Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 2

Cả nhóm đi trong gió tuyết, đầu gần như gục hẳn vào cổ áo. Bọn họ cứ tưởng đã đi được rất xa, ngẩng đầu lên mới phát hiện vẫn chưa đi hết chiều dài của đoàn buôn nhà họ Bạch.

Phi Nô liên tục ngoái đầu lại, Hoa Nhi không nhịn được lải nhải: “Chúng ta chưa từng làm việc cho Bạch gia, mọi chuyện về Bạch gia cũng chỉ là nghe nói, nhưng những chuyện đó đều là thật đấy. Khi Bạch lão gia còn sống, có kẻ đã lấy trộm một khối bạch ngọc trong Bạch phủ, bị người Bạch gia dìm xuống ao. Bọn ta còn thấy xác chết nổi lềnh bềnh trong hào nước vào mùa hè, thối rữa và bốc mùi hôi thối.”

Hoa Nhi nửa thật nửa đùa hù dọa Phi Nô. Dù dù Phi Nô đầu óc nhanh nhạy đến đâu, nhưng những chuyện quá phận thật sự chưa từng làm. Nói xong, nàng nhăn mũi, làm bộ ngửi ngửi: “Ôi dào, bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi này!”

Tiểu Song đứng bên cạnh bắt chước Hoa Nhi: “Thối quá, thối quá.” Những người còn lại cười ồ lên.

Đoàn xe của Bạch gia kéo dài ra ngoài thành khoảng hai hoặc ba dặm. Ngoài ngựa và lừa như thường lệ, phía đuôi còn có hai con lạc đà. Lạc đà đứng trên tuyết, thỉnh thoảng lại nhổ một bãi nước bọt. Tiểu Song chưa từng thấy lạc đà, chỉ tay từ xa và nói: “Đó là quái vật!”

Người của đoàn buôn nghe vậy liền cười cô bé: “Con bé này chưa biết rồi! Đây là lạc đà.”

“Đó là một con quái vật gù lưng xấu xí.” Lời nói ngây ngô của Tiểu Song khiến mọi người bật cười.

Khung cảnh vui vẻ là thế, Hoa Nhi lại rùng mình, nhìn xung quanh nhưng không thấy gì khác lạ. Có lẽ là do đêm qua nghe thấy nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ, trong lòng nàng cứ canh cánh, luôn cảm thấy đôi giày mũi vuông sắp đập vào đầu mình, thế là chẳng còn tâm trạng nào nữa. Nàng giục mọi người mau đi thôi, lạnh chết mất, một tay kéo Tiểu Song, tay kia kéo Tiên Thiền, bước nhanh rời đi.

Người ngồi trên kiệu của đoàn xe phía sau hỏi vọng qua kiệu: “Ngươi cũng ngửi thấy rồi sao?”

Người bên ngoài kiệu trả lời: “Ngửi thấy rồi.” Hắn ta nghĩ rằng chủ nhân mình mang danh là người có đôi tai thính quả thật xứng đáng.

Bên trong kiệu im lặng một lúc, sau đó người đó nói: “Giết.”

Người ngoài xe không nói gì, cũng không biết có nghe thấy hay không, chỉ thấy người đó bĩu môi.

Hoa Nhi và những người khác lặn lội đến ngoại thành, đi dọc bờ sông. Một màu trắng xóa, không phân biệt được xa gần, chỉ đành dựa vào trực giác. Trên bãi tuyết ven sông có một hàng dấu chân mới, nông sâu khác nhau, kéo dài về phía trước.

“Đây chẳng phải là hướng chỗ chúng ta đào bắt cá sao?” A Hủy lo lắng chỗ họ bắt cá bị người khác phát hiện, sợ vì thế mà sinh chuyện rắc rối.

Tiên Thiền an ủi hắn, con sông này không phải của họ, cá cũng không phải của họ, nếu thật sự có người khác phát hiện, thì cũng chỉ là mỗi người tự dựa vào bản lĩnh kiếm miếng cơm mà thôi. Đi thêm ba trượng nữa, dấu chân biến mất. A Hủy vấp phải thứ gì đó, hắn nhìn xuống, thấy trong tuyết lấp ló một bàn tay. Mọi người dừng lại, nhìn nhau, cuối cùng quyết định vẫn là đào người lên.

