Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 1

Đêm đó, trong căn nhà lụp xụp cuối ngõ Liễu có một con mèo già đang cuộn mình nằm lim dim. Tiếng ngói rơi xuống đất làm mèo già đột nhiên mở mắt, thân thể dựng đứng lên, kêu “meo” một tiếng rồi nhảy vọt ra ngoài. Một bóng đen biến mất ở cuối ngõ Liễu, chỉ lưu lại những dấu châm lấm bùn trên mặt đất. Con mèo già chậm rãi lần theo dấu chân người, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng, khiến đêm tối càng thêm rùng rợn.

Người dân ngõ Liễu ban ngày làm lụng vất vả, mỗi đêm chỉ được nghỉ ngơi vỏn vẹn hai canh giờ, nên những tiếng động bên ngoài không thể đánh thức họ. Nửa canh giờ sau, tuyết bắt đầu rơi lất phất, lúc đầu chỉ một vài bông, rồi dần dày đặc. Trong chốc lát trời đất trắng xóa, dấu chân người kia cùng với dấu chân hoa mai của con mèo già đều bị tuyết phủ lấp.

Giữa mùa đông giá rét, thành Yên Châu ban hành lệnh giới nghiêm, từ canh ba điểm trống đến canh năm điểm chuông (1), mọi nhà đều phải đóng cửa, trừ người gõ mõ và nha dịch, không ai được phép đi lại trên đường.

Người gõ mõ đi sau nha dịch, một người cầm dùi, một người cầm chiêng, chia thành bốn tổ, chỉ đi đường lớn, không vào ngõ hẻm chằng chịt, đi khắp mười sáu phố của thành Yên Châu. Mười sáu phố trong thành Yên Châu, phía chính Bắc chủ âm, phong thủy thông thoáng, tụ tài bảo, là nơi ở của Bạch gia, một nhà giàu có trong thành; chính Nam chủ dương, quan vận hanh thông, phủ tri huyện đặt ở chỗ này. Các quan viên và thương nhân khác chia nhau ở trong mười sáu phố còn lại. Còn dân thường sống bên ngoài mười sáu phố trong những ngõ hẻm lụp xụp bao quanh các phủ đệ nguy nga, giống như một công tử quý tộc khoác chiếc túi vải rách, vô cùng tương phản.

Lúc này, một nhóm người đi đến lầu thành phía Bắc, đi thêm dăm ba trượng nữa là ra khỏi cửa thành. Tuyết rơi dày đặc, nhuộm trắng y phục và mũ trên đầu bọn họ.

Phía sau lưng lờ mờ có tiếng sột soạt, Hoa Nhi dừng lại nhìn về phía sau, nhưng chẳng thấy ai. Nàng ngẩng đầu nhìn lên nhưng tuyết rơi dày đến nổi không mở được mắt.

“Ngày đầu tiên đi gõ mõ đã gặp tuyết lớn thế này.” A Hủy cười khổ nói: “Giá mà như các quan lớn, có bổng lộc đầy mình, chịu khổ thế này cũng đáng. Còn chúng ta đã đi từ hoàng hôn đến tận canh ba, chân mỏi nhừ mà chỉ nhận được có năm văn tiền. Còn không bằng đi đến Bạch phủ làm gia nhân chuyên cho chim ăn.”

Tư Thiên Đài (2) nói năm Nguyên Hòa thứ bảy này, ngũ tinh liên châu (3), báo hiệu vận nước hưng thịnh. Hừ! Hưng thịnh cái gì? Chỉ có các quan lớn là hưng thịnh”. Phi Nô ngẩng mặt nhìn trời, chẳng thấy sao nào, trăng cũng biến mất, gió bắc gào thét, nói chuyện cũng không nghe rõ. Hoa Nhi mơ hồ nghe hắn lẩm bẩm: “Có đoàn thương nhân từ Quảng Đông đến, nói rằng nơi đó quanh năm nóng đến mức khắp người bị lở loét, tháng sáu lại có tuyết rơi và sương giá, đây nào phải là điềm thịnh vượng?”

