trên người của Đạt Nhĩ Tư đã bắt đầu đổi màu, đó là một loại màu đỏ hồng, giống như màu của bùn đất và cũng giống như màu da vốn có của gã. Làn da trên mặt của gã cũng đang thay đổi, nó đang biến thành màu sắc của một loại đá hoa cương, cực kỳ láng bóng. Đối thủ của gã một khi mà xuất thủ thì sẽ nhanh tựa sấm sét, vì vậy mà gã không muốn để cho đối phương có bất kỳ một cơ hội nào, mặc dù trận đấu còn chưa được tuyên bố bắt đầu.
Lưu Sâm từ tốn nói:
- Giờ đây đối diện với ngươi, ta chợt phát hiện ra, kỳ thật ngươi cũng chẳng cao lớn gì lắm!