Độc Cô Tởm trong giây phút này được khai sáng ra một thứ kiến thức mới, hắn nhìn nhận ra vấn đề một cách thấu đáo hơn. Từ trước giờ hắn luôn dùng bạo lực để trấn áp người khác, dùng sự cố chấp quyền uy để bắt người khác phải thuần phục. Nhưng bây giờ trước hoàn cảnh hiện tại, hắn nhận ra rằng tình cảm có giá trị hơn là bạo lực. Con người ta hoàn toàn có thể lấy nhân nghĩa để thắng hung tàn, dùng trí nhân để thay cường bạo. Chỉ cần hạ mình một chút để xin lỗi , thì tự khắc mọi chuyện lại trở nên tốt đẹp như vậy. Trong đầu hắn tự nhiên nảy sinh một cảm giác muốn được áp dụng kiến thức mới, muốn thử nghiệm một chút những gì mà hắn mới học được, và cũng là muốn giải quyết êm thắm chuyện gia đình. Sau khi xin lỗi và đã được Yên Nhiên chấp thuận, thì vẫn còn một lời xin lỗi với mẫu thân mà hắn muốn nói ra. Hắn lúc này từ từ đứng dậy, chậm rãi đi về phía mẹ của mình . Hắn đứng trước mặt mẹ hắn , chậm rãi quỳ xuống trước mặt mẹ mà nói.
- "Con xin lỗi mẫu thân, con đã làm cho người đau lòng rồi . Con biết tội lỗi con gây ra đã khiến cho mẹ đau đớn như cắt từng khúc ruột. Con biết mình đã quá bậy bạ, vì sự nóng giận của bản thân mà gây ra tội lỗi tày trời này. Con cầu mong mẫu thân giơ cao đánh khẽ , tha cho con để con có thể sửa chữa lỗi lầm của mình, hu hu hu..."
Vừa nói vừa nước mắt chảy ra, trong giây phút không ai ngờ tới hắn lại gục đầu lên đùi của mẹ mà khóc. Trường hợp như vậy thì Thúy Nga làm sao có thể trách mắng hắn được chứ ? Nếu hắn cứ vênh mặt lên không chịu nhận lỗi , thì bà còn có thể trách mắng hắn nhiều thứ. Còn bây giờ hắn đã quỳ xuống mà khóc lóc như thể một đứa trẻ, thì một người mẹ còn có thể nhẫn tâm trách mắng gì đây? Bà đưa tay vuốt nhẹ lên đầu hắn, ánh mắt dịu hiền của một người mẹ nhìn hắn mà vỗ về.
- " con à, là chúng ta đã sai rồi . Chúng ta không biết bao nhiêu áp lực mà con phải chịu đựng, chúng ta không biết bao nhiêu khổ cực mà con đã trải qua, chúng ta không biết rằng những khó khăn mà con gánh vác trên vai nặng đến cỡ nào. Tất cả chúng ta đều không biết những chuyện đó , nhưng mà lại có thể trách mắng con mà không tìm hiểu kỹ ngọn nguồn. Chúng ta đã khiến cho con bị oan ức rồi, chúng ta xin lỗi con."
Thúy Nga lại chủ động nhận lỗi trước hắn , nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc hắn như thủa hắn còn nhỏ vậy. Bàn tay bà vuốt nhẹ lên tóc, thì ở dưới hắn nở một nụ cười rất kín . Đầu hắn vẫn úp mặt lên đùi Thúy Nga, nước mắt vẫn chảy ra , nhưng lại che giấu một nụ cười. Hắn xin lỗi mẹ hắn là thật, nhưng không hối hận đến độ mà phải khóc như vậy. Sự hiếu thuận dành cho mẹ là thật sự, hối lỗi cũng là thật, nhưng không đến độ mà phải chảy nước mắt khóc hu hu, thì những giọt nước mắt ấy thực ra là những giọt nước mắt giả dối.
