Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 62

Đạt Nhĩ Tư cười nhạt, nói:

- Đợi khi ngươi ngã xuống rồi thì sẽ thấy ta cao lớn tới đâu! Bây giờ bắt đầu được chưa?

- Mời!

Chữ mời vừa thoát ra khỏi miệng, Đạt Nhĩ Tư liền động thân, hai tay vung mạnh ra và đấm mạnh vào đầu của Lưu Sâm. Cái đó căn bản không phải là nắm tay, mà là cột đá; dường như Lưu Sâm không hề động đậy, nhưng khi cột đá lao vút tới thì thân thể của hắn vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí cả tóc mà cũng chẳng tung bay nữa.

Chỉ mới một chiêu, mà ở bên dưới đã vỗ tay rầm trời, một bên tấn công thật là uy mãnh, còn một bên thì tránh né rất linh hoạt, cả hai cùng thi triển đặc tính ma pháp của mình thật là nhuần nhuyễn, tuy nhiên, chẳng lẽ họ đã thi triển tới hết mức hay sao? Không, còn xa lắm mới tới mức đó. Lúc này đột nhiên Đạt Nhĩ Tư trầm tay xuống rồi nó tự nhiên mọc dài ra thêm ba xích (thước), chiều dài ba thước đó được tạo nên bởi Thổ ma pháp nằm ở trên cánh tay của gã, quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Khoảng cách giữa hai người vốn đã quá gần, nhưng một khi cánh tay của Đạt Nhĩ Tư vừa dài thêm ba thước, thân hình của Lưu Sâm đang bị vây trong hai cánh tay dài của đối thủ, mắt thấy hắn đã như con cá chết rồi, nhưng không ngờ Lưu Sâm chỉ lắc nhẹ thân hình một cái thì đã thoát khỏi sự bao vây của hai cánh tay của Đạt Nhĩ Tư, hắn tránh thoát đòn tấn công của đối phương một cách rất tài tình, tựa như một con lươn vậy. Chỉ nghe "bình" một tiếng, hai cánh tay của Đạt Nhĩ Tư quất vào nhau và đều vỡ tan tành.

Lưu Sâm tránh né thật xảo diệu, phải chăng đôi cánh tay dài hơn bình thường của Đạt Nhĩ Tư sau khi vỡ vụn thì không thể tấn công được nữa? Không! Lúc này mặt đất ở trên sàn đài bỗng nhiên biến đầu ác ma, mặt đất vốn đang bằng phẳng thì bỗng mọc lên gai nhọn tua tủa, ngay ở dưới chân Đạt Nhĩ Tư cũng mọc đầy hết.

Đám học viên đang đứng quan chiến chợt nhốn nháo cả lên, Đạt Nhĩ Tư đã dùng ma pháp để thay đổi sàn đài, sao gã có thể làm được như vậy chứ? Đến lúc này thì Đạt Nhĩ Tư đã không còn cố kỵ gì nữa rồi!

Thân thể của Lưu Sâm chợt nhoáng lên, hắn đạp chân lên khe hở của bảy, tám gai nhọn, nhưng bảy, tám gai nhọn đó chợt đâm mạnh ra, tốc độ không giống ma pháp chút nào, mà chúng giống như những mũi trường mâu của thiên quân vạn mã đã ngầm mai phục sẵn từ trước vậy, giờ đây chỉ việc chờ cơ hội mà đồng loạt đâm tới đối phương mà thôi.

Tư Tháp thấy vậy thì liền tỏ vẻ trầm tư, tựa như hôm nay gã mới quen biết Đạt Nhĩ Tư vậy. Thổ ma pháp của Đạt Nhĩ Tư tuyệt không thể ở dưới tay của đương kim Thổ hệ hoàng kim tổ Lạc Nhĩ Đán được. Gã có thể vừa thi triển Thổ ma pháp vừa thi triển ma pháp phụ, mà tốc độ lại rất nhanh, rõ ràng là đã vượt qua cảnh giới cấp một, vậy tại sao bấy lâu nay gã vẫn ẩn nhẫn và cam tâm canh giữ bộ môn ma pháp phụ này? Với trình độ ma pháp đó, ngay cả bản thân Tư Tháp cũng không nắm chắc phần thắng, vậy A Khắc Lưu Tư làm sao có thể thắng được chứ?

Tên A Khắc Lưu Tư kia dương danh nhờ tốc độ, mà khắp sàn đài đều là địa thứ (gai nhọn) tua tủa, vậy hắn làm cách nào có thể triển khai tốc độ của mình được?

Các học viên đang quan chiến cũng nín thở mà theo dõi cuộc đấu, Khắc Mã và Lệ Nhã thì nắm chặt tay nhau, chỉ trong thời gian nửa khắc ngắn ngủi mà lòng bàn ta của cả hai đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Lúc này thân thể của Lưu Sâm đột nhiên bốc lên cao, tốc độ của hắn còn nhanh gấp hai lần của địa thứ nữa, sau đó thì mũi chân của hắn đáp xuống đầu của hai mũi địa thứ, rồi cười nói:

- Đạt Nhĩ Tư, nếu ngươi có thể đẩy ta lên đến mái nhà, vậy ta sẽ mời ngươi uống rượu!

