"Huynh nói người đó còn sống hay đã chết?" Trước khi chia tay, Hoa Nhi kéo tay Phi Nô không cho đi, mí mắt nàng giật giật, luôn có cảm giác tai họa sắp ập đến.
A Hủy nghe vậy dừng lại, cười hiền lành: "Không cần lo lắng, lúc chúng ta cứu hắn thì xung quanh không có ai. Dù sống hay chết, cũng không liên quan gì đến chúng ta."
"Nhưng người cưỡi ngựa đó thật sự đáng sợ." Hoa Nhi nhíu mày, muộn phiền trong lòng vẫn chưa tan: "Mặt hắn bị chém thành như vậy, không biết là đã kết thù hận sâu sắc với ai."
"Thế đạo loạn lạc như vậy, người khác vì tiền mà liều mạng, chúng ta vì sống sót mà khổ cực, bị thương như thế chẳng có gì lạ. Nếu sau này xảy ra chuyện sơn tặc núi Hoắc Linh vì một hai lượng bạc mà giết người, e rằng cũng không lạ." Phi Nô trừng mắt: "Nếu đến lúc đó xảy ra thật, mọi người sẽ xử lý thế nào?"
"Giết người vì một hai lượng bạc, đó đâu phải chuyện con người làm?" Hoa Nhi phản bác lại.
"Nếu bà Tôn đang chờ tiền này mua thuốc, không có sẽ chết, thì sao?" Phi Nô lại hỏi.
Hoa Nhi bị hỏi đến phát bực: "Hôm nay huynh làm sao vậy? Sao cứ nói mấy lời kỳ quặc này? Nếu bà nội Tôn biết ta vì tiền thuốc của bà mà đi giết người vô tội, liệu bà có tự mình sống tiếp không? Đời có loạn đến đâu, người vẫn là người, không phải dã thú, không phải quỷ ma, thật sự đến bước đó, e rằng nhân gian này cũng như luyện ngục rồi. Sống hay chết còn quan trọng đến thế sao?"
"Gắt quá, gắt quá." Phi Nô cười híp mắt dỗ nàng: "Đang nói chuyện bình thường, sao muội tự nhiên nổi nóng? Ta nhận sai được chưa?" Rồi rút mấy con cá từ bên hông ra ném vào tay Hoa Nhi: "Ta sai rồi, lấy cá tạ tội."
Hoa Nhi hậm hực ném trả mấy con cá vào tay Phi Nô: "Huynh tự giữ mà ăn đi! Cả ngày chịu bao nhiêu tội, bao nhiêu vất vả, ăn ít đi vài miếng là thành ma đói đấy!"
Mọi người bị cái tính ngoài cứng trong mềm của nàng chọc cười, lại trêu đùa thêm vài câu rồi ai về nhà nấy nghỉ ngơi một lát.
Ban đêm đi đánh canh, Hoa Nhi lén hỏi Triệu Diệp, chuyện đêm qua đã có manh mối gì chưa? Triệu Diệp khẽ nói với nàng: "Có nhiều lời đồn lắm, chỉ biết hôm nay tri huyện đã viện cớ khác để rút các nha dịch điều tra về. Bọn ta liền biết chuyện này không thể đụng vào được."
"Ồ. Vậy..."
"Suỵt..." Triệu Diệp suỵt một tiếng dài rồi lắc đầu với nàng, ra hiệu đừng hỏi thêm nữa.
Triệu Diệp lớn hơn Phi Nô và A Hủy hai tuổi, mấy năm trước khi cuộc sống chưa quá cơ cực, phụ mẫu hắn đã xoay sở khắp nơi mua cho hắn một chân nha dịch. Ban đầu đúng là một công việc tốt, nhưng chưa đầy nửa năm, vị tri huyện đương nhiệm bị siết cổ chết tại nhà, người mới đến thay toàn bộ người thân cận, đám người cũ như Triệu Diệp bị điều đi canh cổng thành hoặc tuần tra. Vị tri huyện mới cũng là một người đoản mệnh, đến chưa đầy nửa năm đã bị bắt lên núi Hoắc Linh, gia đình và triều đình đều không bỏ tiền ra chuộc người, hôm sau đầu đã bị ném đến cổng thành.