Đây đúng là khổ nhục kế, dùng chút nước mắt để lấy lòng của mẹ mình, hạ mình quỳ gối để khiến gia đình có thể hòa hợp được lại với nhau, vui vẻ yêu thương nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Thực ra mà nói, nếu quỳ trước mặt cha mẹ, hay xa hơn một chút là quỳ trước mặt sư phụ là một điều quá đổi bình thường. Việc quỳ gối trước những người này là một chuyện hiển nhiên không có gì ghê gớm cả, vấn đề ở đây là hắn quỳ gối để xin lỗi, đó mới là điều đáng nói. Độc Cô Tởm đã hạ mình xuống xin lỗi trước, nhận sai về phần mình để rồi nhận ra rất nhiều thứ mà hắn có được khi mà hắn chịu hạ mình. Chúa Jesus đã từng dạy rằng " nếu ngươi tự đưa bản thân mình lên quá cao, người ta sẽ đè ngươi xuống dưới. Nếu như ngươi tự hạ mình xuống dưới thấp, người ta sẽ nâng ngươi lên cao" . Giả sử như Độc Cô Tởm dùng quyền uy của mình mà ép Yên Nhiên phải nhận lỗi , ép tiểu muội phải xin lỗi hắn, thì những người trong gia đình của hắn chỉ xem hắn như một tên ngông cuồng không hiểu đạo lý. Bọn họ sẽ xa lánh hắn , sẽ căm ghét hắn, sẽ coi hắn như là người dưng chứ không còn là người thân thiết nữa. Nhưng bây giờ hắn hạ mình xuống, quỳ xuống xin lỗi mẹ hắn, khóc lóc hối hận vì lỗi lầm của mình. Hắn làm như vậy thì không những không bị mẹ hắn trách phạt, mà lại còn được mẹ hắn vỗ về an ủi, tình cảm gia đình càng lúc càng thân thiết gắn bó hơn. Việc hạ mình xuống xin lỗi và nhận sai lầm về mình không những không khiến hắn mất đi bất kỳ điều gì cả, mà lại còn khiến cho hắn được hơn rất nhiều thứ mà hắn không nghĩ tới, và bây giờ địa vị của hắn trong lòng gia đình càng lúc càng vững chắc. Bọn họ bây giờ xem hắn là một vị quan thanh liêm , một người chồng mẫu mực, một người con hiếu thảo, và một người anh đáng tin cậy. Tất cả những điều ấy khiến cho hắn cảm thấy rất hài lòng, và cố gắng che giấu nụ cười thỏa mãn đằng sau giọt nước mắt kia. Thúy Nga không biết những toan tính của thằng con mình, bà vỗ về an ủi, lúc này đưa tay đỡ lấy con mà nói .
- "được rồi, con đứng dậy đi , đừng có khóc cứ như đứa trẻ 10 tuổi vậy. Con xem lại mình đi, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Vợ con còn đang ngồi đây nhìn con này, thật là xấu hổ quá đi."
Độc Cô Tởm ngước mặt lên, tay hắn gạt đi những dòng nước mắt. Hắn hoàn toàn không thấy xấu hổ mà còn thấy vui vẻ, quay sang nhìn vợ một cái rồi lại nhìn mẹ mình mà trả lời.
- " mẫu thân à, con dù có bao nhiêu tuổi vẫn là con của người, không phải sao?"
Hắn vừa nói vừa thuận theo đó mà đứng dậy, còn những người xung quanh thì bật cười vui vẻ, không ai phản đối ý hắn cả. Gia đình bây giờ đã hòa hợp lại với nhau, những sóng gió chỉ mới vừa đó thôi tưởng chừng tạo thành một vết rạn nứt không bao giờ lành được, ấy vậy mà lại có thể biến mất như chưa từng tồn tại. Sự giận dữ đã trôi qua rồi , không còn ai trách hờn giận ai cả , mọi người đều đối xử với nhau bằng tình yêu thương và sự tôn trọng lớn.