Bạch Đạo đứng dậy và nói ra những lời như thể là Yên Nhiên đã đồng ý tha thứ mọi chuyện, mặc dù nàng chưa từng mở mồm xác nhận. Điều này khiến Thúy Nga và Diệp Lan ngạc nhiên, họ nhìn theo Bạch Đạo trong thoáng chốc, thấy người này sao có thể tự ý quyết định mọi chuyện mà không hỏi chính chủ cơ chứ? Ngạc nhiên là vậy, rồi họ lại quay sang nhìn Yên Nhiên, đôi mắt như đang thăm dò ý tứ . Đối diện với ánh mắt tò mò của Diệp Lan và Thúy Nga, nàng vẫn im lặng không nói gì cả, như thể trong lòng nàng đã đồng ý rồi nhưng vẫn còn ngại ngùng không dám mở mồm thừa nhận . Dù gì thì mới lúc trưa đã luôn miệng chửi bới đối tượng không một chút để mang gì, bây giờ tự nhiên bảo nàng nhận lỗi về mình thì cũng có chút khó khăn thật . Thúy Nga và Diệp Lan biết rằng trong hoàn cảnh hiện tại thì im lặng tức là đồng ý, điều này khiến cho cả hai người họ vui mừng lắm. Việc tẩy trắng cho tiết độ sứ đã được Bạch Đạo làm xong tốt đẹp, thành công biến hắn từ một tên quan ác thành một vị quan vì dân vì nước. Việc bây giờ là còn một chút nữa, làm xong công đoạn cuối cùng là có thể nghỉ ngơi được rồi. Hắn liền hướng một lượt ba người phụ nữ với một nụ cười nhẹ nhàng mà nói lớn.
- "Tiết độ sứ đại nhân thật sự rất lo cho tiểu thư, rất muốn tới thăm hỏi chăm sóc tiểu thư . Nhưng ngài ấy sợ tiểu thư còn tức giận không cho phép nên ngài ấy không dám tới. Bây giờ tiểu Thư đã tha thứ cho ngày ấy rồi, thì mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp. Bây giờ tại hạ sẽ đi tìm tiết độ sứ đại nhân và báo với Đại Nhân rằng tiểu thư có lời mời , đại nhân chắc chắn sẽ rất vui và lập tức tới đây thăm hỏi tiểu thư ngay."
Nói xong lập tức quay lưng bước đi trước sự ngơ ngác của những người phụ nữ. Bạch Đạo tự ý hành động, tự ý nói ra những lời mà chưa được phép của Yên Nhiên. Nếu bình thường mà làm vậy tức là vô duyên, nhưng trong hoàn cảnh này cái sự tự ý ấy lại đem đến nhiều điều tốt đẹp. Thúy Nga và Diệp Lan trong thoáng chốc ngớ người , họ nhìn theo Bạch Đạo với vẻ mặt ngơ ngác. Họ lại quay sang nhìn Yên Nhiên dò ý, thấy nàng không hề phản đối gì cả. Trong trường hợp này thì người ta đã hiểu rằng Yên Nhiên đã đồng ý với những gì Bạch Đạo nói rồi, thế nên hai người phụ nữ ấy càng mừng rỡ hơn. Bạch Đạo bước ra ngoài mà không gặp bất cứ sự cản trở nào, để lại sau lưng ba người phụ nữ đang chờ đợi những điều tốt đẹp mà hắn sẽ mang tới. Hắn mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại một cách lịch sự, đoạn bước về phía tên tiết độ sứ vẫn đang đứng nhìn ở đó. Bạch Đạo lại gần cúi đầu thi lễ , giọng nói nhỏ nhẹ vừa đủ nghe.
- " Thưa đại nhân, tiểu nhân đã hoàn thành nhiệm vụ . Tiểu thư và mọi người đã hoàn toàn tha thứ cho đại nhân rồi, đại nhân có thể vào đó gặp gỡ bọn họ mà không sợ điều gì cả."
Độc Cô Tởm trốn ở ngoài này đã nắm rõ hết toàn bộ tình hình , cho nên cũng không cần phải báo cáo gì nhiều cả. Ở bên trong Bạch Đạo cố tình nói đủ để bên ngoài có thể nghe thấy, cho nên Độc Cô Tởm cũng đã biết hết rồi. Hắn lúc này nhìn Bạch Đạo với đôi mắt rất thiện cảm, cũng thi lễ một cái.
- "Cảm ơn công tử đã giúp đỡ ta . Trong hoàn cảnh này nếu không có công tử giúp đỡ thì ta không biết phải làm thế nào . Sự giúp đỡ của công tử thật quý giá, ta thật sự rất biết ơn, ta không biết phải đền đáp công tử như thế nào đây?"
Có công thì được thưởng , đây là điều hiển nhiên. Độc Cô Tởm đã mở lời ngỏ ý muốn thưởng cho người đã giúp đỡ hắn, chỉ chờ Bạch Đạo nói ra mong muốn của mình nữa là xong. Thế nhưng Bạch Đạo lúc này không nghĩ đến chuyện đòi ban thưởng, hắn chỉ cười nhẹ một cái mà lắc đầu.
- "chuyện ban thưởng thì hãy để sáng mai , lúc ấy đại nhân xem có gì muốn thưởng thì quyết định cái nấy , tiểu nhân không đòi hỏi nhiều. Bây giờ tiểu nhân trở về , đại nhân nên sử dụng tốt thời gian này để an ủi tiểu thư, xin chúc đại nhân mọi chuyện tốt đẹp nhất."
Nói xong lại thi lễ cái nữa rồi rời đi , bước chân dần dần biến mất trong bóng tối. Độc Cô Tởm nhìn theo bóng dáng Bạch Đạo, cảm thấy con người này thật sự rất thú vị. Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện những dòng suy nghĩ và những toan tính riêng, những thứ sâu xa hơn mà những người phụ nữ trong kia không bao giờ nghĩ tới. Hắn bây giờ không còn ác cảm với tên Bạch Đạo nữa, thay vào đó là có sự kính trọng và yêu mến cùng với sự đề phòng. Hắn vô thức nở một nụ cười, đoạn quay lại bước về phía cánh cửa , đưa tay gõ lên cửa ba cái mà nói lớn .
- "thưa mẫu thân, hài nhi tới đây thăm tiểu muội."