Vị tri huyện lần này đã là người thứ tư mà Triệu Diệp phục vụ, nghe nói là do đắc tội với người có quyền ở kinh thành nên mới bị điều đến nơi hẻo lánh Yên Châu này. Triệu Diệp đối nhân xử thế rất chu đáo, suy nghĩ cũng rất toàn diện, người trong ngõ Liễu gặp chuyện lớn chuyện nhỏ đều đến bàn bạc với hắn, ý kiến của Triệu Diệp thường không bao giờ có sai sót.
Triệu Diệp không cho Hoa Nhi hỏi nữa, nàng bèn im miệng, cầm mõ đi theo sau lưng hắn, gõ "cốc cốc", "cốc cốc", cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, giọng kim the thé điểm canh hai. Phi Nô không nhịn được cười nàng: "Hôm nay ăn cá uổng công rồi, giọng của Hoa Nhi muội muội vẫn còn nghẹn, nghe còn nhỏ hơn cả tiếng ruồi vo ve."
Hoa Nhi không phục, lại lên giọng hô mấy tiếng: "Đóng cửa, đóng cửa sổ, đề phòng trộm cắp!"
"Trong thành Yên Châu này, nhà có cửa sổ thì trộm không dám vào, còn nhà mà trộm dám vào thì cửa sổ đều thủng lỗ chỗ." Phi Nô đứng bên cạnh nói đùa, nha dịch đi phía trước nghe vậy không nhịn được hùa theo: "Cũng có lý."
Lúc này họ đang đi trên con phố chính trước Bạch phủ, đèn lồng trắng treo cao, những dải vải trắng vắt trên cây, gió thổi qua, dải vải và đèn lồng cùng nhau nhảy múa tạo thành những bóng ma, không khí khá kỳ dị và đáng sợ. Hoa Nhi nhớ lại câu chuyện "tiểu quỷ bắt người" mà bà Tôn kể, giờ đây chân có chút mềm nhũn. Tiếng hô canh của Hoa Nhi càng lúc càng yếu đi, nghe ra như giọng của người bị dây thừng siết chặt cổ họng. Triệu Diệp an ủi nàng vài câu, định giúp nàng một chút nhưng bị Hoa Nhi từ chối: "Ta tự làm được."
Dưới chân là con đường lát đá mới, tuyết cũng sạch sẽ và sáng sủa hơn những con phố khác. Trước mặt con mèo hoang nằm trong hốc cửa lại có một cái bát sứ trắng, Phi Nô ngồi xổm xuống nhìn, trong bát có một con cá khô. Nhớ lại ban ngày để được ăn cá đã phải chịu bao nhiêu cực khổ, vậy mà lại ăn giống như con mèo hoang của Bạch phủ, Phi Nô không nhịn được bèn nhổ một bãi nước bọt.
Con mèo hoang "meo" một tiếng rồi đột nhiên nhảy lên vai Phi Nô, hắn nhanh tay lẹ mắt túm lấy gáy mèo giơ tay định đập chết nó: "Hôm nay đập chết mày mổ bụng moi gan, ăn thịt mày." Nhưng con mèo hoang đó cũng rất lợi hại, trong lúc giãy giụa đã vung móng vuốt cào một phát vào mặt Phi Nô. Hắn đau quá buông tay, con mèo lại nhảy sang vai của tên nha dịch.
Đội tuần đêm bị rối loạn ở con phố ngay trước Bạch phủ, Triệu Diệp thốt lên "không hay rồi". Hắn đẩy Hoa Nhi sang một bên, bảo nàng tiếp tục đánh canh, còn mình thì đi giúp đuổi mèo. Ngày trước, sư phụ đánh canh đã đặc biệt dặn dò Triệu Diệp, người nhà họ Bạch thích yên tĩnh, nếu làm ồn đến họ, bị họ kiện một đơn thì sẽ bị đánh đòn với tội danh "hành vi không đúng mực".