Hắn vừa dứt lời, hai mũi địa thứ ở dưới chân hắn đột nhiên biến mất, còn những địa thứ khác ở xung quanh đó thì đang chờ hắn rơi xuống! Nếu hắn rơi thẳng xuống đất thì những mũi địa thứ đó sẽ đâm vào hạ âm của hắn ngay - việc hắn đứng trên ma pháp địa thứ của đối phương vốn là một sai lầm lớn, Đạt Nhĩ Tư đã sáng tạo ra địa thứ, vậy nếu gã muốn hủy chúng đi thì cũng rất dễ dàng.

Nhưng Lưu Sâm lại không ngã xuống, còn địa thứ thì cũng hạ xuống, thế rồi toàn thân của hắn lại nhẹ nhàng bay lên, nhưng dường như hắn đã bị mê muội rồi hay sao đó mà khi không lại đưa thân mình lao về phía trước mặt của Đạt Nhĩ Tư.

"Vù" một tiếng vang lên, Đạt Nhĩ Tư tống ra một quyền vừa nhanh vừa mạnh. Nói chính xác hơn thì quả đấm đó được bao phủ bởi một lớp đá cứng rắn và nó đang kích tới trước, kèm theo tiếng rống giận dữ của Đạt Nhĩ Tư:

- Đi chết đi!

Học viên của Phong hệ ma pháp chỉ có tốc độ là kinh nhân, nhưng khi hắn đang ở trong không trung thì sẽ không thi triển được bộ pháp, vậy làm sao mà chống đỡ được một thạch quyền mạnh tựa sấm sét? Nếu lỡ bị trúng phải quyền đó, việc thổ huyết chỉ là mơ tưởng xa vời, nếu không bị đánh chết tại chỗ thì đã là may mắn lắm rồi.

Quả nhiên Lưu Sâm không hề tránh né, "bình" một tiếng lớn vang lên, thân thể hắn đụng mạnh vào ngọn thạch quyền, tiếp theo đó thì thân hình hắn lướt đi một quãng. Những nơi nào mà thân hình hắn vừa lướt qua thì bao nhiêu địa thứ cũng đều thụt xuống hết. Quả đấm của Đạt Nhĩ Tư chợt cấp tốc thu nhỏ lại, rồi chỉ nghe "cách" một tiếng, một khối đất khá lớn ở trên người gã liền bị rơi xuống, còn đôi mắt của gã thì trợn trừng thật lớn, tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.

Thế rồi một trận cuồng phong chợt ập tới, gió thổi mạnh đến nổi mở mắt không ra được, tiếp theo đó thì một quả đấm đã bay nhanh tới. "Bình", thân thể của Đạt Nhĩ Tư bay bổng lên cao, từ trên không trung chợt có máu bắn ra xối xả, sau đó thì gã rơi phịch xuống đất, miệng phun máu thành vòi.

- Ngươi cho rằng quả đấm được bao phủ bởi một lớp đá thì mới có sức mạnh hay sao? Ngươi sai rồi!

Lưu Sâm cất giọng lạnh nhạt, nói:

- Tốc độ cũng có thể sinh ra sức mạnh rất lớn đấy!

Dùng quyền chọi quyền, trước tiên là dùng một quyền đánh tan Thổ ma pháp của đối phương, sau đó lại tặng thêm một quyền khiến cho gã bay đi thật cao, đó là biện pháp để đối phó với Đạt Nhĩ Tư!

Không một ai biết tuyệt kỹ thiện dụng của A Khắc Lưu Tư là hai quả đấm, vả lại hắn cũng chưa từng khoe khoang hai quả đấm của mình ở trước mặt ai bao giờ.

Đạt Nhĩ Tư vẫn không ngừng thổ huyết, số lượng máu mà gã đang phun ra có lẽ cũng bằng với tổng số lượng máu của những kẻ thua trận cho gã đã phun ra trong mấy ngày qua.

- A Khắc Lưu Tư.....

Cách Phù vừa kêu lên tên hắn thì liền có vô số những người khác cùng phụ họa theo:

-....giỏi quá! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Sau khi đánh bại được Đạt Nhĩ Tư, lúc này mọi người mới biết được thực lực của thanh niên kinh khủng tới bậc nào!

Tốc độ lưu! Đây là tốc độ lưu!

Bỗng nhiên có một thân ảnh nhảy phốc lên đài, thì ra là Tư Tháp. Gã vừa đáp xuống sàn đài thì nở nụ cười thật tươi rồi nói:

- A Khắc Lưu Tư, chúc mừng ngươi!

- A Khắc Lưu Tư!

- A Khắc Lưu Tư!

-.....

Tư Tháp khẽ khoác tay ra dấu cho mọi người im lặng, sau đó gã mới chậm rãi lên tiếng:

- A Khắc Lưu Tư, lần này ta tham gia tỷ thí ma pháp phụ, vốn là vì ngươi mà ra!

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, cả Lưu Sâm cũng thấy khá bất ngờ!