Nha dịch đằng trước quay đầu lại, Hoa Nhi bước nhanh lên hỏi: “Tuyết lớn như vậy, các huynh cũng không nghỉ chân sao?”

Nhân lúc Hoa Nhi đang nói chuyện, Triệu Diệp dặn dò A Hủy và Phi Nô: “Đang làm nhiệm vụ bên ngoài, có nhiều lời không thể nói. Vạn nhất truyền đến tai ai đó, sẽ bị chém đầu. Đây không phải ngõ Liễu vắng vẻ của chúng ta, đóng cửa lại muốn nói gì thì nói.”

A Hủy và Phi Nô đều lè lưỡi, hoàn toàn im miệng. Công việc này không dễ kiếm, trước đó ba người gõ mõ đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, Triệu Diệp đã phải nói hết lời với quan sai phụ trách để xin thế chân vào vị trí này. Triệu Diệp cẩn thận, sợ tiền chưa kiếm được đồng nào, lại phải mất mạng, cái gì nặng cái gì nhẹ?

Lúc đổi ca, Triệu Diệp dặn Hoa Nhi: “Nghe thấy động tĩnh đừng quay đầu, cứ thẳng về nhà, nghe chưa? Hôm nay là ngày đầu muội đi gõ mõ, coi như bình an qua rồi. Những ngày này trong thành Yên Châu ban đêm đều có chuyện kỳ quái, đừng để gặp phải cái gì rồi sợ hãi.” Rồi lại dặn dò hai người kia: “Hai người các đệ cũng vậy, đi thẳng về nhà, đừng dừng lại.”

“Nghe Triệu Diệp ca ca nói, cứ như thành Yên Châu nửa đêm nổi quỷ vậy.” A Hủy ở bên cạnh nói chen vào.

“Tuyết lớn thế này, chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe thấy gì.” Hoa Nhi đặt đồng hồ nước vào tay Triệu Diệp, nhìn tuyết bay đầy trời, kéo áo choàng trùm lên đầu, gọi A Hủy và Phi Nô: “Đi thôi, không còn sớm nữa.” Ngày thường Hoa Nhi rất lanh lợi, nói nhiều và nghịch ngợm. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm nhiệm vụ, luôn cảm thấy sau gáy có gió lạnh không ngừng thổi, cộng thêm cảm giác như bị ai đó đi theo phía sau, nên không có tâm trạng trêu đùa, chỉ muốn nhanh chóng về nhà. A Hủy và Phi Nô xưa nay gan lớn, nàng sợ họ lại nói ra lời gì gây rắc rối cho Triệu Diệp.

“Trên đường về cẩn thận.” Triệu Diệp lại dặn dò: “Tuyết lớn, canh ba có quỷ.”

“Quỷ? Vậy phải xem thân thể huynh đệ đây quỷ có dám bén mảng lại gần không!” A Hủy vỗ ngực một cái, hắn có thân hình vạm vỡ, dù có gặp dã thú e rằng cũng phải nhường hắn ba phần. Phi Nô gầy gò thì đảo mắt: “Không biết bắt một con quỷ có bán được giá tốt không?” Phi Nô đầu óc linh hoạt, thứ gì đến trước mặt hắn cũng khó thoát, dù là bay trên trời hay chạy dưới đất, thậm chí là lệnh treo thưởng trên tường thành Yên Châu, trong mắt hắn đều là kế sinh nhai, có thể bán cho chợ ngầm thì bán.

Hoa Nhi biết hai ca ca này gan lớn, mỉm cười với Triệu Diệp, kéo tay áo hai người đi ra khỏi mái hiên. Từ lầu thành phía Bắc trở về ngõ Liễu, phải đi qua hơn nửa thành Yên Châu, từ canh ba khi ma quỷ hoành hành đến canh bốn khi trộm cướp lộng hành, mới có thể về đến nhà. Triệu Diệp đưa cho họ một chiếc đèn lồng bảo họ cầm theo soi đường, trong gió tuyết chỉ có chút ánh sáng này, bị gió thổi trông như bóng ma chập chờn. Hoa Nhi vốn đã sợ, lúc này càng nắm chặt áo choàng, chỉ muốn sớm về đến nhà. Thế nhưng A Hủy và Phi Nô lại quá mót tiểu, chạy vội đi tìm chỗ xả, nàng đành phải đứng đó đợi.