Hoa Nhi vốn ăn không đủ no, hơi sức không đủ, lúc này lại mệt, tiếng hô canh sau tiếng mõ nghe như tiếng mèo kêu.
Vì Bạch nhị gia khó ngủ, lúc này trong Bạch phủ vô cùng yên tĩnh, người hầu đi lại đều nhón chân, ngay cả chim trong viện chim cũng biết im tiếng. Bà quản sự dọa nạt nha hoàn trong phủ: "Nói nhỏ thôi, nếu làm kinh động tên ôn thần đó thì ta thưởng cho mấy cái tát." Bà quản sự là người của Bạch đại gia để lại, bà ta ghét vị Nhị gia này nhưng lại không nỡ bỏ công việc ở Bạch phủ, nên cơn tức phải chịu từ Bạch nhị gia đều quay sang trút lên đầu các nha hoàn.
Nhà họ Bạch có hai vị công tử, Đại gia tên Bạch Tê Ngô, Nhị gia tên Bạch Tê Lĩnh (*). Năm xưa khi đặt tên, Bạch lão gia đã dụng tâm suy nghĩ, phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, chim chóc đậu trên núi non, rõ ràng Tê Ngô vượt trội hơn Tê Lĩnh một bậc. Người hầu ai cũng có mắt, sao có thể không hiểu ý của Bạch lão gia? Vì thế trước nay vẫn luôn coi thường vị Bạch nhị gia này. Nếu không phải Bạch đại gia đột ngột qua đời, có lẽ họ cũng không phải hầu hạ một Bạch nhị gia tính tình thất thường, lòng dạ độc ác.
白栖梧- Bạch Tê Ngô, 栖 - Tê: nơi trú ngụ của chim hoặc động vật; 梧- Ngô trong cây ngô đồng
白栖 岭 - Bạch Tê Lĩnh, 栖 - Tê: nơi trú ngụ của chim hoặc động vật; 岭- Lĩnh: ngọn núi cao
Tiếng mõ điểm canh rợn người bên ngoài đã đánh thức Bạch nhị gia, hắn bước xuống giường, hỏi Tạ Anh: "Ra ngoài xem có chuyện gì?"
Tạ Anh nhận lệnh rồi quay người rời đi, xuyên qua phủ đệ yên tĩnh, đi thẳng đến bức tường phía trong con phố trước phủ, rồi nhảy lên tường. Bên ngoài đang diễn ra một trận chiến trong im lặng. Hắn còn thấy một 'đứa trẻ' cầm mõ đứng trong bóng tối, vóc dáng chỉ cao bằng nửa người hắn, thân hình co rúm trong bộ đồ lính đánh canh, bộ đồ đó đủ để chứa hai đứa trẻ đó.
"Con mèo này bị điên sao?" một trong những nha dịch phàn nàn, không ngừng lắc người để hất con mèo xuống.
Triệu Diệp đột nhiên đứng yên bất động, một lúc sau nói: "Không đúng, con mèo này đã được huấn luyện." Hắn quay sang nói với Phi Nô: "Phi Nô, đệ đã nhổ nước bọt vào nó đúng không? Còn nói những lời khó nghe nữa?"
"Nó là một con súc sinh thì biết cái gì?"
Phi Nô vừa dứt lời, con mèo lại nhảy về phía hắn, giơ vuốt vồ lấy mặt hắn. Triệu Diệp khuyên hắn: "Xin lỗi một tiếng đi, chúng ta không thể gây chuyện ở đây nữa. Trễ nải đường đi phía sau, hôm nay coi như bỏ hết ở đây!"
Phi Nô trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám đem tính mạng của những người còn lại ra đùa, đành phải cầu xin: "Miêu tổ tông ơi, ta sai rồi. Ngài tha mạng đi!"