Người chết là chuyện thường tình, người chết vì lạnh cũng vậy. Ngay cả cô bé con Tiểu Song cũng không hề hoảng sợ, thậm chí còn giúp xúc tuyết khi đào bới tìm người.

Một người đàn ông. Mặt mũi tím tái, loang lổ máu, có vết chém gần như chia mặt ra làm đôi, trông thật kinh khủng.  Hoa Nhi đưa tay lên mũi hắn, vẫn còn hơi thở yếu ớt, nhưng tám phần là sống không lâu.

“Còn sống” nàng nói. “Mạng lớn thật, hôm nay gặp được chúng ta coi như số ngươi tốt.”

“Sắp chết rồi, kệ đi.” Phi Nô nhìn quanh, thời buổi này gặp xác chết dễ như gặp chuột đào hang.

“Không thể thấy chết mà không cứu.” Hoa Nhi trợn mắt nói: “Cứu hắn, nhưng sẽ lục soát người hắn và lấy hết những thứ có thể đổi ra bạc, được không?”

Phi Nô nghe vậy trong lòng cũng có chút dao động: “Muội xem vết thương trên mặt hắn, người thường sao có thể gây ra được như vậy. Đừng gây thêm phiền phức, trước khi ra khỏi nhà, Triệu Diệp ca ca đã dặn dò chúng ta phải hành sự cẩn thận, không được gây chuyện.”

Dù nói vậy, Phi Nô vẫn ngồi xổm xuống, vạch mắt người kia ra. Đồng tử hắn tan rã, quả thật sắp chết đến nơi. Hoa Nhi nhớ phía trước có một căn nhà tranh bỏ hoang, liền nói với A Hủy: “Chúng ta tích chút đức, trước hết khiêng hắn đến căn nhà tranh đó đi. Dù hắn chết, cũng không phải là cô hồn dã quỷ ngoài đường, ít nhất cũng có chỗ che mưa chắn gió.”

Mấy người đều không nói gì nữa, mỗi người một tay một chân, dốc hết sức, khiêng người kia vào trong căn nhà tranh. Nhà tranh rách nát, mái nhà dột, giữa nhà đọng một vũng tuyết. Họ đặt người đó vào góc nhà, rồi đi tìm cành khô, đốt một đống lửa bên cạnh hắn. Đống lửa bập bùng tí tách, căn nhà tranh lập tức ấm lên, người kia ít nhất cũng không phải chết cóng.

“Đời người không tốt đẹp gì, kiếp sau ngàn vạn lần đừng làm người nữa. Làm thú hoang trên núi, chim ưng trên thảo nguyên, dù là làm cóc ghẻ dưới sông, cũng đừng đến cái nhân gian này nữa.” Tiên Thiền nói. Vừa nói mấy câu này nghĩ đến nhị đệ bị mất tích ở nhà, sống mũi cô cay cay.

Phi Nô đi lục soát người, Hoa Nhi cố ngăn cản, nhưng hắn nói: “Là muội nói, lục soát người, lấy đồ đáng giá mang đi.”

“Làm vậy là không đúng!” Hoa Nhi túm lấy tay áo hắn, ngăn lại.

“Thuốc của bà Tôn sắp hết rồi, muội quan tâm đúng hay sai làm gì?” Phi Nô đẩy nàng sang một bên, nhanh chóng s* s**ng quần áo người kia. Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, Phi Nô giật mình rụt tay lại: “Thôi thôi! Ngươi đem hết xuống địa phủ đi!”

Trước khi rời đi, họ ngoái nhìn lại, người kia vẫn bất động, sống chết phó mặc cho ý trời. Họ chần chừ đến bờ sông, vì người sắp chết kia, trong lòng không khỏi có chút bi thương, khi đục lỗ băng đều im lặng.

Bắt cá giữa trời giá lạnh quả thực là một thử thách. Họ dùng dùi đục từng chút một để đục băng. May mắn thay, chỗ nước họ tìm thấy có lớp băng bên trên không dày. Cộng thêm sức lực cường tráng của A Hủy, họ đã đục được một cái hố to chỉ trong hơn một canh giờ, nghe rõ tiếng nước chảy róc rách.