Một tiếng hét thảm xuyên qua gió tuyết lọt vào tai Hoa Nhi, khiến người ta kinh hãi giữa đêm gió lớn tuyết dày này. Da đầu nàng tê rần, hơi thở cũng nghẹn lại. Sau tiếng kêu thảm thiết đó không có thêm động tĩnh gì lớn, chỉ mơ hồ còn lại âm thanh nức nở yếu ớt, rồi biến mất.

Qua cơn kinh hoàng, Hoa Nhi cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, muốn tiến lên dò xét hư thực. Nhưng nàng lại nhớ đến lời dặn của Triệu Diệp, liền tắt đèn lồng, trốn vào bóng tối trong con hẻm bên cạnh ngôi nhà, không dám thở mạnh. Đầu óc Hoa Nhi quay cuồng suy đoán vì sao lại có tiếng kêu thảm thiết kia, rồi thấy hai bóng đen vụt qua trong tuyết dưới ánh trăng. Hoa Nhi thở phào, vẫn không dám động đậy. Trong lòng chỉ mong Phi Nô và A Hủy mau chóng quay về, nàng sợ mình bị trúng tà. Bên tai truyền đến tiếng giày giẫm trên tuyết sột soạt, càng lúc càng gần, giống như một thanh đoản đao cào xé màng nhĩ nàng, khiến lông tơ dựng đứng. Nàng cảm thấy sợ hãi vô cớ, tay bắt đầu run rẩy, vô thức che miệng lại. Ánh trăng soi bóng, một đôi giày mũi vuông thêu hình chim ưng nhô ra. Nàng cúi mắt, nhìn chằm chằm cái bóng ngạo nghễ của người đó trên nền tuyết, thân hình càng ép sát vào tường.

Nàng không dám thở mạnh, ánh mắt cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng được, không thể dễ dàng chịu trói, ít nhất cũng phải để lại cho kẻ xấu đó một chút thương tích. Trong lòng bắt đầu thầm mắng để tăng thêm dũng khí: Đồ khốn trời đánh, cầu cho ngươi chết không tử tế, hôm nay ta mà bị ngươi hại thì dù có biến thành ma ta cũng không tha cho ngươi!

“Hoa Nhi! Hoa Nhi!” Giọng Phi Nô vang lên, đôi giày mũi vuông đó dừng lại, rồi biến mất.

Mặt Hoa Nhi gần như tím tái vì nín thở. Giọng Phi Nô vang lên đúng lúc, quả thật như cọng rơm cứu mạng. Nàng thở mạnh vài hơi rồi mới lên tiếng: “Ở đây!” Dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng trải, chân vẫn còn run! Loạng choạng bước ra, nhìn thấy A Hủy và Phi Nô, vội vàng bước đến trước mặt họ, hỏi gấp: “Vừa rồi có chạm mặt ai không?”

“Chạm mặt? Không có. Ngày tuyết rơi dày thế này, trừ chúng ta còn ai chịu ra ngoài, muốn chết cóng sao.” A Hủy nói: “Hai huynh đệ bọn ta đi giải quyết, suýt nữa đóng băng cả m*nh c*n tử!”

Phi Nô đẩy hắn một cái: “Đừng nói bậy! Hoa Nhi dù sao cũng là nữ nhi.”

Hoa Nhi không có tâm trạng nghe những lời trêu ghẹo này, kéo tay áo hai người họ, giọng nhỏ và gấp gáp: “Đi mau!”

“Đi đường nhỏ.”

“Đường lớn!”

“Đường nhỏ gần.”

“Đường lớn an toàn!” Bước chân Hoa Nhi vội vã, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi cứ quẩn quanh trong đầu nàng. Ba người nhanh chóng biến mất trong đêm tuyết, sau lưng họ có hai cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu, rồi quay người biến mất trong gió tuyết.