Con mèo hoang đó vậy mà thật sự nhảy khỏi người hắn, quay về cái hốc trên tường của mình. Triệu Diệp thở phào một hơi, vội xua tay: "Mau đi thôi."
Tạ Anh đem chuyện vừa rồi kể lại rành mạch cho Bạch nhị gia: "Tiểu nhân thấy hắn quả thực có đầu óc lanh lẹ."
Bạch nhị gia ngồi đó không nhúc nhích, tiếng hô canh của người đánh canh vừa rồi quả thực khó nghe, khiến người ta đau cả đầu. Một giấc ngủ ngon bị phá bĩnh, hắn bèn ngồi đó với vẻ mặt cau có, trông còn hung dữ hơn cả con mèo hoang ngoài kia.
Tạ Anh đứng bên cạnh không nói lời nào, thầm tính toán rằng "Hanh Cáp nhị tướng" (**) ban ngày ra ngoài làm nhiệm vụ vẫn chưa trở về báo cáo, e là đã gặp phải khó khăn gì đó.
(**) Hanh Cáp nhị tướng: tên gọi hai vị thần hộ pháp trong Phật giáo, còn được biết đến là Nhị đại Kim Cang. Tạ Anh gọi hai người kia như vậy ngụ ý là họ là hai hộ vệ của Bạch Tê Lĩnh.
Trong đám người đánh canh này có hai người trông quen mắt, hẳn là đã gặp ở cổng thành ban ngày, còn đứa bé trai cầm mõ thì quả thực không nhìn rõ. Nếu đúng là cùng một nhóm người ban ngày, thì kẻ "ăn nói không kiêng nể" lúc đó đáng lẽ đã nhận được một bài học, nhưng giờ người ta vẫn đang đứng sờ sờ ở đây.
"Chủ nhân mau đi nghỉ đi, lát nữa canh ba e là vẫn đội người này. Đứa trẻ đó chắc không la hét được đến canh ba đâu, bây giờ cổ họng sợ rằng đã rách rồi."
"Người kia đã mở miệng chưa?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.
"Vẫn chưa."
"Không vội. Không được thì giết đi, bắt một người khác." Bạch Tê Lĩnh cười khẩy một tiếng, mở miệng ngậm miệng đều là "giết", thật giả đều phải do người khác tự đoán, may mà người khác này là Tạ Anh. Thấy Tạ Anh không hề nhúc nhích, Bạch Tê Lĩnh lại nói thêm một câu: "Mấy bà tử, nha hoàn lắm mồm trong sân, còn cả con bé hôm nay định chui xuống gầm bàn sách của ta, đều đuổi hết đến trang viên dưới chân núi Hoắc Linh, cho họ biết thế nào là kẻ xấu thực sự."
"Người khác lại sẽ bàn tán rằng Nhị gia không muốn giữ người."
"Bàn tán xằng bậy sao? Cùng lắm chỉ là truyền lại đúng sự thật thôi." Con tỳ hưu đang cầm trong tay bị Bạch Tê Lĩnh ném tuỳ ý lên bàn, phát ra một tiếng loảng xoảng: "Ta thấy bọn họ sống sung sướng quá rồi, để họ chịu chút khổ cực đi!"
Bạch Tê Lĩnh ngày thường ít nói, mỗi lần mở miệng đều là lời cay nghiệt, chẳng kiêng nể ai. Diện mạo hắn sinh ra đã hung dữ, lông mày rậm, mắt to. Khi tiếp xúc với người khác chỉ cần một ánh nhìn của hắn cũng đủ khiến người đối diện khiếp sợ. Nếu có dừng chân trên phố nói chuyện với cô nương nhà nào, cô nương đó e rằng sẽ sợ đến mức không nói được câu hoàn chỉnh. Ngay cả người xuất thân quân ngũ như Tạ Anh trước đây cũng phải kiêng dè ba phần.
"Vừa rồi ngươi nói có một kẻ lanh lẹ." Bạch Tê Lĩnh nhướng mắt, không biết đang có ý đồ gì.
"Thuộc hạ đi dò la ngay."