Tiểu Song thò đầu xuống và hét lên: “Cá! Có cá!”

Nghe thấy có cá, mấy người lại vui vẻ hẳn lên. Họ không thể nhớ lần cuối cùng họ được thưởng thức một bữa ăn có thịt là khi nào, giờ con cá bơi dưới mạch nước ngầm kia, dường như mang theo cả hương thơm. Ngay cả Tiên Thiền, người thường vốn điềm tĩnh cũng bật cười.

Họ lấy lưới tự chế ra bắt cá. Khí lạnh phả ra từ hố nước, tay họ gần như bị đông cứng khi thò vào. Sau vài lần thử, họ cũng bắt được vài con cá nhỏ.

“Cái này tốn công lắm đây, ta kiếm được muối rồi, lúc đó ướp cá lại rồi ướp đá, giữ được lâu.” Phi Nô cười hề hề, Hoa Nhi lại hỏi hắn: “Kiếm được muối ở đâu vậy?”

“Đừng lo lắng về điều đó.”

“Bị người ta phát hiện là chém đầu đó.”

“Chém thì chém, đằng nào chả chết. Không phải chết vì chém đầu thì cũng chết cóng, chết đói, hoặc bị bắt đi lính chết trận.”

Hoa Nhi còn muốn nói gì đó thì Tiểu Song kéo gấu áo nàng lại: “Hoa Nhi tỷ tỷ, tỷ xem đằng xa có người cưỡi ngựa đến kìa?”

Hoa Nhi nhìn sang, quả nhiên là có người ở đó. Phi Nô và A Hủy liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ném đồ bắt cá xuống hố. Tiên Thiền xách giỏ tre nhỏ đựng cá, kéo Tiểu Song vào trốn trong rừng. Ba người còn lại dùng tuyết lấp hờ mặt sông bị đục, rồi đứng chắn phía trước.

Con ngựa chạy rất nhanh, từ bãi sông lao vụt qua, vó ngựa hất bùn tuyết lên người họ, bắn cả vào miệng A Hủy, hắn nhổ phì phì ra, vừa định chửi một câu thì con ngựa lại quay đầu chạy trở lại. Lúc này mới nhìn rõ người trên ngựa, đầu đội mũ da hổ, bên hông đeo một cái rìu, còn quấn một sợi dây thừng to. Người rất cao, ngồi trên ngựa như một con dã thú trong truyền thuyết, con mắt duy nhất lộ ra thì dính đầy sương trắng, toàn thân sát khí, vô cùng đáng sợ. Ngựa của hắn chạy quanh họ vòng vòng, như muốn đạp bằng họ vậy.

Ánh mắt người đàn ông xuyên qua sương tuyết, dừng nơi khuôn mặt Hoa Nhi. Chiếc roi ngựa trong tay hắn vươn ra, giọng trầm thấp hỏi nàng: “Đang làm gì vậy?”

Mắt Hoa Nhi mở to, vẻ mặt vô tội, ánh mắt lướt qua đôi giày vuông dính bùn tuyết của hắn, thêu cái gì không nhìn rõ. Nhưng vì cái liếc mắt đêm qua, lòng nàng đã kinh hãi, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống tuyết, ngước mặt nhìn hắn.

“Trả lời!”

Nỗi sợ hãi của Hoa Nhi đến rồi đi nhanh chóng. Ban đầu là sợ hãi thật, sau đó là giả vờ. Nàng nhìn chằm chằm vào móng ngựa, như thể sợ chúng sẽ giẫm chết mình, trông có vẻ ngây dại. Nàng diễn rất giỏi, hai chân thay nhau đạp xuống đất lùi về phía sau muốn tránh xa con ngựa, đôi má ửng đỏ vì lạnh cũng thêm chút lo lắng. Ánh mắt ngây thơ lại mang theo sợ hãi, khiến người ta không thể nghi ngờ.

A Hủy và Phi Nô hiểu ý, bèn đứng sang một bên giải thích: “Cô gái này đáng thương lắm. Hồi nhỏ bị ngựa đá nên mắc bệnh, cứ thấy ngựa là lại như vậy. Ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi bọn ta là được.”

“Vốn dĩ đã không lanh lợi, bị ngựa đá cho một cái thì càng ngốc nghếch hơn.”

