Thật sự là lợi hại, Độc Cô Tởm vốn là một tên tàn ác hiếu sát đã thẳng tay chém giết ba người ngay giữa nơi đông đúc, ấy thế mà vào miệng của tên Bạch Đạo này thì hắn lại trở thành một vị quan hết lòng vì dân vì nước. Còn Yên Nhiên là cô gái tốt đẹp dám đứng ra chống lại bất công, đứng về phía cái yếu để bảo vệ nhân tính của con người, thế mà vào miệng của Bạch Đạo lại trở thành một đứa em vô lễ mắng chửi vị quan giữa đường phố, thật sự rất lợi hại. Chỉ cần uốn ba tấc lưỡi thôi là đủ đổi trắng thay đen, đưa Yên Nhiên vào tình cảnh không thể trách mắng được Độc Cô Tởm, mà nàng còn bị trách ngược lại vì đã vô lễ với một vị quan công tâm thi hành theo pháp luật. Yên Nhiên từ một cô gái bé nhỏ bị người khác phạm lỗi, vào miệng của Bạch Đạo uốn ba tấc lưỡi một hồi thì nàng lại hóa ra chính là người phạm lỗi . Còn Độc Cô Tởm là một kẻ đã bẻ tay em gái mình, phạm tội lỗi to lớn. Sau vài câu nói trên trời dưới đất thì hắn đã được tẩy trắng hoàn toàn, mà lại là người bị phạm lỗi. Yên Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng nàng vẫn cảm thấy là mình đúng, nhưng những lời lẽ phía trước lại chỉ ra rằng nàng hoàn toàn sai. Nàng không đủ trí tuệ và lý lẽ để nhìn nhận ra vấn đề, nên bị cuốn theo những lý lẽ mà Bạch Đạo tuôn ra liên tục. Nàng nhìn Bạch Đạo, miệng ấp úng.
- "Ta...ta... Ta không nghĩ mọi chuyện lại lớn đến như vậy , ta thực sự chưa nghĩ đến những chuyện như thế..."
Quả thật với một thiếu nữ 15 tuổi như Yên Nhiên thì không có nhiều kinh nghiệm sống, và cũng vì là phụ nữ cho nên nàng không được học hành quá nhiều để biết những lý lẽ mà có thể sử dụng để phản bác. Bạch Đạo thấy đối tượng đã bị thuyết phục rồi , nhưng hắn vẫn chưa dừng lại ở đây , hắn lúc này nghiêm mặt nói.
- "Tiểu thư chắc có lẽ không biết rằng chức quan càng cao thì trách nhiệm càng lớn . Làm quan cai quản cả một chỉ như thế này thì rất nhiều công vụ để giải quyết. Giả sử như mấy tên ăn trộm ngân khố kia mà trót lọt , chúng moi ngân khố rỗng ruột rồi đi mất. Khi đến kỳ quyết toán ngân sách, đến lúc tiền nộp về lại trung ương mới phát hiện ra là không còn gì trong kho cả. Rồi cần tiền để nộp lại thì không có, lúc đó biết phải làm sao?"
Lúc này cả nhóm ba người phụ nữ mới tròn mắt nhìn về phía Bạch Đạo , tự nhiên cảm thấy một thứ gì đó nặng nề . Họ cũng mường tượng được cái cảnh mà một người đứng đầu Giao Chỉ không thể bảo vệ được ngân khố, thì rõ ràng đây là một đại họa. Bạch Đạo đang được đà, hắn tiếp tục chuyện bé xé ra to mà nói tiếp.
- " Nếu giả sử ngân khố bị bọn trộm ăn cho rỗng ruột, mà đã tiết độ sứ Đại Nhân lại không thể kiếm đâu ra tiền để bù vô số tiền thâm hụt ấy. Thì lúc đó triều đình từ trên trách phạt xuống, e rằng không chỉ tiết độ sứ đại nhân không giữ được tính mạng mà cả gia đình của ngài ấy cũng phải bị liên lụy. Chuyện này không phải là một chuyện nhỏ, mà là một chuyện rất là to lớn đấy, các vị có biết không?"
Yên Nhiên ngớ người ra , câu nói của Bạch Đạo khiến cho nàng cảm thấy mình là một kẻ ích kỷ nhỏ nhen. Thúy Nga và Diệp Lan cũng há hốc mồm ngơ ngác, cảm thấy dường như bản thân đã được khai sáng rất nhiều. Bọn họ vốn dĩ tưởng đây là một chuyện trộm cắp nhỏ vặt ở xứ sở Phương Nam xa xôi, không nghĩ là chuyện này lại có thể ảnh hưởng đến sinh mạng của cả gia đình bọn họ. Cứ tưởng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, ai dè đâu lại là một sự kiện trọng đại đến như vậy. Ừ thì đây đúng là một chuyện nhỏ, nhưng đã bị Bạch Đạo dùng ba tấc lưỡi của mình xé ra cho to. Rõ ràng là ba tên ăn trộm ngân khố kia đã bị bắt tại trận, và cũng không thể có chuyện chúng có thể ăn rỗng ruột được ngân khố cả. Tất cả những gì Bạch Đạo nói đều chỉ là "nếu", và từ "nếu" chính là một từ quyền lực nhất thế gian này, có thể xoay vần thời đại. Sử dụng từ "nếu" một cách hợp lý đã làm cho một chuyện nhỏ hóa thành một chuyện khủng khiếp, và hắn sử dụng từ "nếu" để biến Yên Nhiên từ một cô gái bị hại trở thành người hại kẻ khác. Yên Nhiên lúc này cảm thấy rất là rối bời, nàng lặng im không nói , cảm xúc trong lòng lẫn lộn khó tả. Vì sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến thế , lại có thể đổi chiều hay đến như vậy? Rốt cuộc nàng là người bị bẻ tay giữa chốn đông đúc, bây giờ lại trở thành người có lỗi với chính kẻ bẻ tay mình, như vậy là sao? Nàng lẽ ra phải là người trách giận Độc Cô Tởm, nhưng rốt cuộc bây giờ lại thành người bị trách móc, mọi chuyện thay đổi nhanh đến như vậy sao? Bạch Đạo quan sát tình hình xung quanh, thấy mọi người đều đã bị hắn thao túng tâm lý, mọi chuyện đều diễn ra đúng như ý hắn muốn. Hắn cảm thấy đã đến lúc kết thúc mọi chuyện được rồi. Phải nói rằng "vừa đánh vừa xoa" là một chiến thuật hiệu quả và cơ bản trong lịch sử nhân loại, và cái tên Bạch Đạo này chuẩn bị sử dụng chiến thuật ấy. Hắn trách ngược Yên Nhiên đã xúc phạm một vị quan vì dân vì nước, điều đó giống như là một đòn đánh khá đau vậy. Bây giờ không cần phải tiếp tục trách móc Yên Nhiên nữa, mà là lúc cần phải xoa dịu tình hình, đó chính là chiến thuật vừa đánh vừa xoa. Bạch Đạo ra vẻ muộn phiền, hắn thở dài một tiếng, đoạn hướng về Yên Nhiên với ánh mắt dịu hiền mềm mỏng và đầy chân thành mà hỏi.