"Thuộc hạ này thuộc hạ nọ, phiền chết đi được." Bạch Tê Lĩnh bị người đánh canh lúc nãy làm phiền giấc ngủ, bực bội trong lòng, bắt đầu bới móc Tạ Anh: "Còn nói nữa thì tự vả miệng đi!"
"Được."
Tạ Anh thấy chủ nhân nổi giận, bèn tìm cớ rời đi. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, Tạ Anh tránh người khác mà đi, chân giẫm trên tuyết không hề có tiếng động. Đội tuần đêm phía trước đã đi đến phía nam thành, đội hình lộn xộn, không có quy củ.
"Triệu Diệp ca ca, theo ta thấy, sau này ba chúng ta cũng đi tuần đến canh năm đi, có thể kiếm thêm năm đồng tiền." A Hủy bàn với Triệu Diệp: "Mẫu thân ta dạo này ho nhiều, lang trung đã châm cứu rồi, nhưng nói phải uống thêm thuốc thang nữa mới khỏi."
"Cứ hai ngày đệ lại phải ra bến tàu bốc vác, có chịu nổi không?"
"Đương nhiên là nổi, ta khỏe lắm."
"Ta cũng chịu nổi." Hoa Nhi khàn giọng đáp: "Mỗi ngày ngủ một canh giờ là đủ rồi."
Triệu Diệp suy đi tính lại, cuối cùng cũng gật đầu.
"Mọi người có nghe thấy không?" Hoa Nhi đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Tiếng bước chân."
Mọi người vểnh tai lắng nghe hồi lâu, xung quanh ngoài tiếng gió tuyết và tiếng quạ kêu thỉnh thoảng, chẳng còn âm thanh nào khác.
"Đa nghi vớ vẩn." Phi Nô nói Hoa Nhi.
Triệu Diệp lại nhìn quanh vài lần, hắn biết Hoa Nhi thính tai, cộng thêm chuyện đêm hôm trước, nên luôn lo nàng sẽ gặp phải phiền phức gì.
"Chắc là nghe nhầm rồi!" Hoa Nhi xoa xoa đôi tai sắp đông cứng đến nơi, rồi đút tay vào trong tay áo. Khi đi đến con phố trước phủ nha, phía trước bỗng nhiên bốc cháy. Ánh lửa ngút trời, trong chốc lát đã nhuộm đỏ cả màn đêm, khói đen cuồn cuộn bốc lên, từ xa đã khiến người ta ho sặc sụa.
Cả nhóm người chạy đi dập lửa, Phi Nô kéo giật Hoa Nhi đang chạy tới lại: "Muội đi đâu đấy? Người còn chưa cao bằng cái thùng gỗ! Đứng yên đây!"
Lửa cháy mỗi lúc một lớn, Hoa Nhi đứng đó cảm thấy lạnh thấu tim, có người lặng lẽ đi đến sau lưng, bóp cổ và nhấc bổng nàng lên. Ánh lửa dần mờ đi, nhân lúc còn tỉnh táo, nàng sờ vào con dao găm phòng thân mà bà Tôn đưa cho ở bên hông, nhưng lại bị ném xuống đất. Quay đầu lại, nàng nhìn thấy một bàn tay bị chặt đứt trên nền tuyết, nàng sững sờ một lúc rồi ôm cổ họng nôn khan.
Hoa Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía trước, nàng thấy có mấy người đang giao đấu rồi nhanh chóng biến mất. Nàng hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, cũng không dám ở lại đây lâu, lảo đảo chạy về phía Triệu Diệp và những người khác.
Phi Nô là người đầu tiên nhìn thấy Hoa Nhi, vội chạy tới đỡ lấy nàng đang hoảng hốt, nắm lấy cánh tay nàng lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Có người muốn giết ta." Hoa Nhi chỉ tay về phía xa, kéo Phi Nô chạy về hướng đó, Triệu Diệp cũng đi theo sau. Nhưng bàn tay kia đã biến mất, vết máu trên tuyết cũng không còn, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.