Lúc vào cửa, Bà Tôn vẫn đang chờ Hoa Nhi, thấy nàng run rẩy, bà thuận tay cởi áo choàng của nàng rồi đưa nàng vào chăn, sau đó đi nhóm lửa sấy quần áo cho nàng. Bà Tôn không hỏi nàng gõ mõ có mệt không, thấy dáng vẻ nàng liền hiểu là bị dọa mất hồn. Bà chỉ không ngừng hỏi nàng: “Có gặp cái gì không sạch sẽ không?”

Hoa Nhi lắc đầu: “Con có cầm đèn lồng mà, không có.”

“Vậy con làm sao thế?”

“Lạnh quá.”

Bên ngoài truyền đến tiếng cành khô gãy rơi xuống đất, Hoa Nhi giật mình nhào từ trên giường đến trước cửa sổ. Nàng nhìn xuyên qua vết thủng của lớp giấy dán cửa sổ, một mảnh tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Bà Tôn kéo nàng từ cửa sổ đến trước đống lửa, sờ trán nàng: “Con bị dọa sợ rồi sao?”

“Là con mèo hoang đó.”

“Nói bậy, con mèo hoang đó ở trong ngõ lâu rồi, con không thể bị nó dọa được.”

Bà Tôn vuốt tóc, xoa tai nàng, miệng lẩm bẩm, nào là “Yêu ma quỷ quái chớ lại gần, A di đà Phật A di đà Phật…” Làm xong một loạt nghi thức kỳ lạ, Hoa Nhi quả thật cảm thấy hồn vía trở lại. Nàng cuốn chăn vào người, ngồi xếp bằng trên giường, kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi cho bà Tôn nghe. Kể xong còn tự mình biện minh: “Cháu gái của bà thật sự không sợ, lúc đó còn muốn liều mạng với con khỉ đó!” Nàng trừng mắt, lại nói thêm: “Đập chết đồ bẩn thỉu đó!”

“Có gì mà liều mạng? Gặp chuyện thì chạy đi, nếu không những thứ đó dù con có thân thể cường tráng cũng đánh không lại. Hơn nữa người ta đều biết chút kỹ năng giang hồ, con còn đang tích lũy sức lực, người ta đã một chưởng đánh chết con.” Bà Tôn hù dọa Hoa Nhi, sợ tiểu cô nương ngây thơ này sẽ không quên được chuyện đêm qua, lại gây ra chuyện gì: “Sau này bớt nghe mấy chuyện giang hồ ngoài quán trà đi, hại người lắm!”

Hoa Nhi còn trong tã lót, phụ mẫu đã mất, bà Tôn không con cái, liền ôm nàng về nuôi. Cả ngày đói kém, Hoa Nhi năm nay dù đã mười sáu tuổi mà vẫn gầy gò nhỏ thó. Bà Tôn nhiều lần vì thế mà rơi lệ, người ngoài an ủi bà: dù sao cũng đã nuôi lớn rồi! Những năm này không có ngày nào yên bình, nuôi lớn được một người vốn không dễ dàng gì. Tính tình Hoa Nhi lại không giống một cô bé mồ côi, cả ngày cười tươi roi rói, ý xấu cũng nhiều, nhưng xương cốt cứng rắn, miệng mồm cay độc, người bình thường đều không dọa được nàng.

Bà Tôn thật lòng yêu thương Hoa Nhi, người dân trong ngõ Liễu cũng thích nàng, lớn lên nhờ cơm trăm nhà mà!

Hoa Nhi chỉ ngủ hơn một canh giờ, trong lúc đó, bà Tôn liên tục xoa tay chân cho nàng để nàng ấm áp hơn. Nàng làu bàu, dựa vào lòng bà Tôn, còn nói mê: Ông về rồi! Bà Tôn liền nói: Đang trên đường, đang trên đường.