Hoa Nhi nếu không gặp chuyện gì hiếm thấy thì chắc cũng không đột nhiên như vậy. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ít nhiều đoán ra có nội tình. Nhìn lại Hoa Nhi, nói nàng ngốc cũng chẳng sai, trời tuyết lớn lạnh cóng không ra hình người, cả khuôn mặt đỏ đến mức sắp không nhìn rõ, chỉ còn lại đôi mắt kinh hoàng pha chút ngốc nghếch, chớp chớp nhìn người đến.

Người kia thu roi ngựa, cưỡi ngựa chậm rãi đi quanh ba người bọn họ mấy vòng rồi mới hỏi: “Có thấy người nào trên mặt có vết thương không?”

“Không thấy.” A Hủy đáp.

Vết thương của người kia không tầm thường, quả nhiên có lai lịch. Lúc bọn họ đi đã để hắn ta trong nhà tranh, người này vậy mà không tìm thấy thi thể.

Người đàn ông lạ mặt đó lại nhìn kỹ bọn họ mấy lần, rồi đánh ngựa đi. Hoa Nhi thở phào nhẹ nhõm, dưới sự truy hỏi của A Hủy và Phi Nô đã kể lại chuyện tối qua. Bọn họ nghe xong đều nhíu chặt mày, bảo Hoa Nhi đừng đi tuần đêm đánh canh nữa, nàng tay không tấc sắt, quá nguy hiểm.

“Vài ngày nữa, thuốc thang của bà Tôn sẽ uống hết. Hết thuốc rồi, bà sẽ khó thở, không chừng lúc nào đó sẽ nghẹt thở mà chết. Không chỉ phải đi đánh canh, việc làm ban ngày cũng phải làm. Việc mà Phi Nô ca ca tìm ở nhà tri huyện mới, ta cũng phải làm.” Hoa Nhi thở dài: “Trước kia theo Tiên Thiền làm việc may vá cũng kiếm được chút tiền, bây giờ việc thêu thùa cũng không ai cần nữa.”

“Cái thế đạo này!”

Họ chịu rét bên bờ sông gần nửa ngày, kiếm được nửa thùng cá nhỏ. Đến tối, Triệu Diệp dẫn họ vào rừng tìm một chỗ an toàn để dựng lửa nướng cá. Ngọn lửa bùng cháy, dù sao thì thế sự khổ sở này cũng chẳng liên quan gì đến nó. Các cô gái tụ tập lại sưởi ấm, còn đám đàn ông thì nướng cá. Cá vốn đã nhỏ, nướng xong ăn vài miếng là hết, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hương vị thơm ngon, thật là đỡ thèm.

“Thịt trong Bạch phủ ăn không hết, chỗ thừa lại thì cho chó ăn, cho chim ưng ăn.” Phi Nô nói: “Còn oai phong hơn cả quan lại.”

“Đệ có vẻ hứng thú với Bạch gia nhỉ?!” Triệu Diệp vỗ vai hắn cho tỉnh táo lại: “Bạch gia không phải là lũ vô dụng đâu, bắt được kẻ trộm là đánh chết bằng gậy, rồi đem chôn ngoài thành, chẳng ai hay biết gì. Quan lại ít nhiều còn phải e dè chút. Bạch gia tuy là kinh doanh buôn bán, nhưng nuôi sống không ít quan lại, chỉ cần bỏ chút tiền ra là quan phủ làm ngơ cho qua. Không đáng đâu.”

“Hay là chúng ta tìm việc gì đó ở Bạch phủ đi.” A Hủy đứng bên cạnh đề nghị: “Ít ra cũng được ăn no, mặc ấm. Nghe nói ai vào làm trong Bạch phủ, ngay ngày hôm đó được phát một bộ y phục mới; người hầu cũng được ăn bánh bao, vài ngày lại còn được ăn thịt cá.”

“Bạch phủ khó vào lắm. Lão quản gia kia tinh tường lắm, việc gì cũng nắm rõ, là thần giữ cửa sống của Bạch gia đó. Muốn vào làm ở Bạch phủ, phải qua ải của lão ta trước đã, mà ải của lão ta sợ là quỷ môn quan ấy chứ. Bao nhiêu người tìm đủ cách để vào, đều bị lão ta chặn lại hết. Lão già đó là quái thai, không đối phó được đâu.”