Tư Tháp lại cười nói:

- Ma pháp của ngươi quả nhiên là một trường phái riêng, hy vọng ngày mai sẽ nhìn thấy ngươi biểu hiện còn đặc sắc hơn hôm nay!

Vừa dứt lời, gã bật cười ha hả rồi quay người bỏ đi thẳng.

Lưu Sâm phi thân nhảy xuống đài, thân hình hắn hơi nghiêng nghiêng, rồi bước đến gần Cách Phù hỏi:

- Cách Phù, hôm nay còn muốn nghe truyện cổ tích nữa không?

Hắn vừa thắng xong một trận oai phong, đủ có thể đề danh sử sách, nhưng thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh như chưa từng mất sức vậy.

Cách Phù khẽ liếc nhìn bóng dáng rầu rĩ của Đạt Nhĩ Tư đang bỏ đi, nàng thấp giọng nói:

- Hôm nay chúng ta đừng nghe truyện "Thổi rách da trâu" được không? Ta thấy....không mấy tốt!

Thật đúng là một tiểu cô nương hiền lành, ngay từ đầu nàng đã rất thích nghe truyện "Thổi rách da trâu", vậy mà hôm nay lại không muốn nghe.

- Đi thôi, ta thấy hôm nay sắc mặt của ngươi không được tốt đó, có phải lại bệnh nữa không?

Cuộc đối thoại ngắn của hai người đều rơi vào tai của một nữ hài đang đứng gần đó. Lúc này sắc mặt của nàng ta hơi có vẻ kỳ quái, Pha Tư Đế! Nàng đã từng nghe được những lời ôn nhu như thế, và cũng đã từng thấy được vẻ mặt ân cần như thế của hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì đây chứ?

Ở hướng đối diện, có hai nữ hài khác cũng đang ngơ ngác xuất thần. Sắc mặt của Khắc Mã rất khó xem, hôm nay nàng định sẽ vỗ tay mừng rỡ, vỗ tay vì sự thất bại của Lưu Sâm, nhưng không ngờ lại chỉ nghe được tiếng vỗ tay tán thưởng của người khác đối với hắn mà thôi. Từ lúc nào mà hắn đã trở nên lợi hại đến như vậy? Chẳng lẽ đó là bí thuật của Phong Thần đảo? Nếu là thế, vậy thì Phong Thần đảo quả thật rất đáng sợ, vì ngoài Long Quy ra, họ còn có một tuyệt kỹ khác nữa, đó là tốc độ!

Tốc độ có thể đột phá hộ thân ma pháp mà bản thân người sử dụng không bị tổn thương, tốc độ có thể sinh ra sức mạnh, tốc độ có thể sáng tạo kỳ tích, khiến cho một ma pháp sư cấp bốn biến thành cao thủ ngang ngửa với ma pháp sư cấp một. Ba mươi lăm đảo có thể làm được điều đó hay sao?

Trời ạ, lão thiên gia! Tại sao ông lại cho hắn có bản lãnh thần kỳ như vậy? Tại sao ông không quan tâm đến những chúng sinh đã bị hại bởi tên ác ma chứ?

oooOooo

- Ta không có bệnh! Thật không có mà!

Ở bên hồ, Cách Phù lên tiếng:

- Không tin thì ngươi thử sờ trán ta xem, không có nóng mà!

Lưu Sâm đưa tay sờ lên trán nàng kiểm tra, rồi nói:

- Ừm, thật là không có nóng, nhưng thần thái của ngươi có phần lừ đừ đó, hay là tối qua ngủ không được hả?

- Ừm!

Cách Phù gật đầu nói:

- Tại tối qua ta nghĩ hôm nay sẽ diễn ra trận ác chiến của ngươi, vì vậy mà ngủ không được!

- Vậy thì đi ngủ mau!

Lưu Sâm kéo tay nàng rồi vừa đi vừa nói:

- Ta thích cái dáng ngươi nằm trên giường mà nghe kể truyện, đúng là rất đáng yêu!

Cách Phù nghe vậy thì đỏ mặt, thần thái đó của nàng có mang theo ba phần bệnh trạng nên quả thật là rất đáng yêu!

Cách Phù nằm ở trên giường, mới nghe được phân nửa câu chuyện thì đã nhắm mắt ngủ mất, vậy mà nàng vẫn thò một tay ra khỏi chăn và nắm chặt lấy tay của Lưu Sâm. Lưu Sâm không hề cử động, hắn ngồi yên cho tới khi nàng ngủ say thì mới nhẹ nhàng tháo tay nàng ra, sau đó mới ôn nhu kéo chăn đắp lại cho nàng, rồi nhẹ nhàng bỏ đi.

Hắn vừa bỏ đi xong thì nữ hài ở trong phòng liền mở bừng mắt ra, mở thật lớn, trong ánh mắt của nàng tràn ngập những tia ấm áp và cũng có một loại màu sắc kỳ lạ. Với loại màu sắc kỳ lạ đó, trông nàng đẹp lung linh, rất giống những cánh chuồn chuồn xinh đẹp dưới ánh tịch dương vậy.

Bình Luận (0)
Comment