Trời vừa sáng, Hoa Nhi tỉnh dậy, chuẩn bị ra ngoài thăm dò một phen. Triệu Diệp vừa mới đổi ca, đang đợi nàng ở ngoài cửa nhà bà Tôn. Nhìn thấy Hoa Nhi, hắn liền kéo nàng vào góc tối không người, hỏi nhỏ: “Đêm qua trên đường về nhà, có nhìn thấy gì không?”

“Sao vậy?”

“Trong thành chết một người xứ khác, ở gần Liên Tâm Trai, cạnh lầu thành phía Bắc.”

“Chết thế nào?”

Triệu Diệp đưa tay lên cổ làm động tác chém, thấy Hoa Nhi trợn tròn mắt rồi lại như có điều suy nghĩ, đoán chừng nàng đã nhìn thấy gì, liền dặn dò: “Hiện tại không biết người chết là ai, vì sao mà chết, muội chớ nói nhiều. Trong thành cấm đi lại ban đêm, người dám ra ngoài vào canh giờ đó, chắc chắn cũng không phải người tầm thường.”

Hoa Nhi gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Thực ra có thấy … một chiếc giày… một chiếc giày mũi vuông có hình thêu.”

“Thấy rồi cũng coi như không thấy. Chốn này chắc chắn sẽ loạn, về sau còn chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì. Tuyệt đối đừng xen vào chuyện của người khác.” Triệu Diệp ngắt lời nàng, dặn đi dặn lại. Sau đó ngáp một cái: “Ta đi ngủ một giấc, lát nữa gặp lại bên bờ sông.”

“Được.”

Phi Nô tìm được một chỗ ở bờ sông mà quan gia chưa biết tới, đục một cái lỗ trên mặt sông là có thể bắt cá, về nướng ăn giải đói. Chỉ có điều đường đi khá xa, vừa tờ mờ sáng đã phải ra khỏi thành, tối muộn mới về. Nàng đi qua nhà dì Vương gọi Tiên Thiền, trước khi đi dì Vương nhét gần nửa chiếc bánh bao không nhân vào lòng nàng. Hoa Nhi từ chối mãi, cuối cùng dì Vương giận, nói: “Muốn chết cóng chết đói ở ngoài thành sao? Tuyết vẫn chưa ngừng đâu! Để khi đói thì lót dạ.”

Tiên Thiền cũng đẩy nàng: “Cầm đi. Hôm qua quản gia cho, trong nhà vẫn còn.”

Tiên Thiền trạc tuổi Hoa Nhi, vóc dáng cao hơn Hoa Nhi một chút, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, ở thành Yên Châu cũng có thể xếp vào hàng có danh tiếng, luôn có công tử trẻ tuổi đi dạo quanh ngõ, muốn nhìn thấy dung nhan. Nhưng Tiên Thiền chẳng để mắt đến ai, cả ngày quanh quẩn trong nhà, làm công việc thêu thùa, luyện chữ, nói rằng những thứ học vỡ lòng không thể bỏ đi, nhỡ một ngày nào đó còn có thể đến trường học, không thể để người ngoài chê cười.

“Triệu Diệp ca ca về rồi sao?” Tiên Thiền khoác tay Hoa Nhi, như vậy có thể ấm hơn. Hỏi tới Triệu Diệp còn lén liếc mắt về phía nhà của hắn.

“Về rồi. Nói là đêm qua có người chết.”

“Trong thành cách vài ngày lại có người chết, rốt cuộc đều xong chuyện. Người chết còn xong chuyện, huống chi những đứa trẻ bị trộm đi. Gần đây lời đồn càng gắt gao, mẫu thân của ta ban đêm không dám chợp mắt, cứ ôm tiểu tam đệ.” Tiên Thiền thở dài: “Bà ấy có lúc nói mê sảng, chỉ vì nghĩ đến nhị đệ đã mất tích kia.”