“Cho dù không vào trong phủ, thì làm việc tạm thời cũng được mà?”

“Việc tạm thời thì còn nghĩ được cách. Chẳng hạn như mấy ngày nữa, Bạch phủ làm đám tang cho Bạch đại gia, nói là phải làm cho thật long trọng, riêng người khóc thuê thôi cũng phải có cả trăm người. Sáng nay vừa mới tung tin ra, nếu mọi người không chê xui xẻo, thì cứ đến khóc mướn một trận.” Nói đến đây, Phi Nô hứng chí, bèn kể luôn chuyện ân oán giữa Bạch lão đại và Bạch lão nhị mà dân gian đồn đại.

Nghe nói hai vị Bạch đại, Bạch nhị này đều mồ côi phụ mẫu từ sớm, được nội tổ phụ nuôi dưỡng. Trước khi qua đời, Bạch lão gia chia gia sản làm hai phần, dặn dò họ không được tranh giành. Nhưng khi chia, lại thiên vị, phần gần thành Yên Châu, nơi mạch máu của gia tộc, cho Bạch lão đại; phần đất hoang vu xa xôi cho Bạch lão nhị. Nói cách khác, nếu Bạch lão nhị muốn sản nghiệp, thì phải rời khỏi Yên Châu, chẳng khác nào bị lưu đày.

Vậy Bạch lão nhị thì sao? Bề ngoài vâng lời, là một kẻ lòng dạ thâm sâu, sau ba năm rời đi, lại bày kế hãm hại Bạch lão đại. Đúng lúc Bạch lão đại vừa góa vợ, lại không có con nối dõi, toàn bộ gia sản lại rơi vào tay hắn.

“Tàn nhẫn và vô tình đến vậy sao?” Mọi người trợn tròn mắt. Ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con, thỏ khôn còn không ăn cỏ gần hang, vậy mà Bạch lão Nhị lại vì gia sản mà hại chết huynh trưởng, phẩm hạnh đê tiện đến mức khiến người ta phẫn nộ.

“Hắn sẽ chết thảm!” Tiểu Song đột nhiên thốt ra một câu, rõ ràng là ngày thường đi theo người lớn, nghe thấy người ta nguyền rủa ai đó. Hoa Nhi vội vàng bịt miệng cô bé lại: “Tiểu tổ tông ơi! Đừng nói bậy! Muốn mắng thì mắng trong lòng, để người khác nghe thấy thì làm thế nào? Trước mặt thì tươi cười, mọi chuyện giữ trong lòng, mới có thể sống sót trong cái thế gian này, hiểu chưa?” Hoa Nhi lặp lại lời bà Tôn thường nói để dạy bảo Tiểu Song.

“Nhưng Hoa Nhi tỷ tỷ đã cãi nhau với Ngô tú tài vào mùa thu, nói rằng huynh ấy là một tên thư sinh giả mạo, hoàn toàn không có học thức và chỉ biết bắt nạt nữ nhi.” Tiểu Song không phục, bĩu môi: “Hoa Nhi tỷ tỷ thì được mắng người, muội thì không, hừ!”

Hoa Nhi thấy cô bé giận dỗi bèn đến bên dỗ dành. Thời gian trôi qua, cá ướp đá được gói kỹ càng nhét vào trong áo buộc chặt. Còn chưa vào thành thì Hoa Nhi lại thấy lạnh gáy, nàng quay đầu nhìn lại, chẳng có gì cả, chỉ có khu rừng vừa mới đi ra đang há cái miệng như chậu máu trong đêm tối.

“Nhị gia bảo giết, rốt cuộc là phải giết ai? Ngươi ngộ ra chưa?” Một người khẽ hỏi.

“Nếu ta ngộ ra rồi, bọn chúng còn có cơ hội đi đến đây sao?” Người còn lại khẽ đáp.

“Thôi vậy, cứ giết cái đứa lắm lời kia đi!”

“Được, dù sao Nhị gia thích yên tĩnh.”

Nói xong, cả hai đều cười quái dị sau những thân cây, rợn người vô cùng, lũ chim sẻ trên cành bị giật mình vỗ cánh bay tán loạn.”

Bình Luận (0)
Comment