Vừa đi vừa nói chuyện, họ đã đến cửa ngõ lúc nào không hay. Phi Nô và A Hủy đã đứng đợi ở đó, A Hủy còn nắm tay tiểu muội sáu tuổi Tiểu Song. Tiểu Song tuy là muội muội của A Hủy nhưng lại rất giống Hoa Nhi, đều gầy gò chưa phát triển. Cô bé rất thân với Hoa Nhi, thấy nàng liền kéo tay áo nàng, nắm tay nhét vào trong tay áo nàng sưởi ấm. Hoa Nhi cũng không giận, dùng cổ tay áo của mình bao phủ lấy cổ tay áo nhỏ của cô bé, tránh gió tuyết lùa vào, làm đông lạnh tiểu nha đầu này. Cả nhóm người hướng ra ngoài thành đi, ra khỏi thành nhìn thấy quan binh đang lục soát từng người, A Hủy nói nhỏ: “Lại làm bộ làm tịch.”

“Lần này không phải làm bộ làm tịch đâu.” Mắt to của Hoa Nhi nhìn về phía sau lưng quan binh: “Lần này dao đã được mài sắc.”

Cuối hàng là một đoàn thương nhân, xe ngựa hùng hổ đi qua. Trong thành Yên Châu chỉ có một nhà có khí thế như vậy, Phi Nô nhìn con ngựa cao lớn đi đầu, mắt sáng rực: “Đội buôn của Bạch nhị gia về rồi.”

Bạch phủ cũng có cơ nghiệp ở kinh thành, do Bạch nhị gia trông coi. Hắn một hai năm cũng không về thành Yên một lần, vì vậy người trong thành biết danh tiếng của hắn, nhưng người gặp qua hắn thì không nhiều.

“Ngươi đừng có giở trò.” A Hủy hiểu rõ Phi Nô, không chừng lại nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc gì đó, thì thầm với hắn: “Đồ của Bạch nhị gia không động được, động vào là mất mạng.”

“Đồ của hắn từ đâu ra? Không phải đều từ trên người chúng ta sao? Ngươi quên mất thúc thúc của ngươi chết thế nào rồi sao? Chết ở bến tàu nhà hắn, bọc bằng một chiếc chiếu rách rồi khiêng đi.” Phi Nô nói với vẻ hận thù.

“Lúc đó đương gia không phải Bạch nhị gia.”

“Đều họ Bạch.”

Hoa Nhi lạnh cóng, dậm chân xuống đất: “Có đi hay không! Chết cóng mất!” Nàng gầy như que củi, dấu chân dẫm trên tuyết còn nông hơn người khác. Trong đoàn buôn có người nhận ra nàng, dồn đủ sức hét lớn từ xa: “Đó có phải là con bé Hoa Nhi ăn không no, lớn không nổi kia không?”

Những người khác đều cười, như thể là bản thân mình đều được ăn no lớn cao. Hoa Nhi hừ một tiếng, quay mặt đi.

Người kia còn nói: “Dù sao cũng lớn hơn trước một chút, năm ngoái giống như con chuột con.”

Trong chiếc kiệu dày cộp có người ho khan một tiếng, những người khác lập tức im lặng, người vừa mới cười đùa kia thậm chí lè lưỡi một cái, thoáng chốc liền xìu xuống. Hoa Nhi quay đầu lại buông một câu: “Đáng đời!” kéo Tiểu Song đi.

Sau lưng Phi Nô hỏi A Hủy: “Người trong kiệu là Bạch nhị gia phải không?”

Nhìn tư thế kia thì đúng rồi.”

“Hừ!” Phi Nô cũng quay người, nhổ nước bọt, mắt đảo qua con ngựa cao to dẫn đầu, quay người đuổi theo.

———————————————————————-

Chú thích của editor:

(1) khoảng 7h tối (khi trống chiều nổi lên) đến khoảng 3h sáng (lúc chuông sớm vang lên).

(2) Tư Thiên Đài: đài quan sát thiên văn của Hoàng gia.

(3) Ngũ tinh liên châu: hiện tượng thiên văn hiếm gặp khi cả năm hành tinh Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong Thái Dương Hệ cùng nằm trên một đường thẳng – theo góc nhìn từ Trái Đất

Bình Luận (0)
Comment